Vô Tận Trùng Sinh

Giữa lúc Khương Thần chuẩn bị xuất thủ. Lữ Mông đột nhiên sắc mặt biến thành ôn hòa, hắn chính nghĩa ngôn từ nói:

“Tiểu huynh đệ, ngươi trẻ tuổi như vậy có thể bước vào loại cảnh giới này, đây có thể nói là trong vạn không có một. Hiện tại ngươi lạm sát kẻ vô tội, không sợ báo oán hay sao?”

Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn.

Người này…?

Theo hắn quan sát, Lữ Mông thuộc loại người thiết huyết, nói một là một hai là hai. Thế nào hiện tại thái độ đối với hắn đột nhiên thay đổi từ cương mãnh sang ôn nhu như vậy?

“Báo oán?” Khương Thần khóe miệng nhếch lên, khẽ lẩm nhẩm: “Loại khái niệm này chỉ có phàm nhân các ngươi mới nghĩ tới mà thôi.”

Đoạn, hắn khẽ phất tay, trên người tỏa ra một luồng khí thế khủng bố. Loại khí thế này hoàn toàn tới từ huyết mạch, không chút liên quan tới thực lực cá nhân.

Dù sao hiện tại hắn mang theo huyết mạch Thánh tộc. Thân thể được cải tạo triệt để. Mặc dù Hỗn Nguyên Chi Khí trong người không có, thế nhưng dựa vào ưu thế huyết mạch cùng thân thể, hắn vẫn có thể dễ dàng miểu sát Tông sư.

Bên kia, đám võ giả Vũ tổ cảm nhận khí thế trên người Khương Thần phát ra, ai nấy sắc mặt đều hiện lên vẻ ngưng trọng.

Từ khí thế trên người Khương Thần tỏa ra kia, bọn hắn có thể cảm nhận, thanh niên này thực lực không dưới tổ trưởng của bọn họ.

“Tổ trưởng…hiện tại?” Tử Minh hướng về phía Lữ Mông khẽ nói.

Lữ Mông sắc mặt hiện tại cũng không hề dễ nhìn. Hắn đối với Khương Thần có chút nghi ngờ.

Loại khí thế này thậm chí còn hơn xa hắn, thế nhưng hắn không cảm nhận được ba động nội lực trên người Khương Thần.

Chẳng lẽ hắn đoán đúng? Đối phương là nhập đạo giả?

Bên này, Khương Thần hiện tại được bao quanh bởi một tầng hoàng kim quang mang.

Quang mang hiện khiến cho khí thế của hắn càng thêm khủng bố.


Ông!

Quang mang đại thịnh lập tức chuyển thành một tầng lưới ánh sáng khủng bố chụp về đám người Vũ tổ.

“Không ổn…” Lữ Mông sắc mặt đại biến.

Hắn có thể cảm nhận màn sáng chuẩn bị chụp xuống kia có thể cắt bọn hắn thịt nát xương tan tức thì.

“Mau phòng ngự.” Lữ Mông quát lên.

Nói đoạn, hắn nhanh chóng vận dụng toàn bộ nội lực trong cơ thể ngưng tụ tại hai tay.

Phía sau hắn, hơn chục Nội cảnh võ giả cũng xuất sử ra toàn bộ nội lực tập trung tại thủ chưởng cùng hướng về màn sáng kia chuẩn bị đón đỡ.

Sắc mặt ai nấy lúc này hiện ra vô cùng khó coi.

Bọn hắn phán đoán hoàn toàn sai lầm về Khương Thần.

Người kia nơi nào là võ giả? Hắn căn bản là một tồn tại không thuộc về thế giới này mới đúng.

Ầm!

Hình ảnh lúc này hiện lên quả thật không khác gì so với câu nói lấy trứng chọi đá.

Chỉ thấy hoàng kim võng chụp xuống. Một tầng nội lực tường chắn do hơn chục võ giả hợp sức tạo thành giống như đậu hũ bị cắt nát không thương tiếc.

“Đây…đây là loại lực lượng gì?” Lữ Mông miệng phun ra một búng máu, lùi lùi mấy bước mới đứng vững thân hình, khẽ lẩm nhẩm.

Hắn thực lực cao nhất trong đám người bởi vậy trước hoàng kim võng của Khương Thần chỉ phun ra một ngụm máu. Những người khác tình trạng vô cùng thảm thiết.


Hơn chục võ giả Vũ tổ bọn hắn bị hoàng kim võng cắt đứt da thịt. Đặc biệt Tử Minh cùng nữ tử phân tổ tổ bốn từng bắt giam Khương Thần. Hai người họ lúc này sớm đã bị hoàng kim võng cắt thành từng khối thịt.

“Không…không…”

“Minh lão…”

Nhận ra đồng đội thảm trạng, đám Nội cảnh võ giả hét lên, khuôn mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ bi phẫn cùng sợ hãi.

Không nghĩ tới bọn hắn hợp sức lại cũng không thể cản phá nổi một chiêu nhìn như tùy ý của thanh niên kia.

Rốt cuộc kia là một tồn tại như thế nào?

“Hiện tại các ngươi đã minh bạch lời nói của ta lúc trước?” Khương Thần sau khi miểu sát hai kẻ từng đắc tội, lúc này thu tay lại mỉm cười nói.

Vũ tổ hai mặt nhìn nhau không ai dám hé răng.

Lữ Mông trước cái chết của thuộc hạ cũng vô cùng tức giận, thế nhưng hắn cũng là không dám hé răng nửa lời.

Nói đùa. Bọn hắn đã vận dụng toàn bộ nội lực để chống đỡ một chiêu của đối phương không thành. Điều này nói rõ cái gì?

Chính là bọn hắn trước mặt thanh niên này quả thật giống như thịt cá trên thớt.

“Chuyện này theo ý ta liền dừng ở đây. Thế nào?” Khương Thần khuôn mặt bất động thanh sắc, khóe miệng câu lên nụ cười giống như mang theo một loại ý vị nghiền ngẫm nói.

Đám người Vũ tổ nội tâm mặc dù đang phẫn nộ bởi vì Khương Thần giết chết đồng đội, thế nhưng không thể không nói khi nghe đối phương nói vậy, bọn hắn giống như loại bỏ được một tảng đá lớn trong lòng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi ngày hôm nay cao tay hơn bọn ta.” Lữ Mông thanh âm nghiêm túc khẳng định: “Chuyện này tạm thời có thể tính như vậy…thế nhưng ta không dám khẳng định sau này các tổ khác sẽ không tìm ngươi phiền phức.”

“Ha ha…đám gà đất chó sành đó ư?” Khương Thần cười lạnh nói: “Tùy ý phụng bồi.”


Nói đoạn, hắn rũ áo ung dung rời đi. Về phần người Vũ tổ, bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi đợi Khương Thần đi khuất, sau đó mới dám thu lượm xác thủ hạ.

Chuyện Vũ tổ phân tổ số bốn đoàn diệt, toàn bộ Vũ tổ bị một thanh niên đánh qua một lượt không giấu được lâu. Tin tức này sau khi được truyền ra trong Ám ti gây nên một tràng tức giận.

Ám ti bọn họ đã bao giờ bị người khinh thường như vậy.

Bảy năm trước là Thiên tổ. Hiện tại là Vũ tổ. Xem ra Ám ti bọn họ không ra ngoài sáng, đám người kia còn tưởng Ám ti dễ bắt nạt.

Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của những thành viên không đáng nhắc tới.

Đối với những thành viên Ám ti cấp cao, cũng là những tồn tại Hóa cảnh Tông sư. Bọn họ biết chuyện này không phải một sớm một chiều liền có thể giải quyết.

Chuyện bảy năm trước, bọn họ đối với việc một thanh niên đè ép Thiên tổ kia mà đau đầu, hiện tại lại thêm vụ việc này xảy ra. Nếu không xử lý ổn thỏa, đám người phía dưới chắc chắn sẽ bạo động.

Trong một gian phòng bốn phía tối đen, ngồi xung quanh một chiếc bàn lớn là mười bóng người. Nếu như có võ giả ngồi tại đây, bản thân hắn chắc chắn sẽ phải kinh hãi. Bởi vì mười vị ở đây đều là Hóa cảnh Tông sư trung kì trở lên.

Bọn họ đều là đầu não của Ám ti. Đến mức ti chủ Ám ti. Người này hiện tại không xuất hiện trong số những người ở đây.

Ám ti ti chủ đã từ lâu không có tin tức. Nghe nói hắn bế quan đánh sâu vào cảnh giới Thiên Nhân, cũng có tin tức nói hắn đã chết. Cuối cùng liền không biết đâu mới là chính xác.

“Lữ Mông…ngươi thật sự bị một tên thanh niên đánh bại?” Một thanh âm đạm mạc vang lên. Thanh âm này còn mang theo vẻ trêu tức, cười trên nỗi đau của người khác.

“Hừ, ngươi không cần cười nhạo.” Một đạo thanh âm khác vang lên, thanh âm này chính là của Lữ Mông – tổ trưởng Vũ tổ, hắn nói: “Ngươi nếu như tại thời điểm đó có lẽ cũng chỉ có thể đứng im chịu trận.”

“Ha ha…ngươi đừng đánh đồng ta với ngươi…ai không biết Vũ tổ cùng Thiên tổ các ngươi thực lực thế nào? Bị một tên thanh niên quét ngang…mặt mũi Ám ti coi như bị các ngươi làm mất sạch.” Thanh âm ban đầu lại vang lên.

“Hừ…” Một tiếng hừ lạnh vang lên. Tiếng hừ lạnh này nghe qua có vẻ vô cùng suy yếu, thế nhưng thật sâu lắng tai nghe lại có thể khiến cho người ta lạnh gáy.

“Hoang tổ các ngươi càng ngày càng ngông cuồng a…có giỏi liền đi tìm người kia nói chuyện. Ở đây chế giễu nhau thì giải quyết được việc gì.”

“Hừ, tìm một tiểu cốt đầu gây sự? Ta còn không đến mức như vậy a.”

“Lữ Mông, ngươi nói thanh niên kia tên gì?” Một thanh âm khác lúc này vang lên. Nếu như Khương Thần có mặt ở đây, có lẽ có thể nhận ra được thanh âm này. Đây chính là vị lão giả Hóa cảnh Tông sư viên mãn của Thiên tổ năm xưa hắn đã dọa cho sợ.

“Khương Thần.” Lữ Mông gằn giọng nói.


“Khương Thần? Khương Thần? Chẳng lẽ là hắn?” Thanh âm của vị lão giả Thiên tổ kia lại một lần nữa vang lên.

“Không phải…là một kẻ khác.” Lữ Mông lắc đầu đáp.

Lữ Mông hắn năm xưa đã từng nghe Thiên tổ hai vị đại lão bị một thanh niên dọa sợ. Hắn cũng đã được nhìn qua ảnh cùng thông tin người này.

Bởi vậy hiện tại hắn có thể mười mươi khẳng định thanh niên khuấy đảo Thiên tổ sáu bảy năm trước kia không phải người mấy hôm trước đã làm điên đảo Vũ tổ bọn hắn.

“Khương Thần a…chẳng lẽ mấy kẻ có tên gọi thế này lại là khắc tinh của Ám ti hay sao?”

“Ha ha…không cần lôi Ám ti vào, xấu mặt chính là các ngươi, không liên quan chút nào đến chúng ta.”

“Hừ…ngươi có giỏi liền đi tìm kẻ kia gây sự. Tin tưởng Hoang tổ các ngươi so với Vũ tổ bọn ta càng thêm thảm hại.” Lữ Mông hừ lạnh đáp.

“Chẳng qua ti phó đại nhân không cho xuất mã. Nếu không chỉ bằng một tên tiểu cốt đầu? Hừ…hắn sớm đã bị giết sống.”

“Hi vọng có ngày ngươi gặp được hắn…đến lúc đó hi vọng ngươi còn có thể nói được câu này.” Lữ Mông khẽ nói.

Hắn đã được chứng kiến sự khủng bố của Khương Thần nên hắn biết. Tất cả mọi người ngồi trong đây không một ai có thể là đối thủ của Khương Thần.

Người kia thậm chí ra tay không xuất sử chút nội lực nào liền có thể khiến cho bọn họ người ngã ngựa đổ. Hắn nếu như là nhập đạo giả vậy thì cảnh giới so với võ giả có lẽ cũng không kém gì hóa cảnh đỉnh phong bán bộ Thiên Nhân a. Hoặc giả hắn thậm chí đã là Thiên Nhân cảnh đây?

Thiên Nhân cảnh?

Ám ti bọn họ vẫn còn chưa bao giờ được diện kiến.



Lại nói Khương Thần lúc này trước hết chưa trở về Vân Minh thành phố vội. Hắn tại Đế đô vẫn còn chút việc cần phải giải quyết.

Việc này nói nhỏ liền quả thực nhỏ. Nói lớn liền có chút lớn. Chỉ là lớn so với ai, nhỏ so với ai mà thôi.

Đối với Khương Thần, việc này có thể coi là việc nhỏ, thế nhưng việc nhỏ này không xong, hắn tâm không an.

Đó là…diệt Trương gia!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận