Võ Thành Ti
" Ban nãy nàng làm gì vậy chưa, sao tự rước hoạ vào thân như thế?"
" Ta không giống như ngươi, bị người khác xem như cẩu cũng không biết phản ứng lại.
Lẽ nào ngươi không có chút lòng tự trọng hay liêm sỉ nào sao?"
Dịch Thiên trầm mặc 1 lúc mới nói.
" Đó là người đã nuôi dưỡng ta."
" Hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi."
" Hoàng thượng có ơn với ta, cho dù phải làm bất cứ điều gì vì ngài ấy đều là đương nhiên."
" Nhưng ngươi có biết dùng ơn huệ để sai khiến người khác làm việc ác là bỉ ổi thế nào không?"
" Ta biết!"
" Vậy ngươi có biết giúp người ác làm chuyện ác, thì ngươi cũng không khác gì với bọn chúng không?"
" Ta biết!"
" Hoá ra ngươi vẫn còn nhận biết được mọi việc, ngươi làm những chuyện này không thấy áy náy với lương tâm sao?"
" Ha ha… Ta vốn không phải là người tốt thì lấy đâu ra lương tâm.
Nàng từng cứu ta nhưng hoàng thượng có ơn với cả nhà ta.
Nàng nói ta có nên báo đáp ngài ấy không?"
" Đúng là ngươi nên báo đáp, nhưng không phải bằng cách giúp hắn ta làm chuyện xấu."
" Ta không quan tâm, chỉ cần là điều hoàng thượng muốn làm, ta đều bất chấp mọi giá để hoàn thành."
" Ngươi mù quáng đến vậy sao?"
" Hai chúng ta có khác nhau sao? Không phải nàng cũng bất chấp mọi giá để báo thù à? "
" Ngươi cho rằng những chuyện hắn làm không đáng phải nhận báo ứng sao?"
" Hoàng thượng không phải loại người như vậy "
" Ngươi không tin ta?"
" Lời nàng nói chỉ từ 1 phía "
Nghe được câu này Nhất Hạ cảm thấy hụt hẫng, thất vọng.
Bấy lâu nay luôn nghĩ hắn ta tin mình, cuối cùng lòng tin ấy chẳng qua cũng chỉ là sự giả dối.
Hắn ta chẳng qua chỉ diễn cho cô xem thôi sao?
Ngay từ đầu hai người đã có 1 khoảng cách lớn, thật không biết lí do gì khiến cô ở bên hắn suốt thời gian qua, thậm chí còn lơ là chuyện báo thù của mình.
" Ta hiểu rồi! Ngay từ đầu ta và ngươi vốn đã là người của 2 thế giới.
Vốn nghĩ bản thân có thể cảm hoá, giúp ngươi thành 1 con người có cảm xúc, có lương tâm, nhưng cuối cùng vẫn là ta sai.
Ha ha! Là ta quá đề cao bản thân mình rồi."
" Phải! Ngay từ đầu chúng ta đã không chung chí hướng, nhưng ta vì nàng đã thay đổi rất nhiều, lẽ nào nàng không nhận ra sao?"
" Ngược lại là nàng, nàng có từng yêu ta không?" Dịch Thiên lại hỏi tiếp
Nếu là trước kia cô sẽ không do dự phủ nhận.
Nhưng hiện tại Nhất Hạ dường như đã có chút tình cảm với Dịch Thiên.
" Bất luận có tình cảm hay không thì ngươi vẫn bảo vệ kẻ thù của ta, ta sẽ không bao giờ chấp nhận điều này.
Từ nay về sau chúng ta xem như chưa từng quen biết, đường ai nấy đi."
Nhất Hạ rời đi không chút lưu luyến, Dịch Thiên chỉ biết lặng im đứng nhìn theo.
Dù trái tim đau như cắt nhưng hắn biết mình không thể níu kéo cô.
" Hết thật rồi, duyên phận của chúng ta đã hết thật rồi."
Hôm đó trời mưa lớn, Dịch Thiên ngâm mình trong men rượu giống như những ngày trước.
Nhất Hạ cũng đang uống rượu 1 mình ở Lục Thanh Các.
Nhớ lại những ngày tháng bên cạnh Dịch Thiên có đủ mùi vị cảm xúc, trong lòng không khỏi khó chịu.
Tuy từ nhỏ đã được ngàn người yêu thích, nhưng đối với Dịch Thiên cô lại có cảm xúc khác biệt.
" Nhật Tư Dật sao có thể là người cưu mang cả nhà Dịch Thiên mà không có lợi ích gì được.
Tên đó đúng là ngốc, đến 1 ngày nhận ra được bộ mặt của tên khốn đó, ngươi sẽ phải hối hận vì đã trung thành với hắn mà thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...