Vô Thích



Vô Thích mặt biến sắc nặng nề, nhưng tốc độ cơ thể lao về phía trước nhanh đến mức cô nhất thời không thể khống chế. Bàn tay trái đưa sang cầm chặt lấy con dao bên tay phải, một đường máu rướm ướt cạnh dao, rơi vào không khí. Cơ thể vẫn chưa kịp khống chế, đang lúc hốt hoảng đã rơi vào một lồng ngực rắn chắc.

Đồ Tô Huyền Cơ vốn phong thái nhẹ nhàng nhưng khi thấy Vô Thích bất chấp một tay ôm lấy con dao đang đâm về phía y, mà bản thân cô lại theo đà ngã tới. Y không vội một chân bước tới, một tay nắm lấy hai bàn tay đang cầm con dao, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cô vào lòng.

Một cái ứng xử cực kì, cực kì không thể ngờ đến được từ Đồ Tô Huyền Cơ. Vô Thích thấy cô đã đứng vững trong lòng y, có chút kinh ngạc, rút khỏi người y ngẩng mặt nhìn lên gương mặt lạnh nhạt đang nhìn về phía trước.

“Đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ!”


Bị một câu nói đánh thức tâm trạng nhất thời, Vô Thích xoay người về sau nhìn thấy nữ nhân gương mặt xinh đẹp nhã nhặn, phía sau xa lại chính là lần lượt từng thi thể áo đen tan biến.

Vô Thích không để tâm đến vết thương trên lòng bàn tay trái, cô mặc kệ Đồ Tô Huyền Cơ đứng phía sau mình nhìn nữ nhân phía trước với hai con ngươi đen lánh sáng trong: “Ngươi lợi hại thật, ta thấy ngươi vung kiếm đều là đạo quang lóe sáng, ngươi hẳn cũng là người tu tiên?”

Nữ nhân xinh đẹp ôn nhu nói: “Tiểu nữ Đào Hoa Cốc, Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, Nhạc Linh San. Không biết quý danh của hai vị là…”

Vô Thích hào hứng hồi đáp: “Ta tên Vô Thích. Ta biết ngay là ngươi tu tiên mà, vừa rồi ngươi múa kiếm rất đẹp.”

Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử ý cười nhã nhặn: “Vô Thích công tử bản lĩnh cũng không tầm thường, vừa rồi vẫn là đã mang ơn tương trợ.”

“Ta không lợi hại, nếu không có con dao này, chỉ với bản lĩnh của ta tuyệt đối không thể gây thương tích được Qủy La Sát chứ đừng nói là đánh chết.” Vô Thích đưa tay phớt lờ chợt nhói lên cơn đau mới nhớ rằng bàn tay mình đang chảy máu.

Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử thoáng nhướng mày, nói: “Tay công tử bị thương rồi!”

Vô Thích nhìn vết cắt nơi lòng bàn tay không sâu lắm: “Không sao!”

Đồ Tô Huyền Cơ bước lên phía trước, cẩn thận nâng bàn tay đầy máu của Vô Thích, rút trong người ra một mảnh khăn trắng, nhẹ nhàng băng lại, nói: “Tài nghệ không bằng người thì lần sau đừng nông nổi.”


Nhìn người trước mắt lạnh nhạt băng bó vết thương của mình, Vô Thích lườm mắt oan ức: “Ta vừa rồi chính là hai lần cứu mạng ngươi, ngươi còn chưa cảm ơn ta đó.”

Đồ Tô Huyền Cơ cột lại mảnh khăn, chậm rãi nhuếch môi: “Vừa rồi Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử thừa khả năng tiêu diệt bọn người Qủy La Sát, ngươi lao vào đã làm loạn tình huống, còn khiến nàng ta vì bảo vệ ngươi mà phân tâm.”

Vô Thích cả kinh: “Ta không có!”

Nói rồi quay sang nhìn Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, hỏi: “Nhạc Linh San, lời y nói đúng không?”

Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử bờ môi khẽ mỉm, đoan trang nhã nhặn: “Vẫn là ta nợ công tử một mối ân tình. Nếu không phải ta truy giết Qủy La Sát, cũng sẽ không chạm phải hai vị, còn khiến Vô Thích công tử bị thương.”

Tâm hồn nhất thời bị thương tổn trầm trọng, cô vừa rồi chính là muốn trình diện một màng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Đồ Tô Huyền Cơ nói đúng, khi đánh với đám Qủy La Sát, chính là Nhạc Linh San cứu cô khỏi đường kiếm chí mạng kia.


Đang lúc suy sụp hình thái, yểu não rầu rỉ thì trước mắt Đồ Tô Huyền Cơ đã lấy lọ sứ trắng ra tự khi nào đưa tới cô một viên thuốc và một túi nước, nói: “Uống đi!”

Một hành động quen thuộc của người đối diện, đáp trả một thái độ là lẽ tất nhiên, Vô Thích nhận lấy viên thuốc cho vào miệng uống. Uống xong đưa túi nước trả lại, Đồ Tô Huyền Cơ nhận lấy. Vô Thích không màng cảm ơn, nhìn Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, khó hiểu hỏi: “Nhạc Linh San, nói vậy là ngươi chủ động tìm kiếm Qủy La Sát, tại sao vậy?”

Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử nhiều lần nghe Vô Thích gọi đích danh của mình, nhưng nghĩ nam nhân này bề


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui