“Khụ khụ!”
Thấy Diệp Hi Hoà đã chữa trị xong cho cháu gái, cuối cùng đám người Lâm Trường Dần cũng bước ra.
“Chỉ Huyên, cháu không sao chứ?”
Lâm Trường Dần ra vẻ thăm hỏi ân cần, thật ra trong lòng lại vui như nở hoa.
Sau lần gặp gỡ này, cháu gái mình đã có một bước phát triển nhảy vọt với Diệp Hi Hoà, ngay cả bàn chân cũng bị hắn chơi đùa rồi...
“Không, không sao ạ.”
Lâm Chỉ Huyên lắc đầu, mặt đỏ như máu, trong lòng lại thầm buồn bực, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, vừa rồi là sao vậy hả?
Nếu người này muốn làm gì với cô thì sao không biết đường làm sau lưng chứt
Lúc này, Diệp Hi Hoà đã rời khỏi căn phòng, một mình ra ngoài, ngồi trên một tảng đá.
Hắn đang lo cho sự an nguy của Diệp Hình Vũ.
Có lẽ chờ sau khi Tiểu Vũ hồi phục, mình sẽ tôn trọng nguyện vọng của con bé, đưa con bé vào con đường tu luyện.
Bằng không, sớm muộn gì Diệp Hinh Vũ cũng sẽ gặp nguy hiểm như vậy.
Dựa vào người khác mãi mãi không tốt bằng dựa vào chính mình!
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét như sấm rền đột nhiên vang lên dưới chân núi: “Súc sinh Diệp Hi Hòa. Trả lại em trai cho ta!”
Sau đó, một luồng sát khí cuồn cuộn càn quét lên từ dưới chân núi. Hiển nhiên, đó chính là Shigeo Tokuda đang điên tiết. Ông ta xách theo Diệp Hinh Vũ, trực tiếp sải bước lên núi!
“Đại ca..."
Tokuno Takeshi nhọc nhẵn quay đầu nhìn về phía đại ca. Hiện giờ mặt mũi hắn ta đã bị ruồi muỗi bu kín, thậm chí đám kiến còn gặm nát nhãn cầu, máu me be bét, ai thấy cũng phải rùng mình.
“Không!!!”
Shigeo Tokuda thét lên một tiếng thảm thiết, ngay sau đó định bóp cho Diệp Hinh Vũ nổ tung!
Nhưng vào đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc. này, một luồng chân khí bỗng bắn thẳng về phía ông ta. Shigeo Tokuda lập tức giơ đao lên chặn. Bịch! Ông ta bị đánh văng!
Shigeo Tokuda bị đánh bay ra xa tám trăm mét, văng xuống từ đỉnh núi như một đường parabol, người ngợm đập mạnh vào chân núi, rống lên đầy thê thảm.
Diệp Hi Hòa lập tức vọt tới, đỡ được Tiểu Vũ!
Diệp Hình Vũ hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt ửng hồng, hơi thở yếu ớt, vừa nhìn đã bất không phải chỉ ngủ bình thường mà đã bị hạ thuốc!
Đám Nhật Bản chết tiệt, chúng thật sự dám hại Tiểu Vũ, dùng cơ thể con bé để làm đĩa sushi sống, hưởng dụng thân thể bé gái!
Sát khí trên người Diệp Hi Hòa bùng lên đùng đùng, khiến những cơn cưồng phong nổi lên khắp đỉnh núi, cỏ đá tung bay, cây cối lắc lư. Người nhà họ Lâm sợ mất mật, thậm chí cũng bị thổi xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Tên chết dẫm kia!! Súc sinh, mày đã làm trò gì!!!”
Đột nhiên, Shigeo Tokuda căm phẫn xông vọt lên từ dưới chân núi, một tay giơ tachi lên cao. Nhưng, gân xanh trên bàn tay chợt nổ tung, hổ khẩu vỡ nứt, chảy máu.
Ông ta thật sự không thể tin rằng Diệp Hi Hoà chỉ dùng một luồng khí nhưng lại có thể làm mình chật vật như vậy!
Cũng may thanh đao trong tay ông ta không phải vật thường, nó chính là Thiên Quốc - một trong số mười thanh đao danh tiếng của Nhật Bản.
Với thực lực của mình, Shigeo Tokuda vốn không xứng có được thanh Thiên Quốc này. Song, vì ông ta đã lập nhiều chiến công hiển hách cho Nhật Bản, hiện tại cũng gánh vác trách nhiệm lớn lao, thêm nữa còn phụ trách việc bảo vệ Yoshimura Taku nên Thiên Hoàng mới đặc cách ban thanh đao này.
Khi nhìn thấy thanh đao, Diệp Hi Hoà liền hiểu lý do Shigeo Tokuda không chết ngay lập tức dưới luồng chân khí của hắn. Đó đều là công lao của thanh đao kia.
Bằng không, ông ta đã sớm biến thành thịt nát rồi!
Thanh đao kia cũng tạm được, nhưng lần sau đừng lấy ra nữa, nó chỉ miễn cưỡng chịu đựng một phần triệu lượng chân khí mà hắn tuỳ tiện bắn ra thôi.
“Súc sinh Diệp Hi Hòa, rốt cuộc thực lực của mày đến đâu? Tao là Đại Thái Đấu hai sao, trong tay sở hữu Thiên Quốc, vì sao mày vẫn có thể đánh lại tao?!”
Shigeo Tokuda nhìn chằm chằm Diệp Hi Hoà, hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...