Vô Thích



Tông Chính Nhược Hàn vừa sầm mặt, bên tai nghe ra tiếng la khóc của trẻ con: “Bà bà, bà bà…”

Tiểu Trạm vừa chạy tới, vừa khóc thúc thích thảm thiết vừa hướng Vô Thích mà khóc òa: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”

Không hiểu là chuyện gì lại khiến Tiểu Trạm khóc thành ra thế này, Vô Thích ngồi xuống, đối diện với Tiểu Trạm, hỏi: “Tiểu Trạm, bà bà thế nào?”

Tiểu Trạm giọng nghẹn ngào, hai tay dụi dụi đôi mắt ướt thẵm: “Bà bà tự nhiên lăn ra ngủ, Tiểu Trạm gọi bà mãi nhưng bà vẫn không chịu dạy. Tỷ tỷ, tỷ tỷ vào gọi bà bà dậy đi, Tiểu Trạm muốn nói chuyện với bà bà.”


Vô Thích lập tức bế Tiểu Trạm lên, nhanh chân hướng gian nhà chính mà chạy. Tạ U Mặc và Thái Bất Vy mày khẽ chấn động xoay người đuổi theo. Tông Chính Nhược Hàn trước khi rời đi không quên ra lệnh: “Gọi quân y!”

Đặt Tiểu Trạm xuống xong, Vô Thích lao ngay tới giữa gian nhà, ngồi xuống bên cạnh bà bà đã nằm vất vưỡng, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn không nhìn thấy chút sức sống nào tồn tại, lo sợ mà thúc gọi: “Bà bà, bà bà! Mặc Ngân, Thái Khả, hai ngươi xem bà bà thế nào rồi!”

Tránh người sang bên, Vô Thích nhường chỗ cho Thái Bất Vy ngồi xuống. Thái Bất Vy tay phải đưa tới, hai ngón trỏ hướng cổ bà bà, trầm mặc quay sang nhìn Vô Thích lắc đầu.

Đôi mắt to tròn của Vô Thích khẽ chấn động, nhìn sang Tiểu Trạm ngây thơ ngập tràn hy vọng tin tưởng vào cô sẽ đánh thức được bà bà. Có chút khó mở miệng, Vô Thích dằn vặt một hồi, khó khăn lên tiếng: “Tiểu Trạm, tỷ…”

Vừa lúc Tông Chính Nhược Hàn chạy vào, Thái Bất Vy chen ngang lời Vô Thích: “Tiểu Trạm!”

Tiểu Trạm hai mắt ngấn lệ quay mặt nhìn Thái Bất Vy.

Thái Bất Vy nhìn Tiểu Trạm với ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Nghe ta nói! Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy bà bà tuổi đã cao, không muốn bà bà chịu khổ nữa nên đã đưa bà bà lên trời rồi!”

Tiểu Trạm ngây ngô không hiểu: “Lên trời, bà bà lên trời để làm gì?”


Vô Thích nhắm ghì hai mắt, cô biết Thái Bất Vy đang nói dối, dù vậy vẫn tốt hơn là ý định của cô là nói thẳng ra bà bà đã chết, như vậy đối với Tiểu Trạm bé bỏng sẽ đã kích đến mức nào.

Thái Bất Vy vẫn nhìn Tiểu Trạm, khẽ cười: “Bà bà nhân hậu cả đời không hại người, tất nhiên Ngọc Hoàng Thượng Đế sẽ không để bà tiếp tục khổ sở nơi trần gian. Bà bà lên trời, chính là dưỡng lão, an hưởng hạnh phúc.”

Tiểu Trạm lao ngay nước mắt, bày ra vẻ mặt ngây thơ nhìn Thái Bất Vy: “Nhưng bà bà vẫn còn đang nằm đây mà?”

Thái Bất Vy lại cười: “Trở thành thần tiên, thể xác đều không cần dùng đến!”

Tiểu Trạm ngây ngô nhìn bà bà, thấy bà bà ngủ mãi, thúc tay lây lây bà bà, bà bà vẫn ngủ. Tiểu Trạm không biết suy nghĩ gì trong đầu, nụ cười trẻ thơ dần chớm nở, vô tư cười nói: “Vậy thì bà bà sẽ không còn bị ai bắt nạt nữa, bà bà sẽ không phải nhịn đói nhường ăn cho Tiểu Trạm nữa. Bà bà sẽ không ngủ dưới mái nhà dột mưa đến ướt người. Bà bà sẽ không còn đau nhức cơ thể, sẽ không gắng gượng chống gậy dẫn Tiểu Trạm đi xin ăn trên khắp nẽo đường... Nhưng mà…”

Cứ mỗi lần bà bà, lại bà bà, chính là những lời nói vô tư hơn cả đao kiếm cắt nát cõi lòng của mỗi người đang tồn tại nơi đây. Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng nói của Tiểu Trạm vang lên: “Bà bà lên trời rồi, ai sẽ dẫn Tiểu Trạm đi xin ăn đây? Buổi tối không có bà bà ngủ cùng, Tiểu Trạm một mình sẽ rất cô đơn!”


Mọi người vẫn là im lặng, bầu không khí càng trở nên nặng nề đến mức nghẹn ngào.

Tiểu Trạm đưa tay nhẹ lây lây cánh tay bà bà, nói: “Bà bà, bà bà đưa Tiểu Trạm đi cùng với. Tiểu Trạm sẽ không ăn nhiều nữa, bà bà không cần phải nhường ăn cho Tiểu Trạm. Tiểu Trạm không cần ăn, Tiểu Trạm chỉ cần bà bà, bà bà…”

Tiếng thút thít dần vang lên, Tiểu Trạm lại bật òa khóc.


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui