Vô Tận Trùng Sinh

“Thành chủ.”

“Chuyện gì?”

“Ta đã huy động người âm thầm đi điều tra tung tích của hắn.”

“Không cần, hắn không thoát khỏi sự kiểm soát của ta.”

Một vị nam tử quay lưng lại, trên tay hắn lúc này cầm lấy một chén trà nhỏ còn bốc khói nghi ngút. Vừa nói, hắn vừa khẽ mỉm cười giống như đang gặp chuyện gì rất vui.

“Ý thành chủ ngươi là?”

“Ngươi không cần quan tâm chuyện này, cứ quản lý tốt phần việc của mình.”

Hai người này lần lượt chính là Cổ Minh cùng Cổ Khư. Tại Uông Tử thành này cũng chỉ có Cổ Khư mới đủ tư cách đứng nói chuyện thoải mái với Cổ Minh như vậy.

“Có cần thiết phải phong tỏa thành, gia tăng thêm tuần hành tại khu vực truyền tống trận hay không?”

“Chỉ cần bảo vệ tốt truyền tống trận là được. Thời điểm hắn tiến vào thành tự khắc sẽ bị phát hiện.” Cổ Minh cười nhẹ nhàng nói.

Hắn vẫn còn ung dung nghĩ rằng Khương Thần đang lang bạt phía ngoài phiến rừng rậm u tối kia mà không hề hay biết lúc này đối phương đã đi dạo vài vòng quanh khu vực phía Đông Uông Tử thành rồi.

Lại nói, sau khi mua vào đầy đủ tài liệu, Khương Thần liền tìm tới một căn lầu các to lớn chọn nơi đây làm điểm dừng chân.

Bình thường tộc nhân Hồn tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới sẽ được điều tới Uông Tử thành phân thành để lịch luyện. Tùy theo phẩm chất huyết mạch cũng như thực lực sẽ được đưa tới những phân thành trọng điểm. Thời gian tính theo ngoại giới đại khái vào khoảng ba tháng.


Mỗi một đợt người đi lại có một đợt người đến. Để tạo nên tính cạnh tranh cho tộc nhân, Uông Tử thành đặc biệt chỉ thiết kế nơi dừng chân bằng một phần năm số lượng người tới đây.

Chính vì lý do này cho nên rất nhiều tộc nhân bên sẽ không có nơi dừng chân, hoặc nếu như muốn được ở lại đây thì phải đẩy được người ở bên trong ra.

Khương Thần vừa mới tới đây cũng không biết được loại quy tắc này. Hắn chỉ nhìn thấy phía trên đài tỷ võ đặt trước sân của lầu các có hai vị nam tử đang giao đấu, lúc đó còn tưởng rằng bọn họ đây là náo chuyện. Sau một hồi tìm hiểu mới biết được hai người họ đang giành chỗ nghỉ ngơi.

Nghĩ tới điều này, Khương Thần không khỏi lắc đầu cười khổ. Thời đại nào rồi còn có kiểu tỷ võ giành chỗ ngủ.

Trên thực tế, mỗi nguyên giả trong lòng đều sẽ có tự ngạo, đều sẽ có hư vinh, đều sẽ muốn được người khác tôn sùng.

Quy tắc của lầu các đánh đúng vào trọng tâm vấn đề. Người có thể ở trong lầu các đều là những tinh anh trong đợt lịch luyện. Được ở trong lầu các có thể nói là một loại hình tự công nhận bản thân của bọn họ.

Chính bởi lý do này cho nên vào được lầu các là một loại vinh dự chỉ có một phần năm số tộc nhân Hồn tộc tại nơi đây đạt được. Cũng chính vì vậy cho nên tại Uông Tử thành ngoại trừ liệp sát Hồn Nguyên Thú là hoạt động được săn đón hoạt động được săn đón thứ hai đó chính là thượng lâu chiến.

Hai trục đường chính chia Uông Tử thành làm bốn phần. Tại mỗi phần đều có một tòa lầu rộng lớn như vậy. Tòa lầu này cũng phân ra rất nhiều tầng từ cao đến thấp. Hiển nhiên những người có thực cao nhất mới được nghỉ ngơi ở trên cao.

Lầu các này cũng không phải chỉ để xây cho tộc nhân nghỉ ngơi mà là còn là nơi tu luyện linh hồn tốt nhất cho mỗi tộc nhân.

Mỗi tòa lầu đều là trung tâm của một tòa trận pháp có thể khiến cho linh hồn mỗi tộc nhân Hồn tộc trở nên thanh tịnh, không gặp phải phản phệ khi phục dụng quá nhiều hồn đan.

Loại công dụng này tương tự như Dưỡng Thần Đan. Chẳng qua một bên là đan dược có thời gian diệu dụng nhanh chóng, một bên là trận pháp tẩy rửa tĩnh dưỡng một cách chậm rãi chắc chắn.

Lại nói, ban đầu Khương Thần tưởng rằng nơi đây ai cũng có thể tới nghỉ ngơi được cho nên mới tìm tới. Nếu như biết trước nơi đây còn phải trải qua một đợt tỷ thí hạ bệ người trên mới có thể tiến vào, hắn đã không tới.


Dù sao hiện tại hắn muốn ẩn nấp còn không xong, làm sao lại nhàn đến nhức cả trứng mà tham gia loại hoạt động này.

Thế nhưng hắn không tìm phiền toái không có nghĩa là không có phiền toái tìm đến.

Thời điểm Khương Thần vừa mới rời đi, hắn liền gặp được một đám nguyên giả trẻ tuổi đi tới. Đám người này gồm có chín người đều là Nguyên Đan Cảnh hậu kì, người dẫn đội là một nữ tử Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong.

Đám người này Khương Thần nhận ra. Thời điểm đi chung với tiểu đội Cao Viễn Trình, hắn từng một lần chạm trán đối phương.

Khi đó đối phương dường như đang vây quét một tôn Hồn Nguyên Thú cấp bậc Nguyên Vương Cảnh trung kì thế nhưng vạn lần không ngờ thành quả lại do tiểu đội Cao gia Cao Viễn Trình cướp mất.

Người trực tiếp tạo nên thành quả đó lại chính là Khương Thần. Lúc đó đám chín người kia toan tính vây đánh năm người Khương Thần. Thế nhưng chỉ là một Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong, tám Nguyên Đan Cảnh hậu kì làm sao có thể đánh lại được nhóm người của Khương Thần gồm bốn tên Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong đây.

Bởi vậy cho nên sau khi không đòi lại được miếng cơm, đám người kia liền hậm hực rời đi. Hiện tại không nghĩ tới lại chạm trán bên trong Uông Tử thành.

Thời điểm nhìn thấy Khương Thần đi một mình, nhóm người kia liền bày ra bộ dáng hung thần ác sát đi tới.

“Khang Thần, không nghĩ tới đi.” Một tên nam tử mặc lên bạch bào, tay cầm quạt xếp, khóe miệng mở ra nụ cười tàn nhẫn, khuôn mặt lộ ra vẻ âm nhu nói: “Chúng ta lại gặp mặt.”

“Lại gặp mặt.” Khương Thần cũng gật đầu, sắc mặt không chút biến đổi.

“Hừ, bốn tên Cao gia kia không biết đắc tội đến ai liền rơi vào thảm trạng, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống mà trở về.” Vị nữ tử dẫn đội cũng là người duy nhất đạt tới Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong cười nhạt nói.


“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Khương Thần lộ ra vẻ mặt không chút kiên nhẫn đáp.

Nếu như hiện tại đám nguyên giả này đánh chủ ý lên người hắn, hắn cũng không ngại đánh cho đối phương lê lết không nổi.

Tại thành chính mặc dù không được giết người, thế nhưng có thể đánh cho đối phương bán thân bất toại, toàn thân bất động cũng không có ai ngăn cản ngươi. Chẳng qua thân là đồng tộc, ngươi có loại đảm lượng kia không mà thôi.

Đối với Khương Thần, loại đảm lượng kia chắc chắn không thiếu. Dù sao trên thực tế hắn là tộc nhân Thánh tộc, làm gì có cái gì gọi là đồng tộc với Hồn tộc.

“Ai yêu, còn dám mạnh miệng.” Nữ tử dẫn đội tên Yêu Minh Nguyệt lúc này cười nhạt nhạt nói: “Ở bên ngoài có thể dựa dẫm Cao gia, về nơi đây ngươi dự định dựa dẫm Khang gia?”

“Ha ha, không ngại nói cho ngươi biết, Khang gia các ngươi đắc tội Thiên Tiếu công tử, hiện tại còn đang quỳ liếm tại lầu Tây đây.” Một vị nữ tử khác trong tiểu đội này cũng học theo Yêu Minh Nguyệt bày ra bộ dáng khinh thường hướng Khương Thần nói.

Người xung quanh thấy song phương dường như xảy ra chút mâu thuẫn, lúc này đã bắt đầu xúm lại xem chuyện vui.

“Ca ca, bọn họ là ai?” Thanh âm như muỗi kêu của Khương Y Na lúc này vang lên. Từ hiện tại đến xem, nàng dường như cũng có chút lo lắng.

“Không cần quan tâm.” Khương Thần cười nhạt nói: “Một đám Nguyên Đan Cảnh mà thôi, tiểu nha đầu ngươi cũng có thể giải quyết.”

Khương Thần nói như vậy cũng không phải an ủi tiểu nha đầu. Ngoại trừ Yêu Minh Nguyệt Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong, tám người còn lại chắc chắn không ai là đối thủ của tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu hiện tại cảnh giới vào khoảng Nguyên Đan Cảnh hậu kì. Công pháp tu luyện cấp bậc Thánh cấp, nguyên thuật cũng từ Vương cấp trở lên, đám người kia làm sao có thể là đối thủ.

Phải biết bối cảnh sau lưng đám người kia chỉ là một gia tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới, thế nhưng sau lưng tiểu nha đầu lại là Khương Thần, là đại biểu cho Thánh tộc. Song phương bối cảnh đã có chênh lệch lớn như vậy, thực lực hiển nhiên đồng cấp nhưng cũng sẽ có chênh lệch không nhỏ.

“Thật sao ca ca?” Khương Y Na nghe vậy liền có chút hớn hở.

Người xung quanh nhìn thấy hai huynh muội Khương Thần đứng trước kẻ địch vẫn còn nhởn nhơ cười nói như vậy, ai nấy kiền khẽ lắc đầu cảm thán.


Đây là bị dọa đến ngốc rồi hay sao?

“Hiện tại ngươi chỉ cần trả lại một khối hồn đan của Hồn Nguyên Thú lúc đó cướp của bọn ta, đồng thời bỏ ra một số hồn đan bồi thường tổn thất tinh thần, chuyện này chúng ta liền cho qua.” Yêu Minh Nguyệt hừ lạnh nói: “Bằng không hiện tại liền để cho ngươi bò mà đi.”

“Ngươi không cần nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của bọn ta. Ngươi hiện tại nằm ở thế thân cô thế cô, nếu như còn không thức thời, vậy thì chỉ có con đường tàn phế.”

“Nơi đây không cho giết người thế nhưng đánh ngươi như đánh chó cũng sẽ không có ai quản.”

Khương Thần vốn định chờ cho đám người này công kích bản thân, lúc đó khiến cho đối phương tàn phế cũng có lý do để bàn giao với chấp pháp đội. Thế nhưng khi nghe được những lời này, sắc mặt chợt trầm xuống lạnh lẽo.

Đối với loại tính cách ngang ngược của đám người này, hắn không bao giờ hoan nghênh. Thậm chí đám người này vừa rồi còn nói rằng bản thân bị đánh như đánh chó. Loại xúc phạm này hắn sẽ không bỏ qua.

Phải nói hắn hiện tại sẽ đánh đối phương như đánh chó mới đúng.

Cước bộ Khương Thần lúc này chợt động. Chỉ thấy hắn khẽ nhúc nhích một cái liền xuất hiện trước mắt tên nam tử vừa mới hô hào đánh bản thân mình như đánh chó.

“Hừ, muốn tìm…”

Đùng!!!

Nam tử kia nói chưa dứt câu, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên. Chỉ thấy hắn ngay lập tức bay ngược mà ra, trên má in năm dấu tay. Một vệt máu kéo dài trên không trung xen vào đó còn xuất hiện vài chiếc răng.

Khương Thần hành động quá nhanh khiến cho đám người Yêu Minh Nguyệt không kịp phản ứng. Đến khi nhận ra sự việc, nam tử kia đã nằm một góc như chó chết, thở ra thì nhiều hít vào không có bao nhiêu.

Hiển nhiên một cái tát kia của Khương Thần cũng không phải là muốn làm xấu mặt đối phương, hắn quả thật một tát đó muốn khiến cho đối phương nửa đời sau cũng chịu đựng di chứng.

“Càn rỡ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui