Vô Tận Trùng Sinh

Lại nói, dân nghèo xung quanh đó sau khi nhìn thấy Khương Thần lực lượng cường đại, tất cả đều vội vàng né ra xa tránh gặp phải tai bay vạ gió.

Bên này đại hán ngã vật trên mặt đất, tay phải lúc này đã bị Khương Thần vặn ngoặt sang một bên tạo một loại hình thù vô cùng kì dị.

Đại hãn vẫn cố gắng ngẩng đầu, sắc mặt khó nhìn nói:

“Đại gia…cầu…cầu ngài bỏ qua cho ta…Ta liền đem nữ nhi của ta tặng cho ngài, tùy tiện ngài chơi như thế nào, chỉ cần ngài thả ta ra."

Đại hán bộ mặt đã bị đau nhức khiến cho vặn vẹo thành một khối, bất quá hắn vẫn không từ bỏ giãy dụa, đem hi vọng đặt trên thân thiếu nữ bẩn thỉu.

Khương Thần ban đầu vốn chỉ định giáo huấn đại hán này một chút, không nghĩ tới đối phương trong âm thầm sinh ra sát khí với mình, bởi vậy cho nên hắn vặn gãy tay đối phương làm trừng phạt.

Hiện tại người này lại giở ra một câu nói đê tiện như thế, Khương Thần làm sao có thể bỏ qua cho hắn.

Hổ dữ không ăn thịt con? Câu nói này xem ra cần phải xem lại.

Nhìn thấy Khương Thần khuôn mặt hiện lên vẻ trầm tư, đại hán mừng rỡ nói:

“Đại gia, nàng tuy bề ngoài rách rưới thế nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ, chỉ cần trang điểm một chút vẫn là rất thủy linh. Ngài tùy tiện chơi, coi như chơi chết đều vô sự, không có ai quan tâm nàng.”

Khương Thần nghe vậy khóe miệng không tự chủ được vểnh lên. Hắn bước tới trước mặt đại hán túm lấy tóc đối phương giật thật mạnh.

Đại hán bị đau, hú lên một tiếng quái dị, thế nhưng kì lạ hắn lại không bị ngất đi.

“Ta rất chán ghét loại người như ngươi.” Khương Thần lạnh giọng nói, một tay bóp lấy bả vai trái của đại hán trực tiếp đem bả vai hắn bóp nát.

Sau đó Khương Thần liền hai tay nhấc bổng đại hán giống như nhấc một bịch bông, hắn thậm chí chỉ dùng một tay quăng đại hán về phía đám dân nghèo dọa cho đám người kia sợ hãi lùi lại.


Móc ra tiền trong ví của mình, Khương Thần ném mạnh lên không trung.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào từng tờ tiền bay lả tả, ánh mắt hiện lên si mê. Cả đời bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Đây thật sâu gợi lên dục vọng trong mắt bọn họ.

Mặc dù vậy, không một ai dám bước lên nhặt những tờ tiền kia. Hình ảnh Khương Thần tra tấn đại hán bọn hắn vẫn còn nhớ như in.

“Trong các ngươi ai có thể tham dự tra tấn hắn tàn phế liền có thể từ nơi này cầm tiền đi.”

Khương Thần vừa nói xong, những người dân nghèo kia ánh mắt lộ ra chút do dự, chẳng qua loại ánh mắt do dự này cũng không lâu lắm liền có người không nhịn được dụ hoặc. Chỉ thấy hắn thần sắc hung ác trực tiếp xông tới đại hán dùng chân đạp liên tục lên người đối phương.

“A!!!” Đại hán cao lớn rít lên một hồi.

Bản thân vốn đã chịu cảm giác một tay bị vặn gãy, vai bị bóp vỡ, hiện tại còn phải chịu đòn từ những người xung quanh. Hắn thầm nhủ, nếu như sau này có thể khôi phục, hắn chắc chắn sẽ đối với đám người này trả thù.

“Tốt, nếu như càng có nhiều người hành động, các ngươi còn có thể thu được nhiều tiền.”

Khương Thần lời nói này triệt để khơi dậy dục vọng, lòng tham của tất cả con người.

Có thể nói, lâm vào đường cùng, đám người này không khác gì dã thú cuồng nộ. Hiện tại tất cả cùng hướng về đại hán cao lớn không ngừng cào cấu dẫm đạp.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền ra từ giữa đám đông, người vây xung quanh đại hán ngày càng nhiều. Sau cùng tất cả mọi người trong khu dân nghèo này đồng loạt xông về phía hắn đánh chém.

Khương Thần nhìn xem đám người không ngừng dẫm đạp đại hán kia, bản thân chỉ khẽ cười một tiếng sau đó xoay người nhìn thiếu nữ bẩn thỉu đang run rẩy trước mặt.

Thiếu nữ kia trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, không ngừng lùi lại sợ Khương Thần muốn đánh.


“Thật xin lỗi…ta…ta không nên trộm tiền của ngài.” Thiếu nữ run rẩy khẽ nói: “Cầu xin ngàu không nên đánh ta!”

Nhìn thiếu nữ run rẩy trước mặt, Khương Thần không nói gì. Hắn móc ra chút tiền còn thừa lại trong ví đưa cho nàng, cười nhạt nói:

“Nếu như không phải ngươi tâm tính thiện lương…vậy thì ngày hôm nay ngươi cũng sẽ nằm tại vị trí đó.” Khương Thần vừa nói tay vừa chỉ về phía đại hán còn đang bị đám người vây quanh.

“Ta biết hắn chỉ là người thuận tiện nuôi dưỡng ngươi, nếu như ngươi muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, vậy liền ra ngoài kia tự tìm lấy việc làm.”

Nói đoạn, Khương Thần cũng không nhìn xem thiếu nữ thần sắc ra sao, hắn rời đi.

Quả thật như hắn nói, nếu như thiếu nữ bẩn thỉu kia không phải tâm tính thiện lương, nếu như Khương Thần hôm nay không nhìn thấy cảnh nàng mặc dù đói vẫn chia nửa bánh mì cho tiểu cẩu, vậy thì ngày hôm nay bị đánh không chỉ có đại hán.



Khương Thần hiện tại đang ngồi trong một nhà hàng ba sao sang trọng. Hắn hiện tại đột nhiên có một thú vui nhỏ đó chính là muốn đi nếm thử toàn bộ thức ăn tại các nhà hàng ở Vẫn Triết này.

Thẳng ra mà nói, hắn làm ra loại hành động này chẳng qua là vì Khương Y Na. Tiểu nha đầu này nhìn thế nào cũng là một tiểu ăn hàng, hắn cũng vì nàng khổ cực một phen chọn ra nhà hàng có vị đạo ngon miệng.

Lúc này từ bên ngoài bước vào một thanh niên trẻ tuổi gầy trơ xương. Đi cùng với thanh niên này là một vị nùng trang diễm mạt nữ tử, hai người vừa đi vừa ôm ấp tình tứ như người tình.

Hai người này sau khi bước vào quán, thanh niên gầy yếu vẫy tay đối với phục vụ viên:

“Phục vụ viên, tìm cho ta một bàn gần cửa sổ.”


Thường thường tại những nơi đông người, to tiếng, ồn ào chính là đối với người xung quanh bất lịch sự. Huống chi người trong nhà hàng sang trọng như thế này đều là một chút nhân sĩ danh khí lớn, làm sao có thể chịu đựng được loại người không có tố chất như thanh niên kia?

Một số người bởi vì khó chịu thanh niên kia liền định đứng dậy quát đuổi đối phương, thế nhưng khi bọn hắn nhìn thấy mặt người trẻ tuổi kia, biểu lộ bản thân liền biến đổi, lại yên lặng ngồi xuống coi như không có chuyện gì.

Khương Thần bên này cũng để ý tới một đôi kia. Hắn sau khi nghiêng mắt nhìn thanh niên gầy yếu liền khinh thường cười nhạt.

Loại người này hắn không cần dựa theo nhân tướng học liền có thể đoán ra là một người nhỏ mọn, tâm tính dâm tà.

Bởi vì sao?

Nhìn xem bộ dạng gầy yếu của hắn đi. Đây đâu phải do dinh dưỡng không đủ, đâu phải do còi xương bẩm sinh. Đây là do tiêu tốn sức lực trên bụng nữ nhân nhiều quá nên sinh ra thân thể hư thoát mà thôi.

Lại nói người trẻ tuổi kia tên Cao Hùng Cường, là Cao gia công tử. Cao gia tại Vẫn Triết này liền không phải nói, cùng với Hàn gia,Từ gia là ba đại cự đầu.

Vừa vặn Cao gia Cao Hùng Cường này cũng chính là Cao gia mà lúc trước Khương Thần thường xuyên lui tới.

Cao Lãm tại trong Cao gia chỉ có một con gái là Cao Nhược Vũ, Cao Hùng Cường là con trai đầu của lão nhị Cao gia cho nên nghiễm nhiên hắn trở thành đích tôn Cao gia. Bởi vậy người này từ nhỏ liền được Cao gia trưởng bối nuông chiều.

Người này làm việc cực kì ương ngạnh, phàm là người hắn nhìn không thuận mắt đều không có kết cục tốt.

Cao Hùng Cường này trước đây nghe nói còn từng chạy xe đâm chết người thế nhưng dựa vào gia tộc lực lượng, hắn sau đó liền bình an trôi qua đến giờ.

Dạng này hoàn khố, tại Vẫn Triết có thể nói là người người đều biết, không có bao nhiêu người dám chọc vào hắn.

Mặc dù ăn chơi phá phách như vậy nhưng hắn đều sẽ không trương ra ngoài, bởi vậy tiếng thối lại không vang xa bằng Từ Trạch Đông năm xưa.

“Không có ý tứ, Cao công tử, bàn gần cửa sổ đã hết, nếu khong ta an bài cho ngươi một gian phòng?”

Thái độ của phục vụ viên đối với Cao Hùng Cường tỏ ra vô cùng kính cẩn cùng thận trọng, hiển nhiên đối phương là khách quen của nhà hàng này.

“Không! Bản thiếu gia hôm nay chính là muốn ngồi tại cửa sổ, ngươi tùy tiện đuổi đi một người là được, phiền phức tính lên người ta.” Cao Hùng Cường thái độ không quan trọng một chuyện, cười nhạt nói.


“Chuyện này…” Phục vụ viên thần sắc lộ ra chút khó khăn.

Thực khách tới đây dùng cơm đều là chút người không phú thì quý. Nàng chỉ là một nho nhỏ phục vụ viên, làm sao dám hướng nhân gia hô to gọi nhỏ đây.

“Hừ, thật phiền phức.” Cao Hùng Cường không kiên nhẫn khẽ hừ lạnh: “Gọi quản lý đến cho ta, ta tự mình nói chuyện này cho hắn.”

“Vâng vâng.” Phục vụ viên thở phào một hơi, vội vàng chạy vào trong.

Cao Hùng Cường một bên chờ đợi một bên ôm lấy nùng trang nữ tử, thỉnh thoảng lại đưa tay bóp bóp lấy các bộ vị tư mật của nàng khiến cho nàng không khỏi phát ra những thanh âm yêu kiều.

Không lâu sau đó, từ trong nội đường đi ra một vị trung niên nam tử. Nam tử trung niên này hướng Cao Hùng Cường cúi đầu:

“Thật xin lỗi Cao thiếu gia, ta liền an bài chỗ ngồi cho ngươi.”

“Nhanh tay một chút, ta hiện tại đang đói.” Cao Hùng Cườn nhíu mày thúc giục.

“Vâng vâng vâng.” Trung niên quả lý cúi đầu khom lưng.

Đoạn, hắn quét mắt nhìn toàn bộ những thực khách ngồi gần cửa sổ, cuối cùng đem ánh mắt khóa chặt thân ảnh Khương Thần.

“Người này nhìn qua có chút lạ mặt, một thân trang phục cũng rẻ tiền, nhìn qua chắc không có bao nhiêu bối cảnh.” Trung niên quản lý nhanh chóng tính toán lợi hại sau đó đưa ra quyết định.

Dù sao đắc tội với các khách quen khác so với đắc tội một người lạ mặt mới tới nhà hàng lần đầu vẫn tốt hơn.

Toan tính thiệt hơn hoàn tất, trung niên quản lý liền ung dung bước tới vị trí bàn của Khương Thần.

Trung niên quản lý trước hết lễ phép nói:

“Khách nhân, quấy rầy ngươi một chút, ngươi có thể hay không đổi một vị trí. Ngày hôm nay ngươi tiêu phí tại nhà hàng liền miễn phí.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui