Vô Thích

Sau ba cái đồng nhất vái lạy, oan hồn Hạn gia lập tức biến mất. Bên trong sãnh làm lễ vốn là vải trắng trang trí trải khắp nơi, bàn ghế ngăn nắp, thức ăn, trái cây cùng rượu trải đầy trên bàn liền biến mất. Quang cảnh xung quanh Vô Thích còn lại chỉ là một căn nhà hoang phế, mạng nhện, bụi bẩn bám đầy ẩm mốc, những mảnh vải trắng trang trí khắp nơi giờ đây chính là những mảnh vải đỏ đã nhạt màu hồng cũ kĩ rách rưới rãi rác mọi nơi. Các bàn ăn trải đầy sơn hào hải vị kia giờ chỉ còn là những chiếc đĩa, cái chén dày cụi bụi bẩn.

Có thể nói biệt viện Hạn gia từ mười hai năm trước do có thảm án nên không ai dám lai vãn lại gần, hoặc có thể oan hồn Hạn gia không cho người lạ vào ở. Mười hai năm hoang phế trở nên điêu tàn thê lương thế này…

Vô Thích lắc đầu hướng cửa rời đi, đáng tiếc, đáng tiếc cho một Hạn gia ôn đức nhân hậu, lại càng đáng thương hơn cho đôi uyên ương không thể bạc đầu tới già.

Một đường thẳng rời khỏi sân vườn tiêu tàn, Vô Thích giẫm chân lên nền đất chẳng biết đâu là lá khô đâu là cát bụi. Thấy cổng chính mở toang, đoán là oan hồn Hạn gia cố ý mở ra tiễn cô rời đi. Vốn là nồng ý đoán nhận, chỉ là khi khoảng cách còn không xa Vô Thích bổng nhiên dừng chân không đi nữa.

“Bây giờ mình đã có siêu năng lực rồi, đi đứng vì sao lại phải giống với người thường.” Nghĩ nghĩ vậy, Vô Thích nhoẽn cong môi cười, hai mắt sáng long lanh ném cánh cổng mở toang kia sang bên hướng phía vách tường mà đi.

Gương mặt nghênh ngang, sắc thái ngạo nghễ, bước chân hùng hồn, vách tường trước mắt chỉ là không khí, chỉ là không khí.

Rầm… Sau thứ tiếng âm thanh va chạm vang ra kèm theo một tiếng la đau điến: “Ui da!”

Vô Thích tự đắc dập tắc, nhíu mày đau đớn đưa tay vò vò cái trán vừa mới đụng vào vách tường đến bầm đỏ, khó hiểu kêu lên: “Chuyện gì thế này, sao lại không xuyên tường được?”

Hahaha… hahaha… há há há…

Từ trên không trung vang lên tiếng cười rộn rã, Vô Thích lập tức chiếu ra tia cảnh giác quay người nhìn về nơi phát ra tiếng cười.

Ngay trên mái ngoái phía trước là một nam nhân y phục trắng ngần ngồi ung dung ôm bụng cười không ngừng. Vô Thích ban đầu không hiểu người lạ mặt kia đang cười điều gì, nhưng ngẫm ra y cười vui vẻ đến vậy lẽ nào là đang cười cô tự đâm đầu vào tường. Mặt hầm hầm quát lên: “Ngươi cười gì?”

Nam nhân y phục trắng vẫn ôm bụng cười ngã ngớn, lời nói vang ra vì cười mà nhiều lần tắt nghẹn: “Ta… ta chưa từng… thấy ai như ngươi… Hahaha… Cổng lớn rộng mở không đi, lại cứ thích đâm đầu vào tường… Hahaha…”

Nhìn cái kiểu cười quái gở chẳng ra đâu vào đâu, Vô Thích hướng tay chỉ tới, lớn giọng quát: “Liên quan gì đến ngươi? Thân thể là của ta, hướng đi là của ta. Ta muốn đi đâu thì đi, muốn đâm vào đâu thì đâm, không dính liếu tới ngươi.”


Không còn cái kiểu cười hào sảng, nam nhân y phục trắng vẫn ánh mắt bờ môi sáng ngời ý cười trong trẻo, dõng dạc cất lời: “Vậy ta nói nụ cười là của ta, ngươi quản được không?”

Vô Thích lườm mắt: “Ta không rỗi hơi.”

Vừa mới hướng mắt nhìn sang bên, lập tức phát hiện có gió kéo tới, Vô Thích quay mặt lại nhìn đã thấy nam nhân kia tự lúc nào đã rời khỏi mái ngói trên cao đứng đối diện một đoạn không xa với cô.

Không thấy đối phương có biểu hiện khác thường, cũng không tìm thấy đâu nguy hiểm, Vô Thích hỏi: “Ngươi tu tiên?”

Nam nhân nhún vai thừa nhận, nói: “Ngươi tưởng ngươi có thể xuyên tường sao? Vừa rồi có thể xuyên tường thành là nhờ u hồn của đoàn đưa dâu đưa ngươi vào. Chúng ta tu tiên, cũng không thể tu được cái lợi hại đó. Ngươi đừng mang ảo tưởng mà mang bản thân ra thử nữa. Cái trán của ngươi đã đỏ hết rồi kìa.”

Vô Thích cả kinh hỏi: “Ngươi, sao ngươi biết? Vừa rồi ngươi theo dõi ta?”

Nam nhân trên mặt luôn mang ý cười, nhìn rất lanh lợi thản nhiên nói: “Ta không quen biết ngươi, theo dõi ngươi làm gì?”

“Ta trước kia từng nghe nói vào đúng ngày mười lăm tháng mười, trên núi Mộ Đăng sẽ có ma quỷ hiện hình hại người. Vốn là tò mò nên lên núi tìm hiểu thực hư, dù gì cũng là tin đồn không phải là chắc chắn. Nhưng nếu thật sự có hồn ma quấy nhiễu dân chúng, ta tuyệt đối sẽ tiêu diệt.”

Vô Thích hỏi: “Vậy ngươi tìm thấy đoàn đưa dâu?”

Nam nhân gật đầu, cười nói: “Ta bám theo suốt, nhưng bên tai chỉ nghe thấy khúc đồng giao ma quỷ, phía xa có hai người ngang qua nghe thấy khúc hát lẫn trong làn gió sợ khiếp ba giò bốn cẳng tháo chạy. Những u hồn kia cũng chẳng màng đưa mắt đuổi theo. Có lẽ khúc ca là để dọa người sợ hãi mà tránh xa. Đoàn u hồn kia vốn không có ý hại người, chỉ là muốn tại đó đợi ngươi.”

“Ngươi theo sát ta và đoàn đưa dâu đến tận Hạn gia, ở trên mái ngói nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn ta. Vậy mà ta không hề hay biết, oan hồn Hạn gia lí nào cũng không phát hiện có người ẩn náo. Ngươi xem ra bản lĩnh không nhỏ?” Cảm thấy người phía trước lời nói tùy hứng, hào sảng thẳng thắng, Vô Thích mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

Nam nhân kiêu ngạo vẫn ý cười tràn ngập trên gương mặt tuấn tú, nói: “Tất nhiên rồi, sư phụ ta rất lợi hại, tất nhiên ta cũng sẽ lợi hại.”

Khóe bên mép môi Vô Thích nhuếch lên ý khinh bạt: “Tự kiêu tự đắc!”


“À mà ngươi thật sự không biết bản thân vì sao lại được hồn ma cung kính tôn làm Ma Tôn sao? Ta cũng là lần đầu nghe được danh xưng này.” Nam nhân thu hồi ý cười, thắc mắc hướng người đối diện tò mò hỏi.

Vô Thích gãi gãi bên mày: “Ta làm sao biết được, khi không lại bị tôn làm Ma Tôn. Ma Tôn gì chứ, chẳng có siêu năng lực gì cả.”

Nam nhân cười cười: “Mỗi một nhân vật có một năng lực khác nhau. Vừa rồi ta có nghe ngươi nói sẽ giúp Hạn gia báo thù rửa oan, ta thấy ngươi rất bình thường, ngươi sẽ giải oan kiểu gì? Nên nhớ Đào Hoa Cốc, Mạc Ảnh Quân, Phong Tử Tư Nguyệt kia chính là vị tiên trưởng có đạo hạnh cao thâm, ngay cả ta chỉ cần bà ta bún nhẹ ngón tay cũng bị đánh tan tành hoa lá.”

Nghe vậy Vô Thích cả kinh nhướng mày nghi hoặc: “Ngươi tin lời của oan hồn Hạn gia?”

“Vậy ngươi tin không?” Nam nhân hỏi ngược lại.

Vô Thích khẳng định: “Ta tất nhiên tin.”

Cô tin người chết không nói dối, huống chi trong cô vẫn luôn cảm nhận được sự tôn sùng của những u hồn đó đến với cô. Không phải vì một tiếng gọi Ma Tôn mà là cô hoàn toàn cảm nhận được. Như thể những u hồn kia vĩnh viễn không bao giờ gạt cô.

“Ta cũng tin!”

Vô Thích nhìn người đối diện, y cười nói: “Hạn gia vì sao chết thảm không rõ hận thù do đâu. Nhưng tân nương chưa bước qua cửa tội tình gì phải sát hại nàng? Thảm án này đã chôn vùi mười hai năm rồi, vẫn là nên có người lật lại điều tra.”

Vô Thích ý cười nhàn nhạt, nhuếch mép: “Ngươi muốn điều tra, không sợ cái vị tiên trưởng Mạc Ảnh Quân bún tay một cái ngươi quăng xa mất dạng sao?”

Nam nhân nghe ra lời chế nhạo lại không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn mặt dày hùng hổ: “Sư phụ của ta là tiên nhân bậc nhất, sao ta lại phải sợ một Mạc Ảnh Quân. Huống chi sư phụ ta ghét nhất tà ma yêu đạo, giết người cuồng bạo như thảm án của Hạn gia, sư phụ ta nếu hay tin này, tuyệt đối sẽ không phớt lờ.”

Nhìn vẻ mặt vênh váo của người trước mắt, Vô Thích đáy mắt ánh tia chế nhạo, nói: “Ngươi cứ mở miệng một tiếng sư phụ, hai tiếng cũng là sư phụ. Sư phụ của ngươi có thật lợi hại như ngươi nói?”


“Tất nhiên rồi, nếu ngươi có cơ hội gặp được sư phụ ta, chỉ cần nhìn thần thái của người ngươi cũng sẽ có ngay cái nhìn ái mộ. Sư phụ ta… Nè, ngươi bỏ đi đâu vậy?” Nam nhân thấy Vô Thích không lời chào từ biệt đã bỏ đi, y vội vã đuổi theo cạnh, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Hôm nay đúng là cả ngày mệt mỏi, Vô Thích đưa tay che miệng ngáp dài một cái, nói: “Tất nhiên là đi tìm một tửu lầu thuê phòng, không lẽ ta nên ở lại đây nghe ngươi tôn sùng sư phụ của ngươi. Ta không quen biết sư phụ của ngươi, ta cũng chẳng có ý định tìm hiểu.”

Nam nhân vẫn bám theo: “Vậy thì không nhắc đến sư phụ của ta nữa. Gần đây có một tửu lầu, ta thuê phòng ở đó, ngươi có muốn đến đó thuê phòng không?”

Vô Thích: “Còn phải hỏi sao, đêm hôm thế này biết tìm tửu lầu ở đâu, có ngươi dẫn đường ta mừng không hết. Ngươi tên gì?”

Nam nhân hào sảng không lễ nghi giới thiệu: “Hướng Vấn Thiên, Dạ Tử Hành, Thượng Quan Trọng Thiên.”

Vô Thích: “Ta tên Vô Thích!”

Dạ Tử Hành bước theo bên cạnh: “Ma Tôn Vô Thích!”

Vô Thích hơi bất mãn, lặp lại: “Vô Thích!”

Dạ Tử Hành gật đầu: “Ma Tôn Vô Thích!”

Vô Thích như sắp điên, đầu mày nhíu chặt, đá mạnh vào chân Dạ Tử Hành một cái, quát: “Có ngươi mới là ma ấy!”

Dạ Tử Hành bị oan ôm chân đau đến tái mặt, thấy Vô Thích bỏ đi, lò cò đuổi theo, tiếp tục lãi nhãi: “Ngươi vì sao lại đá ta, ta tôn trọng ngươi mới gọi ngươi một tiếng Ma Tôn.”

Cái gì là tôn trọng với không tôn trọng, Vô Thích vẫn không màng nhìn người bên cạnh: “Ta không thích cái danh xưng Ma Tôn, ngươi còn không mau dẫn đường!”

Vô Thích đôi chân lành lặn bỏ đi một mạch, Dạ Tử Hành ôm chân bó gối vội vã đuổi theo: “Nghe oai như vậy mà ngươi không thích sao?”

Được cái tên Dạ Tử Hành từ trên trời rớt xuống lần mò dẫn đến một tửu lầu. Y thì về phòng của y ngủ, còn Vô Thích thì thuê một gian phòng đối diện. Mệt mỏi ngủ một giấc đến tận đầu giờ trưa hôm sau, vì bụng đói réo rắt biểu tình mà thức dậy.


Sau khi vệ sinh sạch sẽ, Vô Thích mở cửa phòng bước ra, cơ thể vẫn còn ngái ngủ lẫn mỏi nhừ, tay chân uốn éo vài động tác thể dục. Mắt nhắm mắt mở vơ vài động tác lại không biết đánh trúng thứ gì.

“Ngươi làm gì vậy hả, mới sáng đã phục kích ta?”

Vô Thích đưa mắt nhìn đối phương, không ngờ chính là Dạ Tử Hành cũng từ phòng đối diện mở cửa bước ra, mắt nhắm mắt mở ngáp dài một hơi liền thình lình bị cái gọi là thể dục buổi sáng của Vô Thích đấm thẳng vào mặt.

Người bị đau hét lên, người ngây ngô chưa rõ thực hư… Sau vài giây cuối cùng cả hai đã tỉnh ngủ.

Vô Thích nhìn một bên mắt trái của Dạ Tử Hành có dấu hiệu bầm đỏ, hố hố cười: “Xin lỗi, xin lỗi!”

Nhìn vẻ mặt cười gian trá không thật tâm xin lỗi của Vô Thích, Dạ Tử Hành hằn mặt: “Ngươi mới sáng vung tay múa chân, cũng không mở mắt nhìn xem xung quanh có người hay không?”

Vô Thích nhún vai: “Ngươi cũng đâu có mở mắt nhìn đường. Nếu không tại sao đường rộng không đi lại phải mò tới cho bị đánh oan.”

Dạ Tử Hành nhíu mày: “Ta là vừa mới ngủ dạy!”

Vô Thích nâng mí mắt, đôi mắt to tròn nhìn y, dõng dạc nói: “Ta cũng là vừa mới ngủ dạy!”

Tiểu nhị vô tình ngang qua nhìn thấy hai bên khí thế dao kéo ngập tràn, hốt hoảng lao vào giữa can ngăn: “Hai vị khách quan, hai vị khách quan! Có chuyện gì từ từ nói, dĩ hòa di quý, dĩ hòa di quý!”

Vô Thích nhuếch mép cười: “Ngươi tự mà đi dĩ hòa di quý.”

Nói xong bỏ đi, lời nói vang ra để lại cho người còn đứng phía sau: “Đi ăn sáng thôi, xem như ta xin lỗi ngươi!”

Dạ Tử Hành xoa xoa mí mắt còn ê ẩm, khẽ cười: “Được! Ta nhận lời xin lỗi của ngươi!”

Tiểu nhị ngây ngô ngơ ngác, có lẽ hai người không phải cãi nhau, là hắn nhiều chuyện rồi. Chợt thấy Dạ Tử Hành bỏ đi, hắn vội nói theo: “Khách quan, bây giờ đã là giờ trưa rồi. Hai vị là muốn ăn trưa hay ăn sáng?”

Người áo đen đi trước, kẻ áo trắng theo sau, vẫn là hai bóng lưng ung dung nhàn rỗi mà lười biến không thèm ném cho hắn câu trả lời nào. Đến tận cùng suy nghĩ, cuối cùng tiểu nhị quyết định dọn ra một bàn ăn sáng kiêm luôn cả ăn trưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui