Thời điểm về đến căn phòng chứa củi, Khương Thần ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ, không biết từ đâu lấy ra một chén trà nóng chậm rãi hưởng thụ.
Phong lão từ phía xa bổ củi, thỉnh thoảng lại nhìn về nơi Khương Thần đang ngồi, nội tâm cảm thấy có chút kì quái.
Người này bị phế đi tu vi, về sau không thể tu luyện được nữa, thế nhưng nhìn bộ dáng của hắn làm sao có vẻ nhởn nhơ vui mừng như không đây? Chẳng lẽ hắn có biện pháp có thể chữa lành kinh mạch tổn thương, tu luyện lại được từ đầu?
Đương lúc Khương Thần uống được nửa chén trà, hắn liền để ý tới treo trên cột gỗ trước phòng củi là hai cây đèn dầu cũ kĩ. Hai cây đèn dầu này toàn thân màu đen tỏa ra khí tức cổ xưa. Nhìn tới liền biết không phải vật tầm thường.
Thế nhưng…đó chẳng phải là hai trong số bốn cây đèn dầu khi trước Khương Thần hắn lấy được ở tế đàn cổ của Thời tộc sao?
Thời điểm tỉnh lại sau hôn mê, Khương Thần kiểm tra phát hiện nhẫn trữ vật đã không còn. Đoán biết nó hẳn là bị phong bạo không gian xoắn nát, lúc đó hắn còn tiếc rẻ một phen đây. Bởi lẽ mất đi nhẫn trữ vật đồng nghĩa với việc mất đi hai cây đèn dầu kia. Vạn phần không nghĩ tới hai cây đèn dầu đó lại ở đây. Xem ra lúc hắn không hiểu thấy bị đưa đến thế giới này, hai cây đèn dầu kia cũng là thuận thếcũng được đưa đến. Về phần được treo ở nơi kia, hẳn là lúc phát hiện ra hắn, Phong lão cũng phát hiện ra cây đèn dầu cho nên đem về đây treo.
“Hai cây đèn dầu đó ta phát hiện ra bên dưới gốc cây nơi mà ngươi trọng thương.” Thanh âm của Phong lão lúc này vang lên: “Nhìn thấy có chút tiện dụng nên đem về đây thắp sáng…nó không phải của ngươi đó chứ?”
Nghe thấy Phong lão nói rằng đem hai cây đèn dầu này về thắp sáng, Khương Thần sắc mặt hiện lên chút cổ quái. Quả nhiên hắn nhìn thấy bên dưới phần thủy tinh của đèn dầu kia, Phong lão đã đổ vào đó rất nhiều dầu hỏa.
“Ài…” Khương Thần khẽ lắc đầu cười khổ. Đoạn hắn cũng quay đi không để ý tới hai cây đèn dầu nữa. Hiện tại dù cho hắn thu về cũng không để làm gì. Chẳng lẽ đi tới đâu cũng mang theo hai cây đèn dầu bên người sao?
“Làm sao?”
“Không có gì…” Khương Thần lắc đầu nói: “Phong lão ngươi cũng có một thân thực lực, tại sao lại chịu ở đây làm gia nhân?”
Khương Thần hắn mặc dù đã bị phế đi tu vi, thế nhưng ánh mắt còn đó, hắn liếc nhìn một cái liền có thể suy đoán một hai được cảnh giới của Phong lão. Hắn có chút tò mò, tại sao đối phương lại có thể cam chịu làm gia nhân cho gia tộc này được. Nếu như đối phương muốn, tùy thời cũng có thể kiếm được một chân trưởng lão trong gia tộc a.
Phong lão cười khổ nói:
“Như ngươi vừa mới nói tới…bản tâm đã không còn như lúc đầu…tâm ta đã không còn…hiện tại chỉ muốn làm một người bình thường sống cuộc sống nhàn rỗi chờ chết mà thôi.”
Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu. Quả thật nếu như người này tâm đã không còn vậy thì dù cho có thiên phú cao bao nhiêu, con đường trải ra thuận lợi bao nhiêu thì cũng không thể đi xa được nữa. Sự tình kia giống như làm một công việc ngươi không hề yêu thích. Dù cho ngươi chăm chỉ làm đến mấy thì hiệu quả công việc cũng không thể cao được.
Đương lúc Khương Thần ngồi nhàn rỗi không có việc gì làm, hắn bỗng nhiên cảm nhận thấy cơ thể có điều gì đó khác lạ. Đúng hơn mà nói, không phải cơ thể hắn khác lạ mà là huyết mạch của hắn có chút chuyển biến. Hắn cảm nhận được dòng máu đang chảy trong cơ thể mình giống như nhận được kích thích đang không ngừng sôi sục, không ngừng bành trướng.
“Chuyện này…rốt cuộc là thế nào?”
Vừa dứt lời, hai mắt Khương Thần trở nên tối đen. Cơ thể hắn giống như chịu phải một lực trùng kích cực kì lớn. Chỉ thấy thất khiếu Khương Thần bắt đầu rỉ máu, lúc này hắn cũng đã đổ vật ra đất thỉnh thoảng lại khẽ co giật.
Phong lão đang bổ củi nhìn thấy thảm trạng của Khương Thần liền cuống cuồng chạy tới.
Theo mấy ngày nay quan sát, hắn biết Khương Thần thương thế đã bình phục. Mặc dù hơi chút tò mò không biết tại sao đối phương lại khôi phục nhanh đến vậy, thế nhưng hắn vẫn là không muốn nhiều chuyện. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy Khương Thần đang yên đang lành bỗng dưng đổ máu, hắn cũng là vô cùng lo lắng cho đối phương.
…
Ngày hôm nay, Vương gia treo đèn kết hoa nổ pháo tưng bừng. Nguyên đây tưởng rằng có người xuất giá thế nhưng không phải. Bọn họ treo đèn kết hoa là chuẩn bị đón tới một vị trưởng lão của Linh Đan Tông.
Linh Đan Tông – tông môn chỉ nằm dưới năm tông môn khủng bố của Tây Thiên Vực. Đây cũng có thể coi là một thế lực vô cùng lớn. Ít nhất thế lực của Cửu Nguyệt Vương Triều trước mặt bọn họ chỉ như tiểu vu gặp đại vu mà thôi.
Lại nói, một ngày này con cháu Vương gia có thể nói là tề tựu đông đủ. Thậm chí bốn thế lực nhất lưu cũng phái người tới tham dự lễ đón tiếp trưởng lão Linh Đan Tông.
“Gia chủ, có Phong gia tới chơi.” Từ bên ngoài chạy vào một vị gia nhân, người này sau khi trông thấy trong đại sảnh toàn những người có máu mặt của Vương gia, sắc mặt không khỏi có chút mất tự nhiên, khẽ bẩm báo.
Vương gia gia chủ gọi là Vương Khiêm, hắn là một vị trung niên tuổi tầm ngũ tuần dáng người có chút to béo. Lúc này, hắn đang ngồi chễm trệ trên ghế ra sức lấy lòng một vị trung niên nhân khác.
Theo như quan sát, người trung niên nhân mà Vương Khiêm đang nịnh nọt kia dường như là một vị tộc đệ của hắn. Đó chính là phụ thân của Vương U Nguyệt, nữ nhân vật chính trong buổi tiệc đón tiếp trưởng lão Linh Đan Tông ngày hôm nay. Hắn dường như tên là Vương Triết.
“Ha ha…” Vương Khiêm nghe thấy người bẩm báo, ngửa mặt lên trời cười: “Bình thường chúng ta phải khúm núm trước bọn họ. Từ giờ trở đi, để xem còn kẻ nào dám trước mặt Vương gia chúng ta ra oai.”
Nói đoạn, hắn đưa ánh mắt tán thưởng cho Vương Triết, ý muốn khen ngươi sinh được con gái tốt.
“Vương gia, có Kinh Hồng Thương Hội tới bái phỏng.” Lại một vị gia nhân hớt hải chạy vào.
Vương gia ngày hôm nay có thể nói là ngày náo nhiệt nhất từ khi khai sinh tới giờ. Không chỉ được nhiều người biết đến, thậm chí những tồn tại tai to mặt lớn tại Thanh Hải thành cũng phải chạy tới chào hỏi. Đây có bao nhiêu vinh dự, khó trách Vương Khiêm cười không mở được mắt.
Lại nói, đèn hoa treo kín mít Vương gia từ sáng sớm tinh mơ, thế nhưng phải đến cuối ngày, vị trưởng lão của Linh Đan Tông kia mới tới. Bộ giá đỡ này quả thật có chút nặng.
Tại trước cửa Vương gia lúc này xuất hiện một đám khoảng chừng hơn chục người, phần lớn là thanh thiếu niên trẻ tuổi, sinh khí bừng bừng.
Dẫn đầu đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi này là một vị lão giả tuổi tầm sáu mươi bảy mươi. Lão giả này dáng người hơi chút gầy còm, râu tóc cũng đã lốm đốm bạc.
Điều khiến cho người ta cảm thấy vị này bất phàm đó chính là khí thế trên người hắn. Một loại khí thế khiến cho người ta mỗi khi nhìn vào đều sẽ cảm thấy sợ hãi cúi đầu.
Thời điểm lão giả này dẫn theo đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi đi qua cửa vào Vương gia, bên ngoài đường, rất nhiều người đều không tự chủ được cúi đầu cung kính.
Đối với một vị Nguyên Linh Cảnh, phàm nhân bọn họ khác gì đối mặt với tiên nhân đâu. Cúi đầu vừa là vì sợ hãi, vừa là thể hiện sự kính trọng đối với đối phương.
Một đạo thanh âm giữa lúc này vang lên át đi mọi tiếng ồn ào cảm thán:
“Vương gia hoan nghênh trưởng lão Linh Đan Tông đại giá quang lâm.”
Cùng lúc đó, đoàn người Vương gia đi ra, dẫn đầu liền là Vương Khiêm, sau đó là Vương Triết cùng Vương U Nguyệt, cuối cùng mới đến các tộc nhân khác của Vương gia.
Trong đám người Vương gia vừa bước ra, một vị trung nhiên nhân nhìn thấy vị trưởng lão Thiên Đan Tông kia liên bước lên mỉm cười chào hỏi:
“Vạn Thiên tiền bối tốt. Thật lâu rồi chưa nhìn thấy ngươi, gia phụ vẫn thường xuyên nhắc tới ngươi.”
Trưởng lão Linh Đan Tông tên Vạn Thiên kia nghe thấy có người gọi mình, khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn.
Hắn đây là lần đầu tiên tới Thanh Hải thành, làm sao lại quen biết người ở nơi đây. Bởi vậy cho nên vì lẽ gì có người lại biết tên hắn?
Nhìn về phía chủ nhân đạo thanh âm kia, khuôn mặt khó hiểu của Vạn Thiên rốt cuộc giãn ra. Hắn vuốt râu cười cười nói:
“Hóa ra là Hỏa Thiết tiểu tử.”
Người trung niên nhân mới tiến lên chào hỏi Vạn Thiên kia tên là Hỏa Thiết, hắn đến từ Kinh Hồng Thương Hội.
Kinh Hồng Thương Hội trên thực tế là một thế lực to lớn. Loại thương hội này cũng có rất nhiều phân nhánh tỏa ra khắp Tây Thiên Vực, thậm chí đối với những tiểu thành trấn này cũng không buông tha.
Nếu như chiếu theo thực lực tổng thể, Kinh Hồng Thương Hội có thể so sánh với các thế lực nhị lưu trên Tây Thiên Vực. Có nghĩ là bên dưới ngũ đại tông môn, bên trên Vương Triều, sánh ngang với các tông môn nhị lưu khác.
Kinh Hồng Thương Hội phía sau màn là năm đại gia tộc, trong đó có Hỏa gia của Hỏa Thiết.
Tại Hỏa gia, nhất mạch nhà Hỏa Thiết hắn cũng chỉ là chi mạch, cho nên bản thân hắn mới được phân đến chưởng khống một chi nhánh nhỏ tại Thanh Hải Thành này.
Phụ thân Hỏa Thiết gọi là Hỏa Vân, hắn cùng với Vạn Thiên có chút giao tình, bởi vậy cho nên vừa rồi Hỏa Triết hắn mới nhắc đến gia phụ, cốt cũng chỉ trèo kéo quan hệ lên vị Vạn Thiên này.
Lại nói, Vạn Thiên cùng Hỏa Vân giao tình cũng không tính là sâu đậm, hai người bọn họ quan hệ cũng chỉ được xác lập dựa trên phương diện làm ăn. Đối với Hỏa Thiết, Vạn Thiên hắn có thể không thèm nhìn mặt đối phương, thế nhưng xét tới giao tình với Hỏa Vân, hắn vẫn là cho đối phương vài phần mặt mũi.
Vương Khiêm một nhà ở tiểu thành trấn, chưa được ra ngoài trải sự đời cho nên không thể biết thế lực Kinh Hồng Thương Hội to lớn như thế nào. Bởi vậy nhìn thấy Hỏa Thiết với Vạn Thiên có chút liên hệ, lúc này ai nấy sắc mặt có chút mất tự nhiên.
“Hôm nay tới Vương gia cũng là muốn diện kiến tiền bối một chút, có thời gian, tiểu Thiết mời ngài tới Kinh Hồng Thương Hội uống trà.” Hỏa Thiết chắp tay, mỉm cười nói.
“Xong chuyện ở đây sẽ tới chỗ ngươi một chút, thuận tiện nhìn xem.” Vạn Thiên mỉm cười.
Đoạn, hắn cũng không thèm nhìn lấy một ai trong đại sảnh, ánh mắt chỉ nhìn về phía Vương U Nguyệt mỉm cười.
Cách đây một khoảng thời gian, Vạn Thiên hắn trong một lần tình cờ đã phát hiện ra thiên phú tu luyện của Vương U Nguyệt có chút cao, thế nhưng lúc đó đối phương vẫn chưa tiến vào Nguyên Thể cảnh cho nên chỉ có thể tuyên bố nàng là kí danh đệ tử đồng thời để nàng lại Thanh Hải thành tu luyện.
Hiện tại đích thân tới đây mới chính là đón nàng về Linh Đan Tông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...