Lão nhân tiếp tục bảo:
- Các ngươi đều biết càng lên cao thì càng khó tăng tiến áo nghĩa đúng không?
Lão nhân liếc đám hư không Võ Thánh, mở miệng nói:
- Một số báu vật tăng áo nghĩa nói là có thể thăng một, hai phần nhưng là tính ngay từ đầu. Ví dụ thủy chi áo nghĩa của ngươi lĩnh ngộ một phần, khi sử dụng là tăng một phần. Nhưng nếu thủy chi áo nghĩa của ngươi đã là tám, chín phần thì sau khi sử dụng còn có thể tăng một phần không?
Áo nghĩa, càng lên cao thì càng khó tăng tiến.
Có nhiều vật tăng cao áo nghĩa một, hai phần nhưng là tính từ cấp thấp nhất.
Ngươi chỉ lĩnh ngộ một phần áo nghĩa, khi sử dụng thì có thể tăng một phần. Nhưng nếu ngươi vốn lĩnh ngộ ba phần, vậy tăng tiến không phải một phần, rất có thể không tới nửa phần. Nếu ngươi vốn lĩnh ngộ chín phần áo nghĩa thì sử dụng bảo vật này không có một chút hiệu quả, khó tăng phần nào.
Dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu tăng hai phần dung hợp áo nghĩa là tính từ ba phần dung hợp áo nghĩa trở lên.
Tức là nói ngươi vốn có ba phần dung hợp áo nghĩa, sau khi sử dụng dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu vẫn có thể tăng hai phần áo nghĩa.
Chỉ tính điều này đã khiến giá trị của dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu vượt qua những báu vật tăng hai phần áo nghĩa bình thường gấp mấy lần.
Dương Thạc nghe rõ ràng lời lão nhân nói, thầm gật gù.
- Nói vậy là dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu này đúng là đáng giá.
Nhưng những hư không Võ Thánh khác thì không nghĩ như vậy.
- Xì!
Đám hư không Võ Thánh nói:
- Lão già, nói nhiều như vậy tuy hiệu quả của bảo bối đúng là đủ mạnh nhưng điều kiện sử dụng quá khắt khe, căn bản không có người có thể dùng được, dù mạnh hơn nữa thì được ích gì?
Lão nhân nghẹn lời.
Đúng vậy, trong đẳng cấp lục trọng lôi âm Võ Thánh này rất ít có hai được ba phần dung hợp áo nghĩa.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Các ngươi không đạt tới điều kiện này nhưng không có nghĩa là không ai không có thể.
- Nói thật cho các ngươi biết, bảo bối này là một vị cường giả câp thất tinh cướp từ tay Thuần Nhân tộc. Tiếc rằng luôn không thể sử dụng, sau này chủng tộc của cường giả cấp thất tinh suy sụp nên mới không thể không lấy ra bán. Ngộ tính của các ngươi quá kém, đẳng cấp lục trọng lôi âm Võ Thánh không thể lĩnh ngộ dung hợp áo nghĩa lên ba phần nhưng năm đó trong Thuần Nhân tộc có thiên tài ngộ tính kinh người, cái gì cần có đều có. Chỉ có bọn họ mới có thể sử dụng dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu!
- Nói không chừng ngày nào đó sẽ lại xuất hiện siêu cấp thiên tài có ngộ tính kinh người có thể sử dụng dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu! Tiếc là các ngươi không thể.
Lão nhân nhìn các hư không Võ Thánh xung quanh, mắt đầy khinh thường.
- Thuần Nhân tộc...
Đám người hư không Võ Thánh im lặng.
Mặc dù bọn họ là Bán Thần Thú tộc, kế thừa đa phần ưu điểm của Thuần Nhân tộc năm xưa, ngộ tính không tệ nhưng không thể không nói nếu so ngộ tính thì người có ngộ tính kịnh thế tuyệt luân trong số Bán Thần Thú tộc đã gần như tuyệt chủng, so sánh với Thuần Nhân tộc năm xưa thì kém quá xa.
Trong Bán Thần Thú tộc có đủ loại người có tư chất siêu quần.
Thậm chí có rất nhiều Bán Thần Thú tộc trong người có huyết mạch thần thú cực cao, tư chất có thể so với tổ tiên thượng cổ thần thú, vừa sinh ra đã có thể linh ngộ thiên phú bí pháp. Hơn nữa có được hình dạng cùng loại Thuần Nhân, ngộ tính không tệ. Có vô số thiên tài Bán Thần Thú tộc như vậy.
Nhưng gần như không có một người Bán Thần Thú tộc nào có ngộ tính siêu phàm thoát tục.
Dù có thì như giọt nước mùa thu, mặc dù là Bán Thần Thú tộc nhưng có hiện tượng phản cổ, trong người không có chút huyết mạch thần thú.
Lão nhân Thiên Thánh thương hội nói chủng tộc của đám hư không Võ Thánh này không có thiên tài ngộ tính siêu cao, bọn họ nghe mà không cách nào phản bác.
- Hừ! Lão già, ngươi cũng thế thôi!
- Già như vậy rồi mà chỉ có sức chiến đấu cấp nhị tinh, đừng nói là ngộ tính, tư chất quá bình thường, không biết ngượng mồm dám chế giễu chúng ta?
Đám hư không Võ Thánh không cam lòng bị lão nhân chế nhạo.
Nghe đám hư không Võ Thánh giễu cợt, lão nhân trợn mắt phồng má:
- Các ngươi... hừ, năm mươi bước cười một trăm bước! Text được lấy tại
Đang lúc đám người này chế nhạo nhau thì không chú ý thấy Dương Thạc lặng lẽ đi xuống tầng thứ ba Thiên Thánh thương hội, hắn cứ đi xuống cho đến khi rời khỏi Thiên Thánh thương hội.
Đi ra Thiên Thánh thương hội, Dương Thạc thầm nghĩ:
- Không ngờ dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu là chí bảo của Thuần Nhân tộc năm xưa. Bây giờ là lúc Bán Thần Thú tộc hưng thịnh nhất Thiên Thánh giới, rất ít thiên tài có ngộ tính siêu cao, bởi vậy gần như không ai hợp yêu cầu khắt khe của dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu. Nhưng năm đó khi Thuần Nhân tộc hưng thịnh nhất, ức vạn người trong Thiên Thánh giới đa phần là Thuần Nhân tộc, thiên tài ngộ tính cao lớp lớp, chắc không ít người phù hợp tiêu chuẩn sử dụng dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu.
Không ngờ là báu vật của Thuần Nhân tộc.
Dương Thạc có chút cảm tình với dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu, hắn quyết phải bắt lấy báu vật này.
Đương nhiên, không vội!
Chắc dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu đặt ở Thiên Thánh thương hội bán đã lâu rồi, từ giá cao ban đầu năm mươi vạn trung phẩm linh thạch sụt xuống còn bốn vạn trung phẩm linh thạch.
Thời gian dài như vậy mà không ai mua đi, nói không chừng Thiên Thánh giới hiếm có ai phù hợp điều kiện sử dụng dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu.
Nếu đã ít có người sử dụng được thì chắc đặt dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu ở Thiên Thánh thương hội vài chục năm cũng chưa chắc bị người mua.
Dương Thạc có thời gian để gom góp tích luỹ linh thạch rồi mua nó.
Hơn nữa dung hợp áo nghĩa truyền thừa chi châu không bán ra được thì nói không chừng Thiên Thánh thương hội sẽ giảm giá nữa, tóm lại cứ chờ tiếp, xác suất Dương Thạc mua được nó rất cao.
- Dường như trời sắp tối rồi.
Dương Thạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện mặt trời sắp lặn, giờ đã là hoàng hôn.
Dương Thạc nhíu mày nói:
- Trong Hải Thanh thành này có quy định cấm đi lại ban đêm, phải đi ngay. A? Man Trảm kia còn đi theo sau lưng ta?
Dương Thạc phát hiện từ lúc hắn đi ra khỏi bí pháp công kích thần hồn thì Man Trảm luôn đi theo lưng, thậm chí không thèm che giấu hành động của mình, nghênh ngang đi theo Dương Thạc, mắt lộ rõ sát ý.
Khóe môi Dương Thạc cong lên:
- Man Trảm này làm việc cũng dứt khoát thật, báo thù không để qua đêm. Hôm nay ta chọc phải hắn, xem ra Man Trảm chuẩn bị làm chấm dứt trong hôm nay.
Tiếc rằng Man Trảm cảm thấy chấm dứt ân oán giữa gã và Dương Thạc là hắn chết chắc, còn Dương Thạc thì không cảm thấy như vậy.
Lòng Dương Thạc không chút gợn sóng, thầm nghĩ:
- Cường giả sức chiến đấu cấp ngũ tinh sao? Để ta xem thực lực của ngươi!
Lúc trước Man Trảm nói chỉ cần có tá lực chi châu thì gã rất tự tin thông qua trắc nghiệm sức chiến đấu cấp ngũ tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...