Thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Như chuyện của bảy trăm năm trước, mười hai nước tranh giành xâu xé nhau rồi sau đó lại hợp thành năm nước. Thiên hạ không thống nhất sẽ không có hòa bình, năm nước cứ vậy đánh qua đánh lại thêm ba trăm năm.
Ngày rằm tháng tám năm An Ngụy thứ ba vua triều Thái Sinh. Trong đại điện quần thần quỳ gối tung hô vạn tuế, tự nhiên có một cơn gió lớn tà khí đen sì hiện ra, xuất hiện một gã đàn ông thân thể cường tráng, cao lớn vạm vỡ, ngoại hình phải nói hung thần ác quỷ. Hắn tự xưng mình là Qủy Vương, kéo theo cả vạn quân Qủy La Sát vây đánh cả nước Thái Sinh. Vua kinh hoàng ngã đùng ra chết, bá quan văn võ sợ hãi tháo bỏ triều phục, giẫm đạp lên nhau chạy trốn. Trong một ngày ngắn ngủi, Thái Sinh diệt vong, còn lại cũng chỉ là một đất nước trống rỗng trãi đầy xác chết.
Hai mươi bốn năm sau, lịch sử lại tái diễn ngay trên đất nước Thịnh Trị. Theo gót giày của Thái Sinh, Thịnh Trị vĩnh viễn bị xóa tên. Thiên hạ rộng lớn còn lại ba nước, Thiên Tước, Thanh Hà và Bạch Vũ.
Tam quốc phàm nhân không thể chống đối với một thế lực Qủy Vương ngày càng lớn mạnh. Năm đó, cầu vòng xuất quang, thần tiên hạ thế. Trên đỉnh núi Hướng Vấn Thiên, phàm nhân có tố chất rũ rượt kéo lên tu tiên, nhưng được vị thần tiên bí danh thu nhận chỉ có bốn người.
Về sau, Qủy Vương bị bốn vị đồ đệ của thần tiên bí danh giết chết, trăm ngàn vạn quân Qủy La Sát bị tiêu diệt hoàn toàn, trả lại cho dân chúng cuộc sống bình yên. Hoàn thành nhiệm vụ, vị thần tiên bí danh trở về trời. Bốn vị đồ đề tu tiên xuất chúng lãnh nhận nhiệm vụ ở lại nhân gian truyền dạy tiên thuật cho phàm nhân.
Đại đồ đệ Cát Đằng Xích Liệt ở lại Hướng Vấn Thiên. Nhị Đồ Đệ Tịch Si Khứ Mặc đến Tuyết Sơn Minh Nguyệt. Tam đồ đệ Tử Dịch Vô Sương đến Đào Hoa Cốc Tử. Tứ đồ đệ Đới Khướt Thần Phong đến Hàn U Băng Lãnh. Bốn vị tiên nhân ẩn danh bế quan tu luyện hai trăm năm mới lần lượt xuất hiện thu nhận đồ đệ. Từ đó về sau, bốn thế gia tu tiên lớn mạnh được sinh ra, trong tam quốc dù hoàng đế thống trị nghe danh cũng phải cúi mình cung kính.
Suốt một ngày trong cung Bách Hoa nhàm chán đến phát điên, Vô Thích nằm trên một cành cây to khỏe cách mặt đất khoảng một cơ thể con người. Bên tai nghe A Nhàn và A Ly thuật sơ cho cô biết về triều đại này.
Sau một hồi đau đầu căng não, cuối cùng Vô Thích chốt lại, quốc gia nơi cô đang ở gọi là Thiên Tước. Còn cái thời đại thần phật ma yêu trãi đầy khắp thế gian này hoàn toàn không phải là quá khứ của Trái Đất. Có thể đơn giản nói đây là một Trái Đất khác, một hành tinh song song cùng với hành tinh xanh nơi cô từng sống.
Thôi rồi, thôi rồi… Cái con sống chết tiệt, cuốn cô đi đâu không cuốn lại cuốn trôi cô đến một hành tinh chẳng tốt lành gì. Vô Thích cảm thấy cuộc sống về sau của cô sẽ vô cùng khó khăn, bất lực xui tay, đành vậy, cô cũng không thể liều mạng nhảy xuống dòng sông kia để cầu may cuốn cô về lại với cái thời đại của mình. Đi không được ở không xong, chi bằng cô nên chấp nhận thời đại này, tìm niềm vui mới cho bản thân.
Nâng mi mắt nhìn bầu trời rộng lớn, tất nhiên niềm vui của cô không phải là nơi chốn hậu cung nhàm chán này.
Tông Chính Nhược Hàn quả thật tuân thủ lời hứa, y lúc này một thân áo trắng, trên tay cầm quạt ngọc cùng Vô Thích toàn thân đen huyền thong dong đi dạo trên con đường chợ náo nhiệt người mua kẻ bán, kẻ qua người lại, vô cùng nhộn nhịp.
Vô Thích mặt mày phấn khởi, dáng người không yên nhoi nhoi đủ hướng. Hết chạy qua chỗ đám đông xem siếc, lại chạy qua quán hàng trang sức bên đường. Không chạy tới xem tỷ thí chiêu thân bên khán đài, cũng bước tới chằm chằm đánh giá con lạc đà của đoàn thương buôn. Tông Chính Nhược Hàn rất biết phối hợp, hai người vui vẻ, cười đùa, vô tư tự tại, người ngoài nhìn vào còn tưởng la một đôi nam nữ yêu nhau, ai có thể ngờ người có thể chạy rong khắp các con phố phường cười đùa phóng túng lại chính là vị hoàng đế trên cả vạn người.
Vô Thích bất chợt dừng lại, nhìn sang bên đường có một quầy hàng bày ra sách vở gì đó lung tung, bên cạnh còn có một bảng hiệu bằng vải treo trên một thân cây trúc. Không biết được chữ viết trên bảng hiệu là gì, nhưng Vô Thích tinh ranh liền nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn: “Là thầy bói tướng, đúng không?”
Tông Chính Nhược Hàn: “Ừ!”
Ném bỏ Tông Chính Nhược Hàn lại đó, Vô Thích phóng nhanh tới quầy hàng xem bói, tự ý kéo ghế ngồi xuống ngay tức thì, nhìn ông lão tóc hai màu đen trắng lẫn lộn, nói: “Ông lão, ta muốn xem tướng.”
Vô Thích xòe lòng bàn tay rõ năm ngón vẫy vẫy trước đôi mắt nhắm ghì của ông thầy tướng, ông ta bị mù sao?
Ông thầy tướng hỏi: “Tiểu cô nương muốn xem gì?”
Tông Chính Nhược Hàn đến ngồi bên cạnh, Vô Thích nói: “Ông thấy được gì thì nói cái đó.”
Ông thầy tướng hai mắt mù, nhưng cánh tay phải như có mắt vừa hướng lên, bàn tay năm ngón xòe ra hướng lòng bàn tay về phía gương mặt của Vô Thích.
Vô Thích chợt chớp chớp mắt vài cái, người mù xem bói đúng thật khác thường, nhưng cô vẫn không có ý lẫn tránh, chăm chăm nhìn lòng bàn tay ông thầy tướng lại không hề nhìn thấy một dấu chỉ tay nào? Cô vô cùng hiếu kì, bàn tay con người sao có thể không có đường chỉ tay nhỉ?
Chợt ông thầy tướng rút tay về, động tác rất nhanh, mày chau có phần hốt hoảng. Tông Chính Nhược Hàn thấy biểu hiện này lấy làm khó hiểu. Vô Thích nóng vội hỏi: “Thế nào, ông thấy được gì rồi?”
Trên trán lấm tấm mồ hôi thoáng hiện, ông thầy tướng trầm ngâm chốc lát, nét hoang man vẫn đầy trên mặt, chậm rãi đứng lên, hất lùi ghế ra sau, lùi chân hai bước khom người hành lễ trước Vô Thích. Bị hành động không đoán trước này của ông thầy tướng, Tông Chính Nhược Hàn chỉ nhướng mắt kinh ngạc, còn Vô Thích lại mặt mày sáng rực, cất lời thán phục, thầm thì bên tai người ngồi cạnh: “Ông ta vậy mà lại biết ngươi chính là hoàng đế, lợi hại thật đó nha!”
Vẫn khom người kính nễ, ông thầy tướng trầm giọng nói: “Phật pháp giới luật, nhân địa lòng người. Đến từ đâu khẩn cầu về lại nơi đó.”
Vô Thích cười cười, khũy tay nhẹ nhẹ đánh sang người Tông Chính Nhược Hàn: “Ông ta nhận ra ngươi là ai liền sợ đến mức mời ngươi hồi cung.”
Tông Chính Nhược Hàn đáy mắt khẽ sẫm màu: “Không phải nói ta, là nói nàng.”
Vô Thích nhướng mày, ngẫm nghĩ một hồi, liền nói: “Ông biết ta từ đâu đến? Ta chính là không muốn ở lại đây, nếu ông có cách ta mong ông giúp ta về lại thời đại của ta.”
Ông thầy tướng khẽ run người, lại lùi về sau một bước, điệu bộ sợ hãi như gặp ma, khóe miệng lãm nhãm: “Phật pháp giới luật. Nhân địa lòng người. Làm ác chính là
//