Vô Thích và Dạ Tử Hành ngồi đối diện nhìn bàn ăn đầy ấp đủ thứ món, Dạ Tử Hành ngẩng đầu nhìn tiểu nhị: “Quán của ngươi rốt cục là còn món nào chưa mang ra?”
Tiểu nhị gãi gãi đầu, có phần ngốc nguếch, nói: “Tại ta thấy giờ đã là giờ trưa, mà hai vị cứ mở miệng là nói đi ăn sáng. Ta không biết rốt cục là hai vị muốn ăn sáng hay ăn trưa nên ta đành dọn luôn cả hai bữa ăn…”
Dạ Tử Hành nghe một hồi có vẻ thông suốt, bất mãn hỏi: “Vậy ngươi nghĩ bàn ăn này chỉ với hai người sẽ ăn hết không?”
Tiểu nhị không biết ngốc thật hay giả ngây, ngờ ngệch lắc đầu…
Vô Thích lắc đầu, cầm đũa lên gấp thức ăn cho vào miệng, vừa nhai vừa ngấm nghía mấy món khác vừa nói: “Thôi vậy, dù gì cũng là thời buổi khó khăn, có cơ hội người làm ăn tất nhiên sẽ tận dụng. Ngươi ăn đi, dù gì cũng là ta mời!”
Dạ Tử Hành vẫn có vẻ không hài lòng: “Nhiều đồ ăn như vậy không ăn hết bỏ đi sẽ lãng phí!”
“Ngươi nói cũng đúng. Được rồi, tiểu nhị, ngươi mang món này, món này, món này, món này nữa ra ngoài cho những người đang ngồi ngoài kia.” Vô Thích cầm đũa chỉ lần lượt bốn năm món.
Dạ Tử Hành hiếu kì nhìn ra ngoài, không mấy khó khăn đã nhìn thấy đối diện với tửu lầu, phía bên dãy vách tường của tòa nhà kia có ba người ăn mày đang ngồi xin ăn. Một người là ông lão ốm o khô khan, một người là phụ nữ nhìn trong hóc hác làn da rám nắng, trên tay còn bế một đứa bé ốm nhom dơ bẩn đang nằm ngủ. Mà ngẫm lại không biết có phải là đang ngủ hay vì đói mà thiếp đi. Y quay mặt nhìn lại Vô Thích vẫn đang thong thả thưởng thức món ăn trên bàn, như thể chưa từng có hành động hay lời nói gì khác thường. Bất giác, khóe môi của gương mặt lanh lợi kia lại cong lên tia cười tán dương.
Tiểu nhị do dự nói: “Hai vị công tử, mang cho những người bên ngoài sao… Họ là ăn mày mà…”
Dạ Tử Hành trong chớp nhoáng lóe lên tia nhìn uy hiếp, trầm giọng nói: “Kêu ngươi mang ra thì ngươi cứ mang, nói nhiều làm gì?”
Tiểu nhị sợ hãi bởi ánh mắt sắc lạnh của Dạ Tử Hành, dạ dạ một hồi, vội khom người dọn lấy mấy món ăn Vô Thích vừa chỉ đặt lên khây, sau đó hướng cửa mà đi.
Vô Thích nói theo: “Nhớ mang theo nước!”
Dạ Tử Hành sửa lời: “Mang cho họ một bình trà nóng.”
“Vâng vâng vâng…” Tiểu nhị bê khây thức ăn vào lại bên trong, tóm lấy một bình trà nóng mới toanh cùng ba cái tách vội vã chạy ra ngoài tửu lầu.
Vô Thích và Dạ Tử Hành nâng mí mắt nhìn nhau cười, hai người bọn họ ấy vậy mà có vẻ dường như rất hiểu nhau.
Dạ Tử Hành hỏi: “Ăn xong rồi ngươi tính đi đâu? Cứ vậy hướng Đào Hoa Cốc mà đi sao?”
Vô Thích nói: “Ta không biết, có lẽ là không nên vội quá phá hỏng chuyện. Nhưng ta lại không biết nên đi đâu tìm hiểu kĩ càng, muốn vạch tội người ta cũng phải có chứng cứ. Ta không thể lấy cái lý do vì gặp phải oan hồn Hạn gia kêu oan mà đòi vạch mặt sát thủ. Huống chi, thứ ta muốn tìm ra chính là ngọn gốc của cội nguồn.”
Dạ Tử Hành: “Ngươi muốn nhắc đến người chỉ thị đứng đằng sau?”
Vô Thích gật đầu, kẻ muốn đưa cô đến với thời đại này, lại biến cô trở thành một Ma Tôn hồn ma kính nễ hẳn âm mưu không mấy có lợi cho cô. Nếu cô lúc này có hành động sơ xuất, chỉ sợ đánh rắn động cỏ, cả đời còn lại cũng không biết bản thân mình vì sao lại trở thành một con rối.
Chợt thấy trước mắt bàn tay của Dạ Tử Hành vẫy vẫy trước mặt, hỏi cô: “Ngươi sao vậy, thờ thẩn lâu như vậy là đang suy nghĩ gì sao?”
Vô Thích nhún vai, tiếp tục ăn: “Ta chỉ là không biết sắp tới phải đi đâu?”
Dạ Tử Hành suy nghĩ chốc lát, nói: “Chi bằng ngươi đi cùng ta?”
Vô Thích nâng mí nhìn người đối diện: “Đi cùng ngươi làm gì? Ngươi nói ngươi lạc mất sư phụ, không muốn đi tìm sư phụ ngươi sao?”
Nghe nhắc đến sư phụ, Dạ Tử Hành tự hào cười tươi rói: “Sư phụ sẽ tự biết đường tìm đến ta.”
Vô Thích nhuếch mày, có chút khinh bỉ: “Có phải là bắt ngươi về, dần cho ngươi một trận không? Cái tội lạc mất sư phụ còn lêu lỏng bên ngoài.”
Dạ Tử Hành lại ngạo mạn: “Không đời nào, sư phụ thương ta nhất, chưa bao giờ đánh hay trách mắng ta. Ta nhiều lần ra ngoài làm công vụ đến cuối cùng vẫn là tham gia vào nhiều chuyện bao đồng dẫn đến quá thời hạn trở về. Tất cả những lần đó đều là sư phụ tìm ta đưa về.”
Vô Thích giật môi cười khổ: “Người làm sư phụ của ngươi cũng thật đáng thương, nuông chiều ngươi như vậy là dạy hỏng ngươi rồi!”
Dạ Tử Hành lại là kiểu mặt dày cười đến híp hai mắt: “Sư phụ chỉ chiều chuộng mỗi mình ta thôi!”
Nhìn người đối diện mỗi lần nhắc đến sư phụ cứ như nhắc đến bảo bối trân quý nhất thế gian, Vô Thích rùng mình một cái, nói: “Được rồi, sư phụ tốt với ngươi nhất, chiều chuộng ngươi nhất. Nhưng ngươi kêu ta theo ngươi làm gì?”
Dạ Tử Hành chòm người tới một chút, hạ thấp giọng: “Ngươi đã nghe qua Qủy La Sát chưa?”
Vô Thích gật đầu: “Ta từng hai lần đối mặt! Ngươi lẽ nào muốn đi tìm Qủy La Sát?”
Dạ Tử Hành gật đầu: “Ta chưa từng gặp qua Qủy La Sát lần nào. Nhưng nghe sư phụ nói Qủy La Sát vẫn đang tồn tại, ta muốn tìm đến bọn họ tìm hiểu thực hư. Dù gì vẫn là nên tiêu diệt tận gốc.”
“Với bản lĩnh của ngươi có thể tiêu diệt tận gốc Qủy La Sát?” Vô Thích tình thiệt hỏi.
Dạ Tử Hành tình thiệt lắc đầu.
Vô Thích nhún vai, vẻ mặt bày ra là lẽ tất nhiên, cô tiếp tục cầm đũa gấp thức ăn. Dạ Tử Hành nóng vội nói: “Ta không đủ bản lĩnh tiêu diệt tận gốc Qủy La Sát. Nhưng có thể tiêu diệt bấy nhiêu hay bấy nhiêu. Huống chi thứ ta đang điều tra chính là sào huyệt của Qủy La Sát, ta chính là làm chuyện lớn không làm chuyện nhỏ.”
Gấp đồ ăn vào miệng nhai nhai, Vô Thích nói: “Ngươi tu tiên, tiêu diệt Qủy La Sát là việc của ngươi không liên quan đến ta. Huống chi ta chỉ là người thường, gặp Qủy La Sát có thể đánh cũng không thể giết chết được.”
Khóe môi Dạ Tử Hành cong lên tia cười, cất giọng nhàn rỗi: “Sau chuyện xảy ra trong ngày hôm qua ngươi còn có thể nói rằng ngươi là người bình thường?”
“Khách… khách quan… Aaaa…”
Bị tiếng la bất chợt vang ra, Vô Thích cùng Dạ Tử Hành theo phản xạ nhìn về phía bàn ăn bên gốc trái vách tường thì thấy tên tiểu nhị vừa rồi đang bị khống chế bởi một vị khách có dáng người thô kệch. Ngồi cùng bàn còn có bốn người đàn ông khác đang nhuếch mép cười đắc ý. Lướt mắt nhìn liền thấy cả năm người đều mặc y phục đen huyền, cùng với một điểm trùng lập thống nhất chính là đều không có bóng.
Vô Thích thầm thì: “Qủy La Sát!”
Dạ Tử Hành nâng mí, từ đáy mắt lóe lên tia sáng khác thường: “Vừa nhắc đã xuất hiện, trời đúng là biết chiều lòng người!”
Cánh tay của tiểu nhị bị bẻ vập ra sau lưng, hắn ra sức vùng vẫy nhưng càng đau như muốn gãy rời bởi cái nắm chặt của kẻ đứng phía sau, đau đớn hết lời cầu xin: “Tha cho tôi, xin tha cho tôi…”
Kẻ đứng phía sau khàn giọng: “Thế nào?”
Tiểu nhị mặt tái mét không còn chút máu, mồ hôi chảy khắp, run rẫy nói: “Khách… khách quan… Tiểu nhân… có mắt như mù. Khách quan, ngài không cần phải trả tiền…”
Buông tay đá tiểu nhị ngã xuống nền nhà, người đàn ông có dáng ngươi thô kệch cười lớn một cái rồi nói: “Biết điều sớm chẳng phải sẽ yên chuyện sao.”
Một đạo quang từ xa phóng tới chém ngang ngực người đang đứng cười, hắn vì bất ngờ đanh mặt chưa rõ thực hư cơ thể lập tức tan biến. Mọi người trong tửu lầu sợ hãi vội chạy tháo mạng, tiểu nhị run run lếch xác lui về sau.
Bàn ăn còn lại bốn tên Qủy La Sát thì ba tên đứng lên rút kiếm hướng về phía Dạ Tử Hành đang đi tới. Một tên Qủy La Sát còn lại vẫn đang ngồi yên vị trí, gương mặt lạnh lùng có lẽ là tên cầm đầu hướng mắt nhìn Dạ Tử Hành, tia nhìn sát khí ngập tràn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tên cầm đầu đang đưa mắt dò xét thân phận của Dạ Tử Hành, thoáng chốc đập vào mắt là thanh kiếm y đang cầm trên tay, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào thanh kiếm lóe lên tia sáng chói mắt. Tên cầm đầu cả kinh kêu lên: “Thiên Tử Nhai?”
Vô Thích vẫn ngồi tại vị trí bàn ăn, cô vốn là đã ăn no bụng, nhưng cô vẫn không dám đi cùng Dạ Tử Hành, cô làm sao biết được Dạ Tử Hành có đối phó được với đám người Qủy La Sát kia không, ngộ nhỡ cô đứng cạnh xui rũi bị thương hóa ra chẳng phải cô ham vui tự rước họa vào thân. Thế nên cô quyết định tùy cơ ứng biến mà quan sát tình hình, chỉ là không ngờ cái tên Dạ Tử Hành không những mồm mép nhanh mà kiếm pháp cũng nhanh cực.
Tên cầm đầu vừa rồi còn ngạo mạn ung dung thì lúc này lại hốt hoảng đứng bật dậy, nhìn Dạ Tử Hành với dáng vẻ sợ hãi, cơ môi giật một vài hồi mới lên tiếng: “Hướng… Hướng Vấn Thiên, Dạ Tử Hành, Thượng Quang Trọng Thiên?”
Vô Thích ánh mắt phát sáng, cái tên Dạ Tử Hành này tên tuổi cũng nổi trội nhỉ. Đang thầm tán thưởng, cô vô tình nhìn thấy một đứa bé gái khoảng ba bốn tuổi quần áo màu trắng, gương mặt trắng bệch, đang ngồi dưới nền nhà, hai cánh tay nhỏ bé cố ôm chặt cẳng chân tên cầm đầu. Vô Thích khẽ nheo mày, u hồn đứa bé kia vì sao cứ bám riết không rời tên Qủy La Sát kia, lẽ nào hắn là cha của cô bé?
Dạ Tử Hành gương mặt vẫn mang ý cười, nói: “Qủy La Sát các ngươi có mặt tại đâu đều là kẻ khóc người chết nhỉ?”
Tên cầm đầu nhoáng cái đã rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Dạ Tử Hành run run nói: “Ta giết người, cũng không giết tới Hướng Vấn Thiên. Ta giết ai, gây rối ai, không liên quan đến ngươi?”
Dạ Tử Hành cười cười: “Hướng Vấn Thiên là nơi Qủy La Sát các ngươi có thể đặt chân đến sao?”
“Ngươi thích giết người thì giết. Điểm này thì ngươi giống ta rồi!”
Tên cầm đầu nghe ra có vẻ ngơ ngác không hiểu. Dạ Tử Hành khóe môi khẽ nhuếch lên, ý cười sát khí ẩn hiện nơi đáy mắt sâu thẫm, nói: “Ngươi thích giết người, ta đây thích nhất là giết Qủy La Sát!”
Lời vừa dứt, Thiên Tử Nhai vung lên, ba tên thuộc hạ Qủy La Sát xông lên đánh trả nhưng chỉ là cái nhấc chân, đạo quang màu xám nhạt từ Thiên Tử Nhai lướt qua người, ba tên Qủy La Sát kiếm trên tay rơi xuống, thân thể lập tức tan biến. Tên cầm đầu mặt không còn hột máu, cầm kiếm run run đứng im một chỗ thủ thế chứ không hồ đồ như ba tên thuộc hạ ngu ngốc hiến mạng kia.
Dạ Tử Hành hướng Thiên Tử Nhai trực diện với tên cầm đầu, mũi kiếm sắc nhọn lóe lên tia sáng tử thần, mặt y vẫn ý cười thân thiện, nhuếch mép: “Ta chỉ hỏi một lần, sào huyệt của các ngươi ở đâu?”
Tên cầm đầu vẫn quơ kiếm đáp trả: “Nói cũng chết, không nói cũng chết, ta tất nhiên không nói!”
Dạ Tử Hành khẽ gật đầu, nói: “Có lẽ ngươi chỉ là một tên Qủy La Sát tép riu, không lí nào biết được sào huyệt của Qủy Vương. Ta không nên mất thời gian với ngươi!”
Thiên Tử Nhai di chuyển, động tác vừa lướt lên không trung đã bị vật gì đó giữ lại, tiếp đến là giọng nói phía sau của Vô Thích: “Không được dùng Thiên Tử Nhai!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...