Vô Thanh Hí 1938

Sau một hồi bị truy sát, đến khi xe đi được một quãng xa Bạch Văn Thao mới dần định thần lại, hắn vừa quệt mồ hôi vừa nuốt nuốt nước miếng, chắp tay với Đường Thập Nhất, “Thập Nhất gia, cảm ơn ngài.”

“Bọn vừa đuổi giết anh nếu không phải côn đồ bình thường thì chắc chắn là người của Chu Truyền Hi rồi, anh đánh không lại thì tôi tới cứu anh.” Đường Thập Nhất liếc nhìn hắn, “Sao hả, giờ đã hối hận vì làm chứng chống lại Lưu Thục Phân chưa?”

“Không làm thế tôi mới thực sự phải hối hận.” Bạch Văn Thao lắc đầu, đưa mắt nhìn qua cửa xe rồi vỗ lưng ghế tài xế Lưu Trung, nói: “Bác tài ơi, đến sở cảnh sát phía Nam cho tôi xuống được rồi.”

“Lưu Trung, đến khách sạn Ái Quần đi.” Đường Thập Nhất giữ vai Bạch Văn Thao bắt hắn ngồi xuống, “Đã nói rồi còn gì, tôi mời ăn.”

“Vô công không thụ lộc, Thập Nhất gia khách khí như thế làm gì?” Bạch Văn Thao ngồi nhích ra một chút.

“Bữa tiệc này nhất định anh phải ăn.” Đường Thập Nhất cũng ngồi nhích ra, “Hôm nay là lễ cúng tuần thứ nhất của Tiểu Đào, chén rượu giải uế này anh không tới tôi thật không biết cạn với ai đây.”

Nhất thời Bạch Văn Thao á khẩu, hắn vừa nghĩ mình lại lấy dạ tiểu nhân hiểu lầm Đường Thập Nhất rồi vừa chợt thấy sầu thảm vì ba tiếng rượu giải uế, xong một bữa cơm rượu là đủ để cát bụi về với cát bụi, những chuyện đã qua cũng tan đi như gió thoảng hay sao? Hắn thở dài, thọc tay vào túi áo lấy ra sợi dây chuyền bạc của Tiểu Đào, “Hôm nay tôi định chôn cái này gửi cho Tiểu Đào.”

Đường Thập Nhất đưa mắt nhìn qua, cái vòng hơn một nửa là bạc mạ, lối chế tác cũng khá tầm thường, bất quá với một gã loong toong như Bạch Văn Thao chắc đã là xa xỉ lắm rồi, “Anh còn nhớ tôi đã bảo tôi không tin âm ti địa phủ chứ?”

“Thật ra tôi cũng chẳng tin.” Bạch Văn Thao cười, “Chẳng qua là cảm thấy làm thế mình sẽ dễ chịu hơn một chút.”

“Cái vòng đó… bán cho tôi làm kỷ niệm đi.” Đường Thập Nhất vừa nói vừa đưa tay lần tìm bóp tiền, nhưng hắn chợt khựng lại ngẫm nghĩ rồi lại thôi, “Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi định cho tiền anh.”

“Kể cả ngài có định cho cũng là lòng thành của ngài, tôi hiểu mà.” Bạch Văn Thao nói rồi xòe tay ra với hắn, “Ngài có một cái đồng hồ quả quýt phải không?”

“Ừ.”

Đường Thập Nhất đặt cái đồng hồ màu đồng cổ vào lòng bàn tay hắn, Bạch Văn Thao liền xỏ cái vòng bạc vào móc đồng hồ, “Trông hợp không?”

“Cảm ơn anh.” Đường Thập Nhất tháo sợi dây đeo đồng hồ cũ ra, tháo luôn chiếc nhẫn bạc đang đeo trên ngón út móc vào sợi dây, “Một đổi một, tôi không nợ nần ai đâu.”

“Tôi mà từ chối thì thất lễ rồi.” Bạch Văn Thao có vẻ rất tán thưởng khí khái giang hồ của Đường Thập Nhất, liền nhận lấy.

Hai người tới khách sạn, Đường Thập Nhất đã bao trọn một phòng lớn, lần này vệ sĩ của hắn không chỉ có mình Lưu Trung mà còn thêm bốn gã vạm vỡ, gã nào cũng giắt súng đứng chỉnh tề ngoài cửa, chắc chắn không ai dám tùy tiện xông vào quấy rầy họ.


Căn phòng rộng thênh thang kê một cái bàn tròn lớn mà chỉ có mình Đường Thập Nhất và Bạch Văn Thao. Cả hai đều không nói gì cả, đến khi các món ăn được bưng vào bày đầy trên bàn, Đường Thập Nhất mới cầm đũa lên gắp một miếng khoai môn cho Bạch Văn Thao, “Ăn đi, nhiều món thế này đừng để bỏ phí.”

“Ừ, ăn ăn.” chẳng biết miệng lưỡi đáo để mọi khi của Bạch Văn Thao đi đâu mất, chỉ thấy hắn hăng hái cắm đầu vào ăn.

Đường Thập Nhất cũng thế, món nào hắn cũng thử một chút, qua cả chín món chay coi như ăn hết lượt hắn mới buông bát đũa, mở nút bình rượu trắng, rót cho Bạch Văn Thao một chén, “Nào, Bạch tiên sinh, ta uống thôi.”

“Ừ, uống uống.” Bạch Văn Thao đỡ chén rượu uống cạn, Đường Thập Nhất vốn định bảo hắn uống từ từ thôi nhưng lại nghĩ chắc Bạch Văn Thao cố ý muốn uống say, thôi thì tùy hắn vậy, bởi vậy hắn không nói gì nữa mà tiếp tục rót đầy chén. Cạn xong hai chén, vẻ ủ dột nặng nề của Bạch Văn Thao mới đỡ được phần nào, hắn nhìn Đường Thập Nhất, nói: “Thập Nhất gia, ngài biết không, lúc hẹn hò với tôi Tiểu Đào cứ luôn miệng kể lão gia nhà cổ thế này thế nọ, có bữa tôi phát ghen phải cãi nhau với cô ấy đấy. Nhưng giờ tôi chịu rồi, ngài là một người đàn ông chân chính, Bạch Văn Thao này ít khi khâm phục ai lắm, nhưng riêng ngài là một.”

“Bạch tiên sinh, anh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Đường Thập Nhất cũng nâng chén rượu, hớp một nửa.

“Nhớ chứ, tôi phá đám buổi đi chơi của các ngài, lại còn lớn lối làm thơ nữa.” Bạch Văn Thao thoáng đỏ mặt, cười ngượng nghịu, “Để ngài chê cười rồi.”

“Hôm đó là lần đầu anh gặp tôi, nhưng không phải lần đầu tiên tôi thấy anh.” Đường Thập Nhất nâng chén lên nhưng không uống nữa, “Lần đầu tôi thấy anh là ở trước cổng nhà tôi, anh đứng trò chuyện với Tiểu Đào. Lúc đó tôi còn nghĩ người này thì có gì tốt, đáng để Tiểu Đào cãi lời tôi chứ?”

“Tiểu Đào cãi lại ngài vì tôi sao?” Bạch Văn Thao sửng sốt, hắn cứ nghĩ trong lòng Tiểu Đào lão gia của cô là thần tiên rồi, làm gì có chuyện sai đúng, thành ra nghe nói cô cãi lại Đường Thập Nhất vì mình hắn ngớ cả người.

“Ừm, tôi bảo trông anh xoàng quá, có vẻ chẳng ra gì, con nhỏ liền nhảy dựng lên kể lể nào là anh đối với nó tốt lắm, anh thương nó lắm, rồi anh chăm chỉ cần cù lắm.” Đường Thập Nhất nói rồi mỉm cười, dường như nhờ nụ cười ấy hắn mới uống cạn được chén rượu, lần này đến lượt Bạch Văn Thao rót đầy cho hắn, “Thế nên lúc thấy anh ở công viên Việt Tú tôi tức lắm, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc anh thì tài cán gì, kết quả là thì ra anh cũng có bản lĩnh thật, làm tôi phải chịu phục…” nói đến đây đột nhiên hắn ngừng lại, cúi đầu uống rượu tiếp, nuốt lại mấy lời “đành đồng ý để nó đi lấy chồng…”.

“Hôm đó cô ấy không tới tôi lo lắm, phải chạy sang tận nơi tìm…” vậy mà Bạch Văn Thao vẫn không cầm được nước mắt, hắn siết chặt chén rượu, miệng chén vẫn kê bên môi, ấy là khóc đến không uống được nữa, “Đó là lần cuối… lần cuối cùng… tôi được thấy cô ấy…”

Đường Thập Nhất cũng âm thầm cắn miệng chén, hắn thì đỡ hơn Bạch Văn Thao một chút, chỉ có chút lệ ngấn trên vành mắt, phải rồi, vì hắn biết người chết không phải Tiểu Đào, nhưng hắn cũng biết chính tay mình đã đập nát hạnh phúc cả đời của cô bé, là chính hắn chứ không phải ai khác. Trong một khoảnh khắc hắn nghĩ mình sẽ sám hối với Bạch Văn Thao, nhưng lời ra đến miệng rồi chỉ còn là hai chữ “Xin lỗi.”

“Thập Nhất gia không cần phải xin lỗi, ngài đã rất không phụ lòng cô ấy rồi… thật đấy…” Bạch Văn Thao hít mũi thật mạnh, chùi ngang nước mắt rồi cạn thêm một chén rượu, “Tôi biết, ngài muốn bảo tôi cũng không có lỗi, ừ, tôi biết… tôi biết chứ! Nhưng tôi đau lắm! Tôi nhớ, tôi nhớ cô ấy lắm… ôi, ngài xem, ngài xem tôi thật là vô dụng, lại khóc rồi, ha ha… khó coi quá, khó coi làm sao!”

“Khó coi là sao, ai bảo rơi lệ không phải trượng phu, mà riêng Bạch Văn Thao anh dù khóc thành nàng Mạnh Khương Đường Thập Nhất này cũng vẫn xem anh là một người đàn ông!” Đường Thập Nhất đứng lên, cầm hai bình mao đài nhét một bình cho Bạch Văn Thao, “Nào, chúng ta uống! Không nói chuyện buồn nữa! Mau mau uống cạn tuần này, Đường Thập Nhất này kết bằng hữu với Bạch Văn Thao anh!”

“Được lắm! Bạch Văn Thao này cũng kết bằng hữu với Đường Thập Nhất ngài!” Bạch Văn Thao cũng đứng dậy, hai người bật nút bình, cụng cạch một tiếng rồi cùng ngửa đầu uống. Thế nhưng Đường Thập Nhất chung quy chỉ quen uống rượu vang, mới được nửa bình đã thấy cay xé họng không chịu được nữa, hắn buông bình rượu xuống bàn ho sặc sụa, làm văng không ít rượu ra ngoài, chưa định thần lại thì thấy Bạch Văn Thao đang liếc mắt giễu mình, liền tức khí xô hắn ta một cái, hại Bạch Văn Thao cũng phải buông bình rượu. Hai người nhìn nhau cười phá lên, lại cắm đầu uống nốt. Mới đầu Đường Thập Nhất chỉ cho chuẩn bị bốn bình rượu, giờ đã hết sạch, hắn gọi quản lý mang thêm hai bình lên, nhưng vừa gọi xong quay lại đã thấy Bạch Văn Thao nằm xoài ra bàn, mặt đỏ phừng phừng, mắt díu lại ra điều muốn ngủ.

“Ơ kìa, anh say rồi hả?” Đường Thập Nhất ngồi xuống dựng hắn dậy lắc lắc, Bạch Văn Thao thuận thế ngả luôn vào vai Đường Thập Nhất rồi lầm bầm ú ớ cái gì chẳng rõ.


“Hả? Anh bảo gì kia?”

“Tôi ngu mà, tôi điên thật đấy… tôi biết, tôi biết…” Bạch Văn Thao nắm hai vai Đường Thập Nhất, chúi đầu nói vào tai hắn, “Thế mà tôi cứ tưởng… cứ tưởng Tiểu Đào chưa chết, cái người ấy không phải Tiểu Đào, làm sao mà là Tiểu Đào được, làm sao là Tiểu Đào của tôi được, Thập Nhất gia… ngài bảo tôi điên rồi đúng không, tôi tương tư thành điên rồi đúng không?”

Dù đã say đến bảy phần nhưng ba phần tỉnh trí còn lại vẫn đủ giữ Đường Thập Nhất không buột miệng nói ra bí mật, “Anh nhớ con bé đến thế thật ư… đáng lắm, Tiểu Đào hứa hôn được với người chồng như anh… thật đáng lắm!”

“Phải rồi, tôi nói mà, đúng là tôi nhớ cô ấy đến phát bệnh rồi…” Bạch Văn Thao có vẻ rất thỏa mãn với lời nhận xét ấy, hắn toét miệng cười rồi toàn thân mềm nhũn ngã sấp vào người Đường Thập Nhất, bất tỉnh luôn.

“Ôi chao, mới đó đã say rồi, còn hai bình kia mà! Này! Bạch Văn Thao!” Đường Thập Nhất lay mạnh hắn mấy cái, người nọ vẫn nằm oặt một đống, “Chậc, thật vô dụng!” miệng nói rồi hắn cũng thấy mình ngã chúi xuống, vậy là đôi bên cùng lăn ra đất ngủ say sưa.

Không rõ họ ngủ mất bao lâu, chỉ biết đến khi khách sạn đóng cửa, Lưu Trung mò lên gõ cửa định hỏi mấy giờ họ định về mới phát hiện ra hai kẻ đang ngủ như chết bên trong. Ông ta méo mặt gọi mấy gã vệ sĩ vào, hai người xốc một, cùng khiêng hai vị nọ về Đường gia.

Bạch Văn Thao say đến tận hơn mười giờ sáng hôm sau, thật ra là hắn bị cơn đau đầu khiến cho buộc phải trở dậy. Hắn day day cái trán nhức như búa bổ, chống tay ngồi lên mới nhận ra mình đang nằm trên cái giường lò xo kiểu Tây cả đời chưa được nằm bao giờ, người thì được mặc áo ngủ vải bông mềm sạch tinh. Hắn ngờ ngợ nhìn quang căn phòng bài trí cũng kiểu Tây rồi chậm chạp nhớ lại hôm qua hình như mình uống say cùng Đường Thập Nhất, vậy thì đây hẳn là dinh thự nhà họ Đường rồi.

Nhà giàu có khác a, đến cái giường cũng êm ái dễ chịu hơn hẳn giường ván gỗ. Bạch Văn Thao không khách sáo nằm lăn ra tiếp tục hưởng thụ một phen, sức bật của lò xo khiến hắn suýt bị bắn tung ra mép giường, hắn càng cảm thấy thú vị tợn, lại nảy người thêm mấy cái làm cả cái giường rung lên bần bật.

Ở bên ngoài chắc nghe được tiếng động nên có tiếng gõ cửa và giọng người hỏi vọng vào, “Bạch tiên sinh, ngài dậy rồi ạ?”

Bấy giờ Bạch Văn Thao mới chịu ngồi dậy, vuốt lại chăn cho chỉnh tề rồi đáp, “Vâng, tôi dậy rồi.”

“Tôi xin phép vào được không ạ?”

“Mời vào mời vào!”

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp bước vào, trong tay ông ta là một bộ đồ Tây sạch sẽ, ông ta lễ phép tự giới thiệu với Bạch Văn Thao, “Chào Bạch tiên sinh, tôi là quản gia của Đường gia, mọi người gọi tôi là Quyền thúc. Quần áo của ngài chưa khô nên lão gia mời ngài dùng tạm đồ của ngài ấy, không phải đồ mới, mong ngài đừng trách.”

“Tôi trách thế nào được!” Bạch Văn Thao thật tình không quen được hầu hạ như thế, hắn vội vàng nhận lấy bộ đồ Tây màu xám, bảo là đồ cũ nhưng hắn chẳng thấy cũ chút nào, “Tôi còn sợ mình làm dơ đồ ấy chứ.”

Quyền thúc mỉm cười, dẫn hắn vào phòng tắm cạnh phòng ngủ, “Mời Bạch tiên sinh rửa mặt, tôi đi báo với lão gia.”


“Thập Nhất gia dậy rồi sao?” Bạch Văn Thao nhớ hắn cũng say kém gì mình đâu.

“Lão gia nhà chúng tôi có chút bệnh, chín giờ sáng mà không trở dậy dùng bữa là đau dạ dày, thế nên nhiều năm nay không bao giờ ngài ngủ quá giấc cả.” Quyền thúc nói bằng giọng pha lẫn xót xa.

“Thế thì tội thật…” gia thế như Đường gia mà chữa không dứt được bệnh, dù bệnh ấy chẳng đến mức chết nhưng cũng thật bất tiện, Bạch Văn Thao nghĩ không khéo là bệnh nhà giàu cũng nên, cơ mà hắn không nói ra, Quyền thúc cúi đầu chào xin lui, hắn liền lẹ chân lẹ tay đi rửa mặt.

Quần áo Đường Thập Nhất Bạch Văn Thao mặc rất vừa vặn. Người đẹp vì lụa, Bạch Văn Thao ăn bận thế này người không quen có khi còn tưởng hắn là công tử nhà thượng lưu. Hắn xoay mấy vòng trước gương, không khỏi có chút đắc ý, ai biết mình cũng phong độ vậy chứ.

Rửa mặt chải tóc xong, hắn ra khỏi phòng, đến cầu thang nhìn xuống đã thấy Đường Thập Nhất đang ngồi vắt chân trên ghế đọc báo, hắn liền bước nhanh xuống, “Thập Nhất gia, chào buổi sáng.”

Đường Thập Nhất ngước mắt khỏi tờ báo, có vẻ hơi ngạc nhiên, chắc hắn cũng không ngờ quần áo của mình Bạch Văn Thao mặc lại vừa như may đo vậy. Đến khi nhận ra mình thất thố hắn mới húng hắng ho chữa ngượng rồi mời Bạch Văn Thao ngồi, “Chào Bạch tiên sinh, tôi đoán anh không quen ăn bữa sáng kiểu Tây nên đã bảo làm màn thầu và mì rồi, hợp khẩu vị anh chứ?”

“Tôi ăn gì chẳng được, không kén chọn bao giờ.” Bạch Văn Thao vội vàng gật đầu, mặc cả cây đồ đẹp thế này hắn lại đâm ra lóng ngóng, “Làm phiền Thập Nhất gia tôi ngại quá.”

Trông bộ dạng lóng ngóng của hắn, Đường Thập Nhất không nhịn được che miệng cười, “Bạch tiên sinh sao thế? Đúng là ăn thịt người thấy ghê răng, mà ép người thì tay ngượng rồi.”

“Hở?” Bạch Văn Thao cau mày hỏi, “Thế là thế nào?”

Đường Thập Nhất buông hẳn tờ báo xuống, ngồi thẳng lên, hắng giọng nói, “Một tên khố rách áo ôm đứng trước mặt mà đã không làm thơ được, giá thử một người đàng hoàng đứng đắn đứng đây chẳng hóa ra anh còn đứng ngồi không yên ư?”

“Ai nha, tôi đâu có càn quấy vậy!” Bạch Văn Thao cãi ngay.

“Anh càn quấy thế đấy.”

Đường Thập Nhất cũng độp lại luôn, hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười, Bạch Văn Thao cầm một cái màn thầu lên cắn, lại ướm hỏi, “Thập Nhất gia, ngài che chở tôi không sợ người Lưu gia đến gây chuyện sao?”

“Anh chẳng đã giúp tôi đổi họ cả đội quân của Lưu gia rồi sao? Tôi còn sợ gì ông ta nữa?” Đường Thập Nhất nhếch miệng cười, không tự nhận ra nụ cười của mình đầy khinh thị, “Phải rồi, Chu Truyền Hi và Lương Vũ nằm trong viện mà suốt ngày đòi gặp anh đó, chừng nào anh định tới đó bồi mạng đây?”

“Chà, ngài yên tâm, bao giờ đi chịu chết nhất định tôi sẽ báo cho ngài đặng nhờ ngài lo giúp một bộ áo quan tươm tất, chôn cùng Tiểu Đào.” Bạch Văn Thao chỉ chỉ mặt Đường Thập Nhất, cười rạng rỡ.

Nghe câu nói đùa thoải mái của Bạch Văn Thao, sắc mặt Đường Thập Nhất lại thoáng sầm xuống, “Bạch tiên sinh, tôi nhờ anh một việc được chứ?”

“Ừ?”


“Từ giờ, đừng dễ dàng nói đến từ “chết”, kể cả đùa cũng không được.” Đường Thập Nhất nói, nhìn thẳng vào mắt Bạch Văn Thao.

Đôi mắt sáng lấp lánh của Đường Thập Nhất khiến Bạch Văn Thao suýt nữa đã tưởng hắn vừa khóc rưng rưng vừa nói với mình, tình thâm nghĩa trọng đến mức Bạch Văn Thao không khỏi ngồi nghiêm lại, “Ừ, tôi có thể nhận lời ngài, nhưng ngài cũng phải giúp tôi một việc.”

“Được, tôi đồng ý.” Đường Thập Nhất không cần nghe hắn muốn gì đã đồng ý ngay.

“… ngài không nghe tôi đòi gì trước hả?”

“Dù sao Bạch tiên sinh cũng sẽ không yêu cầu điều gì làm khó Thập Nhất đâu.” môi Đường Thập Nhất càng cong lên, lúc này rõ ràng là một nụ cười tự tin, “Chút tự tin ấy Thập Nhất vẫn phải có chứ.”

Bạch Văn Thao phì cười, hắn cười đến rung cả hai vai, Đường Thập Nhất chẳng hiểu sao hắn lại vui vẻ đến thế, cứ nhíu mày nhìn hắn. Hồi lâu sau Bạch Văn Thao mới chùi mắt nói, “Ý tôi là… ý là muốn ngài từ sau… đừng có gọi tôi là Bạch tiên sinh nữa!”

“… Bạch Văn Thao!”

Xong bữa sáng, Bạch Văn Thao đứng dậy định cáo từ, Đường Thập Nhất hỏi hắn về cục cảnh sát phải không, hắn đáp không phải, hôm nay hắn nghỉ, định về ký túc xá. Đường Thập Nhất liền đứng dậy, kéo hắn ra xe nhà mình luôn, “Tôi đưa anh về.”

“Thập Nhất gia, không cần đâu.” Bạch Văn Thao biết hắn có ý tốt nhưng cũng không muốn lạm dụng thêm nữa, “Làm sao ngài giữ cho tôi cả đời được. Bọn họ có tới thật tôi cũng đâu vô dụng đến mức bó tay chịu đòn, tôi khắc có cách mà.”

“Anh chẳng có cách nào hết.” Đường Thập Nhất ấn hắn ngồi xuống ghế sau, hơi nhoài sang dựng thẳng vạt áo lại cho hắn rồi lừ mắt một cái, gần như ngạo mạn nói, “Hôm qua họ thấy tôi mời anh đi ăn có thể vẫn cho rằng chỉ vì nể mặt Tiểu Đào, hôm nay tôi đưa anh về họ mới phải tin tôi coi anh là bạn, như thế anh mới chắc chắn được an toàn.”

“…” Bạch Văn Thao cau mày nhìn hắn, cự li giữa hai người có vẻ hơi gần quá, hắn mơ hồ ngửi thấy mùi hương Eau de Cologne (*) trên người Đường Thập Nhất, hắn há hốc miệng, nhưng không bật ra câu hỏi: vì sao thấy thế họ lại tin tôi là bạn ngài?

“Từ khi cha tôi mất chưa bao giờ có người ngoài ngủ lại Đường gia, anh là người đầu tiên.” Đường Thập Nhất bình thản nói tiếp rồi ngồi trở lại chỗ mình, “Lưu Trung, đến ký túc xá cảnh sát phía Nam.”

“Vâng, thưa lão gia.” Lưu Trung rõ ràng có thấy tình thế mờ ám vừa xong giữa hai người kia, nhưng ông ta vẫn đáp thản nhiên.

Bởi vậy Bạch Văn Thao mới thầm nghĩ mình đúng là đồ nông dân, ngạc nhiên gì chứ, nước ngoài người ta chào hỏi còn hôn nhau chùn chụt kia mà, Bạch Văn Thao, mày đừng có tưởng tượng linh tinh.

Lúc này Đường Thập Nhất mở cửa sổ xe để luồng không khí tươi mát ngoài cửa ào vào, làn hương Eau de Cologne mơ màng mới nãy cũng nhanh chóng tán đi trong gió.

====

(*) Eau de Cologne: loại nước hoa được Giovanni Maria Farina sáng tạo vào thế kỷ 18 tại Ý, chứa khoảng 2-4% tinh dầu thơm, mùi hương lưu lại khoảng 2-3h. Nghe đồn là hội tụ đầy đủ hương thơm trái cây chín mọng và hoa lá màu trắng của cây cam dưới bầu trời xanh rộng lớn và tiết trời ấm áp của Địa Trung Hải.

:”> Thập Nhất gia, điệu đa~ đang cua trai một cách tinh tế và thủ đoạn đa =]]~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui