Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Oanh!

Sau khi đích thân cảm nhận được cơn gió lớn trên người Diệp Hi Hòa đập vào mặt giống như sát khí, mười tám vị Chiến Thần đối diện đều trực tiếp mơ hồ, im lặng ngừng bước.

Bọn họ không thể tin được hơi thở bản thân cảm nhận được, đây là cái quỷ gì, trên người một người sao lại bộc phát ra hơi thở khủng bố và nghịch thiên như thế?

Giống như thứ bọn họ đang đối mặt vốn không chỉ là một người, mà là một vị thần.

Mà cùng lúc đó, đôi mắt xinh đẹp của Long Lăng Vân cũng kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa, không thể tin được trong người Diệp Hi Hòa vậy mà bộc phát ra năng lượng mạnh mẽ như vậy.

Cô ấy dám bảo đảm, cho dù là đại sư tỷ hay nhị sư tỷ của mình, thậm chí là bản thân sư tôn Yêu Cơ ra tay cũng không hình thành được khí thế đáng sợ như vậy.


Long Lăng Vân dám cá sau khi thực lực chân thật bộc phát, đối diện mười tám người cũng không đủ cho. một ngón tay cô ấy diệt, nhưng cô ấy tuyệt đối không làm được tuyệt thế vô song giống như Diệp Hi Hòa.

Lẽ nào đây mới là thực lực thật sự của tiểu sư đệ? Nhưng Long Lăng Vân nằm mơ cũng không nghĩ ra giờ phút này uy áp Diệp Hi Hòa bộc phát ra chẳng qua là một phần trăm ngàn chân khí Bạch Hổ yếu nhất của nó mà thôi.

Trong lúc bầu không khí nghiền ép, chiến đấu hết sức căng thẳng thì bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: “Dừng tay.”

Mười tám Chiến Thần vốn đã bị Diệp Hi Hòa ép tới mức đầu đầy mồ hôi, trong nháy mắt đều nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy một hình bóng khoác áo chiến thần, dáng vẻ hiên ngang bước tới với vẻ mặt bình tĩnh.

“Bộ trưởng.”

“Bộ trưởng đến rồi.”

“Má, xem như thằng nhóc này gặp may mắn, bộ trưởng đến, cứu được hắn một mạng.”

“Hừ, bộ trưởng đích thân tới, trận chiến này không đánh được nữa rồu, dù sao bộ trưởng luôn có quan hệ rất tốt với người phụ nữ Long Lăng Vân kia, người khác không nể mặt Long Lăng vân nhưng mà vẫn nể mặt bộ trưởng à-

“Bộ trưởng, việc này mà còn kinh động tới ngài rồi? Chúng thuộc hạ hành sự bất lực, xin ngài trách phạt.”


Mắt thấy bộ trưởng đích thân tới, mười tám vị Chiến Thần lập tức tỏ ra kính sợ, trong lòng cũng khẽ thở ra.

“Bộ trưởng.” Sắc mặt Long Lăng Vân có hơi phức tạp, rơi vào đường cùng, cô ấy giơ tay kéo Diệp Hi Hòa lại.

“Sao vậy?” Diệp Hi Hòa nhíu mày quay đầu. “Sư đệ, thôi đi vậy."

Long Lăng Vân lắc đầu: “Bộ trưởng có ơn với tỷ, nói theo cách khác cũng xem như từng cứu mạng tỷ. Nếu như không phải nhờ ông ấy, thân phận Chiến Thần này của tỷ có lẽ đã sớm không còn nữa. Hơn nữa cho dù bộ trưởng không đến, tỷ cũng không mong đệ giết mười tám người đó, nếu không đệ thật sự theo như ý muốn của một số người thì sẽ không rửa sạch hiềm nghi đâu.”

“Đệ sợ chỗ nào?” Diệp Hi Hòa cười lạnh: “Coi trời bằng vung, sát phạt quả đoán, đây chính là đạo của đệ. Người đời ức hiếp đệ, phỉ báng đệ, sỉ nhục đệ, cười đệ, khinh đệ, coi rẻ đệ đều là cặn bã, đệ chưa từng quan tâm tí nào."

Long Lăng Vân há hốc mồm, không ngờ vị sư đệ của mình này còn khí phách khoáng đạt hơn trong tưởng tượng của mình.


Cô ấy vốn cho rằng mình đã đủ lạnh lùng, nhưng so với Diệp Hi Hòa thì mới biết thứ Diệp Hi Hòa quan tâm chỉ có bầu không khí dồn ép coi trời bằng vung mà ngay cả cô ấy cũng tự than thở không bằng.

“Diệp Hi Hòa, gần đây nhiều lần nghe cậu tuổi trẻ ngông cuồng, không ngờ là thật.”

Lúc này bộ trưởng bộ Chiến Thần kia cũng đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa, từ tốn nói: “Nhưng cậu rõ ràng không có tội, tại sao phải để bản thân có tội, gánh vác tiếng xấu?”

“Không có tội?” Hình Kiêu một bên nghe vậy, vội đứng ra nói: “Bộ trưởng, sao Diệp Hi Hòa này không có tội được? Hắn công khai khiêu khích bộ Chiến Thần chúng ta giết Tưởng Khuê, còn tra tấn Võ Tung cho đến khi chết, hơn nữa còn giết phó bộ trưởng Phong Dục Lân, điều này lẽ nào còn không phải tội ác ngập trời ư?”

“Im miệng! Các người đều nói hắn đã giết Phong Dục Lân, ai nhìn thấy?”

Bộ trưởng lạnh lùng nói: “Lẽ nào nói mà không có chứng cứ thì có thể khiến người ta phán bậy tội danh sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận