Vô Tận Vũ Trang


“Khốn kiếp!” Mạo hiểm giả tráng kiện đứng dậy xông tới Thẩm Dịch, nắm tay phải lóe lên một luồng sáng.
Gã mạo hiểm giả còn lại bỗng nhào vô ôm lấy đối phương, hét lớn: “Đừng xúc động! Hiện tại chúng ta nên đồng tâm hiệp lực!”
Mạo hiểm giả tráng kiện hung hăng trừng mắt Thẩm Dịch: “Khoản nợ này lão tử nhớ kỹ!”
Hồng Lãng có chút bận tâm nhìn Thẩm Dịch: “Ngươi không phải bảo chúng ta rút kinh nghiệm từ chuyện Kim Cương, đừng phát sinh xung đột với những mạo hiểm giả khác sao? Giờ tự ngươi lại xúc động như vậy?”
Thẩm Dịch thấp giọng trả lời: “Tình huống bất đồng, muốn đàm điều kiện với bọn họ, không thể đối đãi quá tốt.”
Hồng Lãng ngẩn ngơ, Thẩm Dịch đã nhắm họng pháo ngay hai kẻ mạo hiểm kia: “Nghe đây, ta chẳng cần biết các ngươi tin hay không, chốc nữa ta và đồng bọn của ta sẽ tiêu diệt toàn bộ đám Terminator đang đuổi theo đằng sau. Nhưng ở đây có một vấn đề, đó chính là sau khi diệt xong đợt đuổi giết thứ hai này, chỉ có sáu người bao gồm các ngươi có tư cách được thưởng mỗi người 800 điểm Huyết Tinh. Nói cách khác, trong trận đánh này, ta trả giá lớn nhất lại không chiếm được chỗ tốt gì. Nếu các ngươi biểu hiện đàng hoàng một ít, có lẽ ta sẽ hào phóng một lần, nhưng bây giờ hiển nhiên không được nữa. Cho nên, chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé?”
Hắn nhìn ba kẻ mạo hiểm, từng chữ từng chữ một nói: “Ta tới giúp các ngươi tiêu diệt những Kẻ Thu Gặt kia, mà ba người các ngươi, giao ra 800 điểm Huyết Tinh các ngươi lấy được. Ta tin tưởng đây cũng không phải là yêu cầu quá phận!”
Hồng Lãng giờ mới hiểu được vì sao Thẩm Dịch đi lên chính là loại thái độ này.
Hiển nhiên ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tốt phương án.
Như thế nào tối đại hóa lợi ích hành động của mình, vĩnh viễn là điều Thẩm Dịch quan tâm nhất.
Hắn không cho phép bọn Kim Cương Hồng Lãng xung đột với những mạo hiểm giả khác, tất cả là vì sinh tồn, nhưng với Thẩm Dịch mà nói, nguy cơ sinh tồn của hắn cho tới bây giờ cũng không lớn như vậy, lúc nguy cơ sinh tồn của hắn hạ xuống mức thấp nhất, điều hắn cần suy tính vĩnh viễn là làm thế nào tăng tiền lời đến mức cao nhất.
Dưới loại tình huống này, phương thức chung đụng với những mạo hiểm giả khác lại có chút biến hóa —— không cần phải quá khách khí với một ít mạo hiểm giả mới quen, đối phương không lễ phép, ta liền thừa cơ rao giá trên trời, thế không phải càng tốt?
Với Thẩm Dịch mà nói, bằng hữu cũng được, kẻ địch cũng thế, cần thì cứ tạo ra.
Kẻ Thu Gặt truy kích phía sau lúc này vẫn còn nã pháo rầm rầm, hết phát này đến phát khác rơi chung quanh bọn hắn, nổ ra lửa cháy đầy trời.
Bên trong xe buýt, Thẩm Dịch đang giằng co với ba kẻ mạo hiểm.
Mạo hiểm giả tóc trắng thân hình cao lớn nhìn Hồng Lãng: “Này, Hồng Lãng, chuyện vừa rồi không có phần của ta à nha? Đại ca ngươi sao lại gộp chung ta vào thế?”
Hồng Lãng khẽ nói với Thẩm Dịch: “Hắn gọi Hòa Thượng, năng lực không tệ, cùng chúng ta coi như tạm được.”
“400 điểm.” Thẩm Dịch lập tức nói: “Không thích thì mỗi người mỗi ngả, ta sẽ không đánh không công cho người ta.”
Mạo hiểm giả tóc trắng tên Hòa Thượng kia lập tức gật đầu: “Được, ta cũng muốn nhìn một chút xem ngươi đến cùng làm thế nào tiêu diệt Kẻ Thu Gặt.”
Hai kẻ mạo hiểm khác liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu: “Tốt, coi như nhãi ranh nhà ngươi hung ác! Nếu ngươi có thể làm thịt những Kẻ Thu Gặt kia, điểm thưởng thêm toàn bộ về ngươi.”

“Quyết định vậy đi, đúng rồi, sáng ngày mai tới đợt thứ ba, ta cũng sẽ giải quyết bọn chúng. Có hứng thú thì nán lại, điều kiện giống như trên.”
“Ngươi giải quyết nhóm trước mắt này trước rồi tính sau.”
“Ngươi sẽ thấy.”
Thẩm Dịch nhếch miệng cười cười, hắn thu hồi trọng pháo, sau đó chậm rì rì xuất ra dụng cụ bổ sung năng lượng từ không gian công cộng. Lúc trước Hồng Lãng từng sử dụng qua dụng cụ bổ sung năng lượng, bởi vì khoảng cách đôi bên quá xa, Thẩm Dịch không cách nào lấy nó ra nữa, đến thời khắc này mới rốt cục có cơ hội bổ sung năng lượng cho đạo cụ chống đạn và Phi Trảo đã tiêu hao đến tận cùng của mình.
Thoạt nhìn hắn cũng không có chút nào sốt ruột.
“Chuẩn bị làm thế nào?” Ôn Nhu ân cần hỏi.
“Đừng gấp, trước dẫn chúng nó hóng gió cái đã, đừng lái nhanh quá nhé bé Chu.”
***
Xe buýt tiếp tục tiến lên giữa làn hỏa lực lở đất long trời.
Nó cũng không lái đến trung tâm sửa chữa, mà là dẫn đoàn người máy kéo lê trên đường cao tốc quanh đó. Dưới sự khống chế của Chu Nghi Vũ, chiếc xe buýt tựa như du ngư linh động luồn lách giữa mưa đạn đầy trời, không chịu chút ảnh hưởng.
Nét mặt của hắn thoạt nhìn rất hưởng thụ loại khoái cảm từ việc đua xe thỏa thích này, phảng phất như hắn không phải đang bị đuổi giết, mà là được fan hâm mộ bám theo.
“Bạn mới của anh không tệ lắm.” Ôn Nhu cười nói với Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch trả lời ngay: “Em chớ có khen hắn, hắn biết được sẽ nâng giá tiền bản thân lên đấy. Đối với minh hữu, có đôi khi chúng ta cần cổ vũ ý chí chiến đấu, đồng thời hạ thấp chiến công chiến tích của hắn, cho nên nếu em bảo anh đánh giá về hắn, anh sẽ nói em biết hắn chính là thứ cặn bã.”
Chu Nghi Vũ chửi ầm lên: “Thẩm Dịch, tên khốn nhà ngươi sinh con không có hậu môn!”
Ôn Nhu che miệng nở nụ cười: “Anh ghen chuyện vừa nãy sao?”
“Không, anh đang giúp em tránh rơi vào cạm bẫy của sắc lang.” Thẩm Dịch cười nói.
Ôn Nhu trừng mắt đẹp trắng không còn chút máu, Thẩm Dịch khẽ động tâm. Hắn nói: “Anh dẫn em đi ngắm cảnh nhé?”
“Ngắm cảnh?” Ôn Nhu hơi kinh ngạc.
“Đúng, ngắm cảnh.” Thẩm Dịch trả lời rất khẳng định.
Sau một khắc nàng bị Thẩm Dịch kéo dậy, đứng trước cửa sổ sau xe.

Chỉ ra ngoài cửa sổ, Thẩm Dịch nói: “Buông lỏng tâm tình của em, nhìn kỹ, tưởng tượng em bây giờ đứng ở trong hoa viên, trước mắt đều là muôn đóa hoa tươi nở rộ…”
Trước mắt Ôn Nhu, là pháo đạn bay múa đầy trời, hỏa lực giống như pháo hoa bung nở.
Họng súng lóe ra ánh lửa như hoa sen nở rộ, đỏ hồng chói mắt.
Thẩm Dịch cứ như vậy dắt tay nàng đứng bên khung cửa sổ, tựa như đứng trên mái nhà thật cao ngắm nhìn pháo hoa ngày lễ đầy lửa khói.
Từng phát tên lửa gào thét bay tới, xẹt qua bên cạnh xe buýt, bạo tạc nổ tung, nổ ra từng mảng khói mây lửa ảnh, đạn không ngừng tuôn ra từ họng súng, tạo thành muôn đóa hỏa liên…
“Thật đẹp.” Ôn Nhu nhẹ nói.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình còn có thể nhìn hết thảy phát sinh trước mắt theo một cách đặc biệt đến vậy.
Thời khắc này Hồng Lãng cũng đi tới, sau đó là mập mạp.
Bọn hắn cùng nhau đứng tại cửa sổ sau xe, thưởng thức màn pháo hoa đầy trời.
Hồng Lãng xuất ra một điếu thuốc đưa đến miệng Thẩm Dịch, bật lửa phát ra tiếng tách thanh thúy, châm cho hắn, cũng cho mình ánh lửa giữa đêm đen.
Kẻ Hủy Diệt nhắm ngay hai điểm lửa, nã vô số viên đạn, mấy người hơi chút nghiêng thân một cái, mặc kệ đạn xẹt qua thân thể mình, biểu lộ thờ ơ.
“La Hạo, cảm giác như thế nào?” Thẩm Dịch hỏi mập mạp.
Mập mạp khoan thai trả lời: “Ta thật không nghĩ tới mình có thể đứng đây, dùng một loại góc độ khác đối đãi hết thảy trước mắt. Ngươi nói không sai, phong cảnh thật đẹp. Chúng ta cách tử vong gần đến thế, nhìn qua lại là đóa hoa rực rỡ nhất. Ngọn lửa, sinh mạng, máu tươi… hóa ra diễm lệ đến vậy… Thật kỳ quái, hiện tại trong lòng ta một điểm cảm giác sợ hãi đều không có.”
Khẩu khí của mập mạp y như một thi sĩ.
Thẩm Dịch cười cười, nghĩ nghĩ, hắn nói: “Tháo đạo cụ chống đạn xuống, sau đó duỗi tay ra ngoài.”
Mập mạp rất kiên quyết thi hành mệnh lệnh của Thẩm Dịch.
Một phát đạn ngang trời bay tới, xuyên thấu lòng bàn tay mập mạp.
Mập mạp đau đến run một chút, máu tươi chảy dài trên tay, Thẩm Dịch đã đặt tay lên miệng vết thương của mập mạp: “Đổi lại lúc trước, tổn thương như vậy, ngươi cần ít nhất gần hai tháng để khôi phục, mà bây giờ, nó chỉ khiến ngươi đau vài giây đồng hồ, đơn giản vì bị thương.”
Thuật chữa bệnh đê hèn phát động.

Vết thương mập mạp khép lại.
Thẩm Dịch nói: “Liền như là lúc ngắm pháo hoa không cẩn thận bị tia lửa bắn trúng, đơn giản như vậy.”
“Đúng.” Mập mạp cũng nở nụ cười ha ha.
Bốn người đột nhiên đồng thời ngồi xuống, quay mắt về phía Terminator xa xa, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Những người máy này chạy bộ quá kém.”
“Còn phải nói, máy móc chung quy là máy móc, các đốt chân tay của bọn nó không thể linh hoạt như người.”
“Oa, nhìn phát pháo kia kìa, nổ thật là đẹp a.”
“Lỗ tai của ta kêu ù ù, thực đáng ghét. Ta nói Thẩm Dịch, ngươi rốt cuộc tính khi nào tiêu diệt chúng?”
“Nói mọi người đừng gấp nha. Cho Kim Cương chút thời gian, chúng ta tiếp tục xem phong cảnh. Cẩn thận một chút, có phát pháo đang tới… Ai, đáng tiếc, trật lất rồi.”
“Đáng tiếc.”
“Thật ngại quá, ta nói nhầm, phải là may mắn mới đúng.”
“…”
Bị Thẩm Dịch ảnh hưởng, mọi người phát hiện mình đang dần quen với việc sinh hoạt giữa làn hỏa lực cận kề cái chết.
Giờ khắc này, bọn hắn như đứng trên vách núi tử vong hóng gió cười đùa, không khác gì đi trên dây cáp bắt qua hai ngọn núi.
Không có khẩn trương, không có sợ hãi, chỉ có tâm bình tĩnh như mặt hồ.
Đây là một loại phương thức thích ứng, thích ứng cuộc sống mới.
Không phải liều mạng chiến đấu vì sinh tồn, mà là sống cùng chiến đấu, khiến cho chiến đấu thành một phần cuộc sống. Chỉ có như vậy, bọn hắn mới có thể hoàn toàn, chân chính không hề sợ hãi chiến đấu lẫn tử vong.
Bây giờ bọn hắn có lẽ còn phải đứng bên người Thẩm Dịch, cảm thụ tự tin truyền tới từ trên người hắn, mới có thể triệt để khiến mình an tâm.
Nhưng qua một đoạn thời gian nữa, tin tưởng mỗi người nơi đây đều có thể làm được điểm này —— tất nhiên với điều kiện phải sống tới lúc đó.
Ba kẻ mạo hiểm khác trong xe buýt, kinh ngạc nhìn đám Thẩm Dịch.
Bọn hắn bị biểu hiện của bốn người Thẩm Dịch dọa sợ ngây người.
Trước đó, chưa bao giờ có bất luận mạo hiểm giả nào có thể thản nhiên, tỉnh táo, tùy ý đối mặt loại cục diện này như vậy.
Bọn hắn tựa như đang chơi game, trong ánh mắt không có tử vong hay nguy hiểm gì cả, chỉ có lạnh nhạt và tự tin, phảng phất hết thảy vốn là nên như vậy.
Nhưng trước đó, ngay trước khi Thẩm Dịch đi vào, mấy người Hồng Lãng vẫn là giống như mình, dốc hết sức quay mắt đuổi giết Kẻ Hủy Diệt.

Là điều gì thoáng cái khiến mấy người này trở nên an tĩnh như thế, tự tin như thế, vô cùng phớt tỉnh như thế?
Chẳng lẽ chỉ vì gã đàn ông vừa mới lên xe, gã đại ca trong miệng Hồng Lãng, gã đàn ông thần sắc nhẹ nhõm mang tia mỉm cười tự tin kia?
Cảm xúc là một thứ đồ vật hết sức kỳ quái, nó hoàn toàn có thể bị người bên cạnh khống chế và ảnh hưởng.
Sợ hãi phảng phất như ôn dịch, sẽ lây bệnh, sẽ lan tràn.
Tự tin cũng giống vậy.
Thời điểm Thẩm Dịch đi vào, tự tin của hắn đầu tiên sẽ lây lan cho đồng đội hắn, để bọn họ trở nên không còn sợ hãi, trở nên tự tin, qua đó mà cường đại.
Dù cho mấy mạo hiểm giả xa lạ, tại thời khắc này cũng cảm thấy sức mạnh đến từ lòng tin ấy.
Cứ như vậy trong mấy phút, bọn hắn thấy được Hồng Lãng, Ôn Nhu và mập mạp hoàn toàn khác trước.
Nếu như nói hai kẻ mạo hiểm khác còn không phục, không cam tâm với Thẩm Dịch, như vậy Chu Nghi Vũ và Hòa Thượng, thời khắc này đều thắm thiết cảm nhận được ma lực đến từ Thẩm Dịch.
Người đàn ông này đích xác không giống bình thường, chỉ riêng loại sức mạnh có thể bình định lòng người này, đã đầy đủ tư cách cho hắn làm đại ca.
Chu Nghi Vũ cũng không nhịn được lắc đầu, cảm thán mị lực chỉ riêng Thẩm Dịch mới có, hắn tựa như một liều thuốc an thần, một cây châm định tâm, mặc kệ đi tới chỗ nào, đều có thể gây ra đặc hiệu trấn an tâm thần.
Sau một khắc, Chu Nghi Vũ đột nhiên quay ngược đầu xe, phóng về phía trung tâm sửa chữa.
Nhóm lớn Terminator rượt theo phía sau, bốn thân ảnh cao lớn của Kẻ Thu Gặt giữa ánh lửa đêm đen trở nên bắt mắt.
Khoảnh khắc xe buýt gào thét xông vào trung tâm sửa chữa, trước tiên là một vụ nổ long trời đến từ lòng đất, khói bụi đầy trời phủ trọn mảnh đất, sau đó là một đống tiếng súng đến từ bốn phương tám hướng vang lên, đạn tên lửa như mưa to trút nước, điên cuồng tưới vào binh đoàn máy móc, trọng pháo uy lực cực lớn liên tiếp vang rền, nghe như tiếng sấm nổ, vang dội đến tận chân trời.
Vụ nổ khổng lồ phía sau xe buýt nhấc lên sóng nhiệt, phảng phất như thắp lên ngọn lửa Olympic, khói lửa rực rỡ sắc màu tại thời khắc này bốc lên đến đỉnh.
Hỏa lực phục kích đến từ binh sĩ Tiểu đoàn lính dù, đoàn quân Terminator, cùng với trọng pháo Kẻ Thu Gặt, liền như một dàn nhạc lớn, ngay lúc này hợp tấu ra một bản hòa âm thập diện mai phục, vừa vào đã đẩy lên khúc cao trào.
Tiếng nhạc lóe sáng.
Chợt ngừng.
Trong ánh lửa cùng tiếng nổ trùng thiên, đám mạo hiểm giả đã diễn tấu hoàn mỹ một hồi nghịch tập, điên cuồng xoắn giết người máy.
Mà bên trong xe buýt, nhóm Thẩm Dịch vẫn tập trung chuyên môn ngắm cảnh, đã thấy được đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất.
“Thật đẹp a!”
Tất cả mọi người đồng thanh nỉ non.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui