Cứu xong Kim Cương, xe việt dã tiếp tục chạy như điên.
Đạn bay đầy trời truy đến, đánh lên xe phát ra tiếng rang đậu nổ vang, xe việt dã vốn đang ngon lành đã bị đánh cho lồi lõm sứt sẹo.
Tám chiếc mô-tô Terminator điên cuồng đuổi theo phía sau, máy bay tiêm kích đuôi én trên bầu trời lẩn quẩn đáp xuống.
Thẩm Dịch mạnh mẽ đứng lên, đặt Hỏa Thần Pháo tại chỗ, cuồng quét một trong số máy bay tiêm kích.
Dây đạn to lớn bắn thẳng lên bầu trời, ầm ầm đâm vào máy bay tiêm kích như rồng lửa, đánh cho máy bay tiêm kích nhô lên nhấp xuống, chưa chạm đất đã nổ thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Quay họng súng lại, Hỏa Thần Pháo lại nhắm một chiếc khác, tiếp tục điên cuồng phụt ra dây đạn.
Máy bay tiêm kích đuôi én trên bầu trời rơi rụng từng chiếc từng chiếc một, coi như là dùng tốc độ sinh sản của hàng không mẫu hạm cũng theo không kịp tiêu hao như thế.
Đúng lúc này, xe việt dã đột nhiên hơi rung một chút, tốc độ bỗng nhiên giảm bớt.
Kim Cương kêu to: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ là hết xăng thôi.” Chu Nghi Vũ chĩa chĩa đồng hồ đo trả lời.
“Hả! Làm sao bây giờ?”
“Đừng lo lắng, tiểu nhị.” Chu Nghi Vũ tiện tay lấy ra một vật từ trong Huyết Tinh văn chương.
Pin năng lượng vô hạn.
Chu Nghi Vũ mạnh mẽ quăng cục pin năng lượng vô hạn lên cao, xe việt dã bỗng nhiên gia tốc, đồng thời bay lên không trung, lật ngược một cái, sàn xe ngửa lên trời, tiếp được cục pin năng lượng kia, cục pin phảng phất như có hấp lực, bám cứng trên sàn xe, một tia điện lóe ra, kim đồng hồ đo nhiên liệu trên xe việt dã chạy vèo đến điểm cao nhất.
Xe việt dã lăn lộn trên không rơi xuống, vững vàng đáp trên mặt đất, gào thét xông về phía trước.
Kim Cương không có thắt dây an toàn suýt nữa rớt ra ngoài xe, chưa tỉnh hồn nhìn Thẩm Dịch: “Ngươi đào đâu ra tên này vậy? Kỹ thuật lái xe trâu kinh?”
Thẩm Dịch nhún vai, Hỏa Thần Pháo ầm ầm đánh nát một chiếc mô-tô Terminator tới gần, lúc này mới trả lời: “Đó chính là cầu câu cơm của hắn.”
Xe việt dã điên cuồng rong ruổi, lướt qua hết chướng ngại này đến chướng ngại khác, cho dù là đường nhỏ chật vật tới đâu chăng nữa, trong mắt Chu Nghi Vũ cũng chỉ là đường lớn thông thoáng, rất nhanh đã bỏ xa Terminator truy kích.
Sau khi thanh lý chiếc mô-tô Terminator vẫn còn cố bám cuối cùng, truy binh lập tức không còn một mống, Thẩm Dịch rốt cục ngồi trở lại vị trí của mình, ném Hỏa Thần Pháo lại cho Chu Nghi Vũ, thở một hơi dài nói: “Kim Cương, anh nói một chút, chuyện gì đã khiến anh chật vật đến thế? Lúc này mới vòng đuổi giết thứ nhất mà thiếu chút nữa treo, dùng năng lực của anh, không lý nào nhanh như vậy đã duy trì không được?”
Kim Cương cười khổ: “Thôi đi, ngươi lẽ nào nhìn không ra, đây cmn thuần túy là hậu quả phá đám lẫn nhau.”
“Nói nói tình huống cụ thể, đến cùng làm sao phát sinh.”
Kim Cương lúc này mới đại khái kể qua một lần chuyện mới vừa trải qua, sau đó thở dài nói: “Vốn đã nói là cùng nhau qua cửa, kết quả tên kia muốn hại ta, sau đó…”
Thẩm Dịch không khách khí cắt lời hắn: “Sau đó anh liền phản kích, hơn nữa khiến cục diện càng ngày càng hỏng bét, ngay cả bản thân cũng trọng thương.”
Kim Cương há to miệng nói không nên lời, hắn muốn giải thích, lại phát hiện trong mắt Thẩm Dịch tràn ra bất mãn nghiêm trọng.
Nghĩ nghĩ, hắn rốt cục gật đầu: “Phải, là ta đã sai, không nên hành động theo cảm tính. Lúc phát sinh tình huống đó, ta cần phải lập tức cách hai tên kia xa một chút…”
“Nhưng anh không có làm như vậy, ngược lại kéo xuống nước cả người không hại anh, sai càng thêm sai!” Khẩu khí Thẩm Dịch có chút nghiêm khắc.
“… Phải.” Kim Cương trả lời rất không tình nguyện.
Thẩm Dịch thở dài.
Kim Cương không hề nghi ngờ là người thông minh, nhưng hiện tại xem ra có một nhược điểm trí mạng, chính là rất không bình tĩnh. Có nhiều chuyện không phải không hiểu rõ, chỉ là khó có thể khống chế phẫn nộ trong lòng, thậm chí phạm phải sai lầm giận chó đánh mèo.
Trên đời vẫn có nhiều người IQ (chỉ số thông minh) cao, nhưng EQ (chỉ số cảm xúc) thấp, không cách nào khống chế tâm tình của mình, cho dù có thông minh hơn nữa cũng khó có thể phát huy được. Vốn đã định ra kế hoạch tốt đẹp, lại vì xung động phẫn nộ nhất thời mà làm cho kế hoạch chết non, chuyện như vậy trong lịch sử cũng là nhìn mãi quen mắt.
Nhiệm vụ lần này mặc dù mang tên tuyệt địa sinh tồn, nhưng tương tự cũng có thể hiểu thành cộng đồng hợp tác, chỉ cần hợp tác, mọi người mới có thể bổ sung thiếu sót, chống đỡ qua ải. Lùi một bước, cũng có thể phân tán bỏ trốn, ít nhất có thể phân tán truy binh, giảm bớt áp lực.
Tình huống bết bát nhất chính là rõ ràng cùng nhau chạy trốn, chung quy lại muốn người khác làm đệm lưng, kết quả chính là hại nhau, thực lực tổn nặng.
Cái gọi là “Không cần chạy nhanh hơn địch, chỉ cần chạy nhanh hơn ta”, điển hình là xây dựng trên cơ sở chủ nghĩa cá nhân, dẫn tới hệ quả chính là phá đám lẫn nhau.
Kỳ thật thời điểm Kim Cương bảo Thẩm Dịch giết kẻ mạo hiểm kia, Thẩm Dịch cũng đoán được chuyện gì xảy ra, theo ý nghĩ của hắn, cứu người hữu dụng hơn giết người nhiều lắm.
Lúc trước đối phó Tạ Hoành Quân, hắn biết rõ Tạ Hoành Quân là hung thủ giết chết An Văn, nhưng vẫn giữ lại đối phương, cũng vì hắn am hiểu nghiền ép giá trị của người khác. Nếu như gã cường tráng trâu bò kia rơi vào tay mình, hắn hoàn toàn chắc chắn khiến gã bán mạng cho mình, trở thành tốt thí, cho dù không cứu gã, ít nhất cũng có thể mặc kệ gã, để gã thay mình hấp dẫn đi bộ phận Terminator.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không lựa chọn làm như vậy, bởi vì hắn biết rõ lửa giận trong lòng Kim Cương đang thịnh, làm như vậy sẽ tiến thêm một bước đề thăng phẫn nộ của hắn, hơn nữa có khả năng mích lòng đồng đội. Cho nên hắn lựa chọn tuân theo ý nguyện của Kim Cương. Nhưng sau khi người kia chết, lửa giận trong lòng Kim Cương biến mất, hắn nhất định phải cho Kim Cương một ít khuyên răn cảnh cáo.
Thời khắc này Thẩm Dịch chỉ nói mấy câu đã khiến Kim Cương sáng tỏ chính mình phạm phải sai lầm gì.
Kim Cương cũng rốt cục ý thức được mình và Thẩm Dịch chênh lệch đến cùng ở nơi nào.
Hắn kém Thẩm Dịch không chỉ về mặt ý nghĩ, quan trọng nhất là khỏa tâm vĩnh viễn tĩnh táo có thể phân tích lợi hại được mất —— tâm báo thù có thể có, nhưng nếu mặc nó tự do lan tràn, sẽ làm mờ lý trí, mất đi cơ hội tranh đoạt lợi ích.
Cũng may Kim Cương không phải ngốc, thời khắc này kịp thời ngộ ra, hắn cũng có chút hối hận: “Ta nên để ngươi đi cứu hắn. Thực lực tên kia không tệ, nếu có thể cứu được, sẽ rất hữu dụng với chúng ta.”
Thẩm Dịch cười nói: “Anh có thể thông suốt là tốt rồi. Tại Huyết Tinh đô thị, khoan dung chưa chắc là mỹ đức, nhưng có khi nó thật sự là một loại vũ khí dùng tốt, có thể biến kẻ địch thành bằng hữu, có thể biến đối thủ thành trợ giúp, nhưng đáng tiếc, thật sự không có mấy ai hiểu được vận dụng loại vũ khí này… Được rồi, không đề cập chuyện này nữa, dù sao anh có thể an toàn là OK.”
Có người ngoài ở đây, Thẩm Dịch cũng không muốn Kim Cương quá mức khó chịu.
Chu Nghi Vũ đột nhiên xen vào: “Kỳ thật giết tên kia cũng chưa chắc là chuyện xấu với các ngươi.”
Thẩm Dịch ngẩn ngơ: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.”
Chu Nghi Vũ đem miệng nhếch lên: “Thôi đi, ngươi đừng quên ngươi đã lộ ra tất cả bài tẩy cho ta thấy. Kỹ năng Cướp Đoạt của ngươi, đúng là kỹ năng giết người cướp của không thể tốt hơn, nói nói nghe thử, lấy được gì rồi?”
“Sao ngươi có thể xác định lần thứ nhất ta đã thành công?”
‘Thôi đi pa ơi… tuy ta không thấy ngươi được cái gì, nhưng ta chẳng lẽ không thể nhìn cái xác bị ngươi bới qua sao? Ngươi thiếu chút lột sạch hắn thành heo nhộng!”
Thẩm Dịch lắc đầu cười: “Không nghĩ tới lực quan sát của ngươi cũng không tệ, đây là ta lần thứ nhất sử dụng Cướp Đoạt, cũng không nghĩ tới là được, ăn may mà thôi.”
Nói xong hắn tiện tay ném ra một trang bị cho Chu Nghi Vũ: “Xem đi này.”
Hộ Tâm Giáp cấp D phẩm chất cao, sau khi mặc gia tăng 7 điểm phòng ngự, hạ thấp 7% tổn thương viễn trình. Kỹ năng kèm theo: Ngăn Chặn Chỗ Hiểm. Sau khi khởi động, nếu bộ vị yếu hại bị công kích, hiệu quả tổn thương gấp đôi biến mất. Duy trì 3 phút, thời gian hồi phục 10 phút, sử dụng không tiêu hao tinh thần, độ ưu tiên 22. Bản trang bị có thể thăng cấp.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Dịch lấy được một trang bị loại hình phòng ngự đúng nghĩa từ lúc tiến vào Huyết Tinh đô thị đến nay. Trước đó, cái gì hộ giáp bông vân vân, căn bản chính là rác rưởi, không đáng nhắc tới.
Lúc trước công kích người mạo hiểm kia, gã biểu hiện ra năng lực phòng ngự tương đối cường hãn, một kiện hộ giáp trên người hết sức khiến người khác chú ý.
Thân tại thế giới bị đuổi giết, lực công kích cường đại không có ý nghĩa quá lớn, ngược lại năng lực phòng ngự cực kỳ trọng yếu, bởi vậy Thẩm Dịch không chút do dự sử dụng Cướp Đoạt chỉ định với người mạo hiểm kia, thử xem có thể đoạt kiện trang bị phòng ngự tới hay không. Hắn vốn cũng không có ý định mới vô sẽ thành công, dù sao tỷ lệ cướp đoạt thành công cũng không cao, quyết định bởi quá nhiều nhân tố, không nghĩ tới cứ như vậy đã thành, một kiện Hộ Tâm Giáp không tệ coi như tới tay.
Món đồ cấp D này phẩm chất không thấp, hiệu quả phòng ngự nghe cũng tạm được, đã có nó, năng lực bảo vệ tánh mạng lập tức tăng nhiều.
Chu Nghi Vũ dựng thẳng lên một đầu ngón tay: “1000 điểm, một phần ba bảng giá, không tính quá phận chứ?”
“800 điểm, tốt xấu gì ta cũng là người sử dụng kỹ năng, nên có quyền ưu tiên.”
“Thành, vậy giờ ngươi thiếu ta 1800 điểm, hiệp nghị 800 điểm này cũng không cần ngươi ký, thấy không, bạn thân ta đây chính là rất tín nhiệm ngươi đấy.”
“Không sao cả, đằng nào ta đã nói thì sẽ không quịt nợ. Kim Cương, thứ này cho anh.” Thẩm Dịch nói xong ném Hộ Tâm Giáp cho Kim Cương.
Kim Cương một bên mang Hộ Tâm Giáp vào, một bên nói với Thẩm Dịch: “Thoạt nhìn các ngươi đã rất quen thuộc, thậm chí ngay cả lá bài tẩy của ngươi hắn cũng biết rồi hả?”
“Cho nên nói ta am hiểu kết giao bằng hữu là vậy đó.”
Thẩm Dịch lúc này mới kể cho Kim Cương một ít tình huống giữa mình với Chu Nghi Vũ lúc trước.
Nghe được thiên phú của Chu Nghi Vũ chính là điều khiển xe cộ, có thể khiến sản phẩm máy móc thành bộ phận tứ chi kéo dài, Kim Cương cũng không khỏi than thở Huyết Tinh đô thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, hạng người gì đều có.
Vĩnh viễn không nên xem thường mạo hiểm giả, ngươi không thể biết được dưới tình huống nào sẽ đụng phải vài kẻ ly kỳ cổ quái.
Vừa nói chuyện vừa lái xe, rất nhanh đã tiến vào nội thành Los Angeles.
Nằm trong bang California bờ Tây nước Mỹ, Los Angeles là thành phố lớn thứ hai cả nước, chỉ sau New York, với tư cách một trong những trung tâm văn hóa, khoa học, kỹ thuật, mậu dịch, giáo dục đại học thế giới, đã từng được hưởng danh dự quốc tế cực cao City of Angels (Thành phố những thiên thần).
Đáng tiếc, trong thời đại khốn cùng như bây giờ, vô luận phồn hoa như thế nào, cũng chỉ là thoảng qua như mây khói, phủ đầy bụi bặm, LA hôm nay, chỉ còn một mảnh phế tích xuống dốc sau ngày Phán Xét, tràn đầy tuyệt vọng chết chóc huyết tinh.
So với New York thời đại X-Men, khi đó nước Mỹ ít nhất còn có nhân khí, tuy hỗn loạn, nhưng vẫn còn hi vọng.
LA ngày nay, chỉ còn lại một bầu không khí trầm lặng.
Phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là cao ốc sụp đổ, đường đi hoang vu, rác rưởi chất như núi, không khác gì thiên đường rác nhân gian. Súng ống bỏ hoang có thể thấy tùy ý, trên mặt đất tràn đầy vỏ đạn kim loại, ngẫu nhiên bắt gặp xác Terminator bị đánh nát. Chúng bị chồng thành từng tòa núi nhỏ, phía trên vài tòa còn cắm cờ xí với tiêu chí nhân loại cuối cùng rồi sẽ thắng lợi, trên cờ còn có một ký hiệu nhỏ, chính là ký hiệu quân phản kháng nhân loại.
Lịch sử Skynet công kích loài người đồng thời cũng là lịch sử loài người phản kháng máy móc.
Quân phản kháng nhân loại chính thức thành lập từ hôm Skynet phát động ngày Phán Xét, lúc đầu chỉ có hai người —— John Connor và vợ mình Kate, đến bây giờ đã dần dần hình thành tổ chức quân phản kháng quy mô.
Phe máy móc đang tăng cường, tương tự, nhân loại cũng đang học cách đấu tranh và sinh tồn trong chiến tranh.
Bọn họ ngoan cường sóng sót như đám cỏ dại, chiến đấu khắp ngõ ngách thế giới.
Mười bốn năm qua đi, chiến tranh vẫn còn tiếp diễn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...