Vô Thích



“Ngươi…” Ngụy Giao Hoa chỉ biết sợ hãi.

Hai thị vệ vốn luôn là thuộc hạ của Trần Tình, nhiều lần chứng kiến nương nương mình bị bắt nạt nên nỗi câm phẫn vốn từ lâu đã chất chòng trong lòng. Nay Trần Tình ra mặt trừng trị, hai người bọn họ tất nhiên sẽ râm rấp làm theo. Vừa nhận lệnh định tiến về phía Ngụy Giao Hoa liền bị giọng nói của Vô Thích mà dừng lại: “Ai kêu hai ngươi ra tay, đánh người là hai tên công công kia.”

Ngụy Giao Hoa sửng người, kêu nô tài của cô đánh cô?

Hai tên công công dập đầu không ngừng: “Trần phi nương nương, Trần phi nương nương, nô tài không dám!”

“Hai ngươi kháng lệnh?” Vô Thích hằn giọng hỏi ngược.

Run run, hai tên công công tất nhiên không dám trái lệnh, chậm rãi đứng lên bỏ đi chuẩn bị dụng cụ hành hình.


Ngụy Giao Hoa sợ đến phát khiếp, nhưng vẫn không tin Vô Thích dám vượt quyền làm ra những trò này liền trừng mắt nhìn Vô Thích đay nghiến: “Ngươi cường quyền vượt quá thân phận. Muốn xử phạt ta cũng không đến lượt ngươi. Ngươi nên nhớ, hậu cung này còn có thái hậu và hoàng hậu?”

“Ta thân phận cao hơn ngươi, trừng trị ngươi lẽ nào ta không được quyền. Nhưng đánh người của ta, nhục mạ ta lúc ta sa cơ, không trừng trị ngươi ta mới chính là đánh mất đi địa vị.” Vô Thích cười phì, ai bận tâm gì với thái hậu rồi hoàng hậu gì kia chứ? Cô bây giờ chính là muốn trừng trị Ngụy Giao Hoa, còn về sau thế nào thì để sau này hẳn tính.

Chiếc ghế gỗ dài đặt ngay trung tâm mọi người, hai tên công công cầm gậy run run nhìn hai tên thị vệ lôi kéo cưỡng ép Ngụy Giao Hoa nằm dài trên ghế.

Ngụy Giao Hoa sợ hãi đến mặt mũi lấm tấm mồ hôi trôi hết đi son phấn, hét lên: “Các ngươi dám đánh ta. Trần Tình, ngươi dám đánh ta.”

“Đánh!” Vô Thích như không nhẫn nhịn một tiếng nhã ra như trời vang sấm rền: “Hai ngươi không đánh lẽ nào muốn ta đích thân ra tay?”

Hai tên thái giám run rẫy lần lượt nện gậy lên mông Ngụy Giao Hoa. Ngụy Giao Hoa vì bị hai thị vệ của Vô Thích giữ chặt nên chỉ biết nằm la khóc.

“Đánh nhẹ như vậy, Ngụy Giao Hoa không cho hai ngươi ăn cơm sao? Lần trước đánh A Nhàn thế nào thì bây giờ dùng sức đánh nàng ta như thế đó.”

“Áaaa…. Trần Tình, yêu nữ nhà ngươi, ta nhất định sẽ không tha!” Bị hai tên công công lần này dùng sức giáng gậy hết sức mạnh mẽ vào mông, Ngụy Giao Hoa la hét thê thảm, chửi bới cũng chẳng còn văn chương như trước.

A Nhàn và A Ly không còn sợ hãi, nhìn thấy Ngụy Giao Hoa bị đòn như vậy rất hả dạ, rất phấn khởi. Nhưng hai người lại không ngờ Trần phi nương nương lại vì hai người mà ra mặt bảo vệ. Lần này làm lớn chuyện như vậy, không biết hoàng thượng có nỗi trận lôi đình mà tống giam nương nương vào ngục hay không?

“Hoàng thượng giá lâm!” Từ bên ngoài cửa vang vọng vào giọng truyền của công công.

Vừa thấy sự xuất hiện của Tông Chính Nhược Hàn, mọi người bên trong lập tức quỳ gối, riêng chỉ có Vô Thích là nguyên tư thế cũ chăm chăm nhìn Ngụy Giao Hoa, nhanh như vậy mà đã có người đi mách lẽo.

“Hoàng thượng, cứu thiếp. Trần phi cậy quyền bắt nạt, thần thiếp bị oan. Xin hoàng thượng cứu thiếp!” Ngụy Giao Hoa vừa nhìn thấy Tông Chính Nhược Hàn như nhìn thấy cứu tinh, gương mặt nhợt nhạt rã đầy mồ hôi vừa rồi còn chửi bới Vô Thích nay lại sợ hãi, yếu đuối vô cùng.


Tông Chính Nhược Hàn cởi trường bào đang khoác trên người sang khoác ngay lên người Vô Thích khi thấy toàn thân cô ướt nhẹp, trầm giọng: “Xảy ra chuyện gì?”

Hành động này khiến cho Ngụy Giao Hoa vụn vỡ cõi lòng, hoàng thượng vậy mà làm ngơ trước lời khẩn thiết của cô lại chỉ quan tâm đến yêu nữ kia. Trường bào hoàng kim, thấy áo như thấy hoàng thượng. Trường bào đó quyền lực trên vạn người như vậy lại được đích thân hoàng thượng khoác lên người Vô Thích. Điều này cũng đã thể hiện quá rõ thành ý, dù Ngụy Giao Hoa cô hết lời khẩn cầu, tin rằng vẫn sẽ không lọt vào tai y.

“Tiếp tục đánh!” Vô Thích không trả lời câu hỏi của Tông Chính Nhược Hàn, không từ chối trường bào của y khoác lên người, vì vốn dĩ cô cũng đang cảm thấy cơ thể lành lạnh.

Hai tên công công lập tức vâng dạ tiếp tục thi hành đếm tới từ gậy thứ mười hai.

Tông Chính Nhược Hàn không có ý ngăn cản, cũng chẳng quan tâm tiếng la hét thê thảm của Ngụy Giao Hoa mà tập trung nhìn Vô Thích: “Bây giờ đã có thể nói với ta chuyện gì đã xảy ra rồi chứ?”

“Còn không phải hoàng thượng ngươi tam cung lục diện, ba ngàn mỹ nữ lại chỉ đặc sủng mỗi mình Trần Tình.” Vô Thích lướt mắt nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn, lời ý ít ỏi nhưng cũng đã đủ rõ.

Tông Chính Nhược Hàn cất giọng trầm trầm: “Nàng ta lại bắt nạt nàng, vô lễ với nàng?”

“Lại?” Vô Thích nâng mí nhìn Tông Chính Nhược Hàn, y dùng từ “lại” lẽ nào luôn biết rõ Trần Tình luôn bị người người ức hiếp? Nhưng ngờ ngệch chỉ thoáng qua cô khẽ cong môi cười khinh bỉ: “Bắt nạt?… Chỉ là chuyện của trước kia.”


Tông Chính Nhược Hàn hai mắt sáng bừng, nhìn qua lại càng khôi ngô hơn người, y dường như rất hài lòng với cách hành sự này của Vô Thích, liền cất giọng: “Ngụy Giao Hoa không biết quy chế cung đình, đánh mất tâm trí, bản thân nhiều lần làm ra những chuyện kì quái mất danh dự hoàng cung. Kể từ bây giờ trẫm phế phi.”

Hai hàng lông mày của Vô Thích bất chợt khẽ nhíu chặt, ánh mắt hoàn toàn là nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề. Ngay cả đám nội tiền thị vệ, thái giám nô tỳ nghe thấy đều kinh hãi, cả đám đồng loạt cúi đầu không dám hó hé. Ngụy Giao Hoa bị đánh nhiều lần như ngất đi lại vì đau mà không thể ngất. Nghe thấy khẩu dụ của Tông Chính Nhược Hàn vang ra, cả tinh thần lẫn thể xác bị chấn động, lăn ra ngất xĩu.

Hai tên công công thấy vậy liền dừng gậy. Vô Thích mi tâm nhíu chặt: “Ta nói ba mươi gậy, còn sáu gậy, hai ngươi dám dừng?”

Lần này đến lượt Tông Chính Nhược Hàn bày ra vẻ mặt khó tin, y nghiêng mặt nhìn Vô Thích, chỉ thấy ánh mắt cô hoàn toàn băng lãnh. Nàng ta vậy mà dáng vẻ lạnh lùng, uy ngiêm nói một là một, rất có khí phái của con nhà tướng.

Nhìn thấy hai tên công công đã giáng tiếp sáu gậy còn lại lên mông Ngụy Giao Hoa, Vô Thích mới hài lòng hả dạ mà xoay người bỏ đi. Tông Chính Nhược


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui