“Các vị, ngày hôm nay ngoại trừ đấu giá hội, Nạp Lan gia chúng ta còn tổ chức một buổi đổ thạch, nơi này cũng chính là đổ thạch tràng luôn, mong các vị có thể hưởng ứng.”
Trên đài cao, Nạp Lan Kiệt lúc này cầm lấy micro sẵng giọng nói.
Hắn đã quen với loại tràng diện này, vì thế lúc nói chuyện, giọng nói không mang chút run sợ, ngược lại còn vô cùng tự tin.
Dưới đài không ít thiếu nữ nhìn thấy bộ dáng của hắn, đều ném tới ánh mắt mê mẩn.
Mọi người lúc này cũng đã ổn định vị trí, không ít người trẻ tuổi hô lên tốt tốt.
“Khương tiên sinh, ngươi đối với đổ thạch có bao nhiêu hiểu rõ.” Từ Chính Thuần đã nghe qua chuyện Từ Trạch Đông đấu đổ thạch với Khương Thần, lúc này cười cười hỏi.
“Ta có thể nhìn cho ngươi một viên thạch, chỉ là đến lúc ta cần tranh đoạt cũng cần các ngươi hỗ trợ một hai.” Khương Thần không trực tiếp trả lời của Từ Chính Thuần, thế nhưng lại gián tiếp khẳng định năng lực của bản thân.
Từ Chính Thuần nghe vậy khuôn mặt ban đầu thoáng hiện lên sửng sốt, lát sau như ngầm hiểu ý Khương Thần, liên tục cảm tạ.
Khương Thần nguyên bản ngày hôm nay muốn xem xem viên thạch mà Từ Trạch Đông nói tới kia có phải hay không là huyết ngọc cùng với Hỗn Nguyên thạch.
Nếu như chính xác mà nói, hắn sẽ không tiếc tiền mà thu thập. Chỉ là sợ thời điểm tranh đoạt, túi tiền của bản thân không đủ mà thôi.
Vì thế hắn mới mở ra lời đề nghị kia với Từ Chính Thuần.
Đấu giá diễn ra vô cùng sôi nổi thế nhưng chỉ là những người trẻ tuổi tham gia. Hầu hết những trung niên cùng lão niên, cũng là chân chính đại lão đều chờ đợi sau cùng buổi đấu giá.
Thời điểm đó, nguyên thạch đem ra mới là những viên thạch có giá trị, đồng thời có thể mở ra những loại ngọc tốt nhất.
Đám đại lão này thường thường sẽ không để ý giá trị ngọc bên trong nguyên thạch bao nhiêu. Thứ bọn họ để ý là giá trị về mặt tâm linh của những loại ngọc trên.
“Khối nguyên thạch tiếp theo là của một vị giấu mặt gửi tới đấu giá. Thông qua kiểm tra khối thạch này có năm thành mở ra phỉ thúy, ba thành mở ra băng chủng. Còn lại hai thành, đại sư chỗ chúng ta liền không dám nắm chắc.”
Trên đài lúc này, một vị trung niên lật ra tấm khăn trùm trên một khối nguyên thạch vừa mới được mang ra, miệng không ngừng giới thiệu nguồn gốc xuất xứ.
Người bên dưới nghe thấy tỷ lệ mở ra ngọc tốt cao như vậy, ai nấy ánh mắt đều đỏ lên.
Viên thạch này nếu như mở ra phỉ thúy loại tốt, giá bán có thể cao lên gấp bội. Chỉ là không biết kích cỡ ngọc bên trong được bao nhiêu.
“Viên thạch này dưới trăm triệu, ngươi tùy ý ra giá. Trên trăm triệu liền không có lãi.” Khương Thần nhìn qua khối nguyên thạch, lúc này thấp giọng nói.
“Vậy là…?” Từ Chính Thuần nghe vậy đôi mắt liền lóe sáng, hắn rốt cục chờ tới Khương Thần nhìn ra được một khối nguyên thạch tốt.
“Là một khối phỉ thúy cỡ đầu người, ngươi nếu như mở bán, có thể bán được không dưới trăm triệu.” Khương Thần cười nhạt nói.
Từ Trạch Đông cùng Từ Chính Thuần nghe vậy, khuôn mặt không khỏi hiện lên chút kích động.
Phỉ thúy cỡ đầu người?
Nếu như bán ra quả thật giá sẽ vào khoảng một trăm triệu. Thế nhưng trước giờ ai đã từng sở hữu một khối phỉ thúy to lớn như vậy?
Dựa vào lợi thế to lớn của khối phỉ thúy này, đem đấu giá chắc chắn không phải như giá thị trường có thể mua được.
“Đa tạ Khương tiên sinh.” Từ Chính Thuần khẽ cúi đầu thấp giọng nói.
“Tranh thủ nhanh chóng thu xuống tới. Trong tràng này cũng không ít người có thể nhìn ra được một chút gì đó.” Khương Thần lạnh lùng nói.
Theo hắn quan sát, người tới đây phần lớn là người bình thường. Thế nhưng một số phú thương, đại lão bản lại dẫn theo một chút người có năng lực tới.
Tại sao hắn lại nghĩ những người đó có năng lực?
Bởi vì hắn cảm nhận trên người họ xuất hiện khí.
Loại khí này là của nhập đạo giả chứ không phải của võ giả.
Những người có liên quan tới nhập đạo giả phần lớn sẽ là những người có bản sự cao cường. Vì thế hắn mới có tất yếu nhắc nhở Từ Chính Thuần, tránh cho đến lúc đó lại xảy ra một hồi tranh đoạt kịch liệt.
“Theo như vị kia yêu cầu, khối nguyên thạch này giá khởi điểm liền là một trăm vạn, mỗi lần ra giá không dưới mười vạn.”
“Một trăm vạn?”
“Một trăm vạn…nếu như mở ra phỉ thúy, khối nguyên thạch kia to lớn như vậy, mở được phỉ thúy chắc không hề nhỏ…một trăm vạn ta nghĩ là đáng.”
Bên dưới sau khi nghe người chủ trì đấu giá nói vậy liền trở nên ồn ào.
Không ít lời thảo luận được đưa ra, cũng không ít người ánh mắt hiện lên vẻ kích động.
“Một trăm mười vạn.” Dưới đài, một người bất chợt ra giá.
“Một trăm năm mươi vạn.”
“Mười triệu.”
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên khiến cho mọi người trong hội trường khựng lại.
Trực tiếp nâng lên mười lần giá cả. Chuyện này đối với đấu không phải chưa từng xảy ra.
Thế nhưng đây là đấu giá nguyên thạch. Độ may rủi rất cao, nếu như không may tiền bỏ ra coi như mua một viên phế thạch.
Vì vậy không ít người phải đắn đo. Hiện tại có người trực tiếp nâng mười lần giá, đám đông chắc chắn sẽ sửng sốt.
Người ra giá là một vị thanh niên ngồi ở dãy bàn thứ hai. Bên cạnh thanh niên này còn có một trung niên nhân cùng một vị lão nhân.
“Mười triệu? Tiết lão bản xem ra mời tới cao nhân a. Viên thạch này xem ra rất có giá trị.” Một vị trung niên hướng về phía bàn ba người kia cười nói.
“Giá trị bên trong chưa chắc là vậy. Thế nhưng ta nhận ra người đem viên thạch này tới có lẽ là của một vị cố nhân, vì thế đành phải bỏ tiền ra thu lại.” Vị trung niên bên cạnh nam tử vừa ra giá kia điềm nhiên nói.
Chỉ là loại lời nói này nói ra ai tin tưởng?
Vì cố nhân? Lừa gạt hài tử đây.
“Hai mươi triệu.” Bên này Từ Trạch Đông đứng dậy cũng giả một bộ lạnh nhạt nói.
Xung quanh lại một mảnh yên tĩnh. Ai nấy đều tròn mắt nhìn tới hai vị thanh niên này.
Lại nói, thanh niên mới đầu ra giá mười triệu sau khi nghe Từ Trạch Đông tăng giá liền khẽ giật mình.
Đoạn, hắn cũng không vội ra giá, ngược lại hướng về lão giả bên cạnh chờ đợi điều gì đó.
“Đại gia, nếu như hắn tiếp tục ra giá?”
“Khương tiên sinh nói ngươi không nghe hay sao? Dưới một trăm triệu tùy ngươi ra giá.” Từ Chính Thuần khuôn mặt lạnh lùng nói.
Từ Trạch Đông nghe vậy cười lên một tiếng. Một bộ hào khí ngút trời, đầu dần dần ngẩng cao.
“Ba mươi triệu.”
“Năm mươi triệu.”
Mọi người bởi vì lời nói của thanh niên bên kia chưa kịp định thần liền bị giá tiền mà Từ Trạch Đông đưa ra khiến cho sợ hãi.
Năm mười triệu?
Cái giá này xem ra cũng quá khủng bố đi. Cũng không biết hai người này có cao nhân chỉ điểm hay chỉ đơn thuần là đến đây phá tiền.
“Từ lão gia tử, ngươi có thể hay không từ bỏ thứ yêu thích nhường lại khối nguyên thạch này cho ta.” Lúc này, trung niên bên cạnh thanh niên nam tử kia đột nhiên đứng lên chắp tay khách khí nói.
“Vị thúc thúc này ta nói ngươi nghe. Bọn ta có tiền bọn ta liền ra giá, ngươi nếu như không theo vậy liền thuộc về bọn ta. Làm sao lại có chuyện bỏ hay không bỏ.” Từ Chính Thuần chưa kịp đáp lời, Từ Trạch Đông ngược lại một bộ không hề khách khí đáp.
Trung niên kia nghe tới mặc dù có chút tức giận, thế nhưng nhân gia nói đúng. Ngươi không có tiền, ngươi liền tranh đoạt cái gì?
Sau khi hỏi thăm ý kiến vị lão giả kia, lúc này trung niên nhân nọ quyết địch từ bỏ tranh đoạt, viên thạch kia liền thuộc về Từ Trạch Đông.
…
Thời gian trôi đi, hội đấu giá dần về cuối cùng.
“Các vị hẳn đã chờ đợi lâu a. Hiện tại chính là nguyên thạch áp trục của buổi đấu giá ngày hôm nay.” Trên đài, trung niên nhân chủ trì mỉm cười nói.
Sau cánh gà, hai chiếc mâm lớn được người bê lên. Mỗi mâm đều được trùm vải đỏ cẩn thận.
“Như các vị đã biết, buổi đấu giá ngày hôm nay áp trục liền là viên thạch có khả năng cao xuất hiện huyết ngọc, còn lại chúng ta ngoài ý muốn xuất hiện một viên thạch nữa cũng kì dị không kém, vì thế liền đem nó coi như áp trục.”
“Thật sự dài dòng, mau mau ra giá a.”
“Đúng vậy, chúng ta liền chờ không nổi nữa.”
Bên dưới, đám người liên tục thúc giục khiến cho không khí càng trở nên sôi động.
“Ha ha, như vậy a, ta xin mạn phép ra giá khởi điểm cho viên thạch huyết ngọc này là mười triệu, mỗi lần ra giá không thấp hơn mười vạn. Mời các vị.”
“Khương tiên sinh, ngươi thấy sao?” Từ Chính Thuần nghe tới huyết ngọc liền có chút kích động nói.
Huyết ngọc loại ngọc này tại Lam Hải tinh vô cùng hiếm. Ngọc này thời điểm quá khứ chỉ có vua chúa mới được sử dụng. Điều đó càng làm cho loại ngọc này trở nên có giá trị.
“Không cần tranh đoạt, có ngọc nhưng chỉ là phế ngọc mà thôi.” Khương Thần hờ hững nói.
Ban đầu hắn liếc mắt là có thể nhận ra viên kia không phải là huyết ngọc, hắn nội tâm cảm thấy có chút thất lạc.
Dù sao mục đích ban đầu hắn tới đây chính là nhắm tới khối huyết ngọc kia.
Thế nhưng sau khi nhìn tới viên thạch còn lại, hắn không khỏi vô cùng kích động.
Nếu như không phải hắn quen với việc hờ hững mọi thứ, chắc chắn giờ này bản thân đã nhảy cẫng lên hò hét rồi.
Viên thạch còn lại kia bên trong chính là một khỏa thượng phẩm Hỗn Nguyên thạch.
Loại thượng phẩm Hỗn Nguyên thạch này tại Đại Thiên Nguyên giới cũng không phải hiếm có khó tìm. Thế nhưng tại địa phương cằn cỗi chim không thèm ị như Lam Hải tinh này, tìm được Hỗn Nguyên thạch chính là vô cùng may mắn.
Hiện tại đây? Hỗn Nguyên thạch thượng phẩm?
Khương Thần hắn đối với viên thạch này chính là bắt buộc phải có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...