Võ Thành Ti
Nhật Tư Dật cũng đã nghe nói về động tĩnh của Nhật Tư Đồng mấy ngày nay.
Ông ta rất có hứng thú với Nhất Hạ, không phải chỉ vì cô có nhan sắc xinh đẹp, mà còn là vì đứa trẻ 8 tuổi cô đang nuôi.
Mãn Hoa là 1 trong những họ kép hiếm thấy ở Nam Đông, cũng là họ của nữ nhân xinh đẹp năm xưa ông ta yêu.
Nếu tính theo thời gian thì đứa trẻ kia rất có thể là con của ông ta.
Nhưng sự thật ra sao e rằng chỉ có Nhất Hạ mới biết được.
Vì vậy Dịch Thiên lại được triệu vào cung.
" Bệ hạ triệu vi thần vào cung không biết có chuyện gì giao phó?"
" Nữ nhân bên cạnh ngươi thế nào rồi? Nghe nói hai ngày trước Tư Đồng vừa mang sính lễ đến gặp cô ta?"
Dịch Thiên lo sợ khi Nhật Tư Dật đột nhiên nhắc đến Nhất Hạ, liệu có phải ông ta vẫn không chịu tha cho cô?
" Không biết tại sao bệ hạ đột nhiên quan tâm đến cô ta?"
" Sao vậy, mấy ngày trước còn bênh vực nhau, hôm nay đã có chuyện rồi à?"
" Cô ta xúc phạm bệ hạ, thần đã đuổi cô ta đi rồi.
Cô ta đã được 1 bài học, xin hoàng thượng hãy bỏ qua chuyện này."
" Xem ra ngươi vẫn còn tình cảm với cô ta."
" Cô ta từng cứu thần vài lần, thần nói giúp cô ta cũng chỉ vì báo ân thôi."
" Thật sao?"
" Bệ hạ minh giám!"
" Nếu trẫm muốn ngươi đưa cô ta quay về thì sao?"
Dịch Thiên hoảng sợ, trái tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài, điều này hắn có thể cảm nhận được.
Nhật Tư Đồng không ngẫu nhiên tha cho Nhất Hạ hôm ở pháp trường, càng không tự nhiên quan tâm đến chuyện riêng của hắn.
" Thần không biết ý của bệ hạ là gì?"
" Ta nói gì ngươi nghe không rõ sao? Ngươi đưa cô ta về cũng được, không đưa về cũng chẳng sao.
Ta muốn ngươi từ chỗ ả tra ra tin tức về 1 đứa trẻ 8 tuổi họ Mã Hoa."
Dịch Thiên chưa từng nghe về họ này trước đây, càng khó hiểu hơn là tại sao hoàng thượng lại muốn tìm đứa trẻ này? Ruốt cuộc giữa Nhất Hạ và đứa trẻ ấy có quan hệ gì?
" Sao vậy, việc này ngươi không làm được à?"
" Thần nhất định sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ."
" Ừ! Tốt lắm! Ngươi quả nhiên vẫn trung thành với ta như xưa, lui xuống đi."
" Thần xin cáo lui."
Đợi khi Dịch Thiên ra ngoài, Nhật Tư Dật lộ ra 1 nụ cười nham hiểm " Quả nhiên vẫn là 1 con chó trung thành, cứ như vậy sao ta nỡ giết ngươi chứ?"
Dịch Thiên muốn dùng sức của Võ Thành Ti để tra ra đứa trẻ đó, nhưng mọi công sức đến hiện tại đều vô ích.
Những người ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ vẫn không thể tra ra chút manh mối, đứa trẻ đó cứ như không hề tồn tại.
Đã 3 ngày trôi qua, hoàng thượng đã phái người đến đốc thúc vài lần, Dịch Thiên vẫn chưa biết phải làm cách nào để tra ra.
Không lẽ bây giờ phải đến tìm Nhất Hạ? Lần trước mạnh miệng nói cắt đứt, hiện tại đến gặp đúng là mất mặt.
Nhưng nghĩ lại mấy ngày nay bản thân luôn nhớ đến Nhất Hạ, đây cũng là 1 cơ hội tốt để Dịch Thiên gặp và nói chuyện với cô.
Trời còn chưa sáng Dịch Thiên đã cho người bao vây Lục Thanh Các, hắn đứng bên ngoài 1 lúc lâu, tập hít thở đều đặn sau đó mới đi vào.
Bên trong không một bóng người, các căn phòng đều cửa đóng then cài.
Đi lên lầu đến 1 căn phòng lớn nhất Dịch Thiên nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy Nhất Hạ đang nằm ngủ bên trong hắn cẩn thận từng chút để không tạo ra tiếng động lớn.
Sau đó cứ ngồi bên cạnh ngắm cô ngủ đến tận buổi trưa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...