Dọc theo đường đi, Dương Thạc và Dương Địch gần như không bị cản trở.
Chỉ chốc lát sau hai người đã vượt qua giữa sườn núi, cách nơi Chân Võ Môn trú đóng chỉ khoảng hai dặm đường.
Chính lúc này, Dương Thạc chợt cảm thấy xung quanh có sương mù sinh ra.
Sương mù dày đặc quấn quanh, Dương Thạc không thể thấy hoàn cảnh xung quanh, dù dùng thần hồn cũng không cảm giác ra được.
Dương Địch nói:
- Thiếu gia, đây là trận pháp phòng hộ ngoài vòng Chân Võ Môn, thuộc loại mê ảo trận, chắc ta phá được nó.
Dương Địch nhắm mắt như đang thôi diễn trận pháp mê ảo này.
Khoảng một khắc sau, Dương Địch mở mắt nói:
- Được rồi, thiếu gia đi theo ta!
Dương Địch túm lấy Dương Thạc đi theo vị trí riêng tiến lên trong sương mù.
Dương Địch ngẫu nhiên đứng lại, nhíu mày suy tư một lúc rồi đi tới tiếp.
Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Thạc cam thấy tầm mắt mở mang, họ đã ra khỏi sương mù.
Dương Thạc nghi hoặc hỏi Dương Địch:
- Cái này ở vòng ngoài mê ảo trận mà đã cường đại như vậy? Tiểu Địch, thiên phú của ngươi xem như rất mạnh, lĩnh ngộ trận pháp rất cao, tại sao phải thôi diễn thời gian dài như vậy mới ra khỏi mê ảo trận?
Dương Địch cười khẽ nói:
- Chân Võ Môn vốn sở trường về trận pháp.
- Người đời đều biết tổ sư của Chân Võ Môn chiếm được truyền thừa tàn quyển Cửu Dương Huyền Công của Đại Lâm Tự tự nghĩ ra Thuần Dương Vô Cực Công sáng lập ra thánh dịa võ đạo nhất đại này. Chân Võ Môn truyền thừa không chỉ là Cửu Dương Huyền Công, còn có một môn phái thượng cổ là Thiên Cơ Môn.
- Thiên Cơ Môn là môn phải giỏi về nghiên cứu cơ quan, trận pháp, về võ đạo thì có khiếm khuyết, mấy ngàn năm trước đã bị giết. Tổ sư Chân Võ Môn được truyền thừa Thiên Cơ Môn, dùng thần công tuyệt thế Thuần Dương Vô Cực Công bù đắp cho khuyết điểm Thiên Cơ Môn, sáng tạo ra Chân Võ Môn. trận pháp cả Chân Võ Môn truyền thừa từ Thiên Cơ Môn nên cực kỳ lợi hại, một mê ảo trạn nho nhỏ không người bình thường có thể phá giải được.
Dương Địch nhẹ nhàng kể lại nội tình, lịch sử của Chân Võ Môn.
- Ngoài ra thuật cơ quan của Chân Võ Môn cũng rất mạnh. Nghe nói, năm đó hoàng đế Đại Chu triều được cự thú cơ quan Chân Võ Môn hỗ trợ mới đánh bại Đại Yến triều, ngồi trên thiên hạ, sau đó lại chinh phạt bắc địa nam man, cơ quan thú bỏ công rất nhiều.
- Bây giờ dù phần đông Võ Thánh của Chân Võ Môn đều đến Nhân Hoàng huyệt nhưng nếu ta không đoán sai thì bên trong có ít nhất hai cự thú cơ quan đẳng cấp Võ Thánh, chắ huynh đệ Càn Minh Chân, Càn Minh Võ khống chế chúng nóa. Bọn họ trấn thủ thánh địa võ đại này.
Nghe Dương Địch nói, Dương Thạc nhướng mày nói:
- Trong Chân Võ Môn này còn tồn tại hai cơ quan cự thú mạnh mẽ?
Dương Thạc tự hỏi lời Dương Địch nói, lập tức hiểu nàng nói có lý, mười phần có chín đúng là vậy.
Chân Võ Môn được gọi là thánh địa võ đạo số một đơng thời tuyệt đối không bình thường.
Bây giờ trong Chân Võ Môn đệ tử đẳng cấp Võ Thánh, cộng yên thánh Huyền Vũ chỉ mới có tám người, bây giờ cả tám đã vào trong Chân Võ Môn, chỗ Chân Võ Môn trú đóng này không để lại chút siêu cấp cường giả tọa trận này hơi lạ lùng.
Dù sao Chân Võ Môn là căn cơ của đám cao thủ Trác Tử Dương.
Báu vật, công pháp, bí tịch trong Chân Võ Môn không kém gì Nhân Hoàng huyệt.
Tất cả cao thủ đều đi vào Nhân Hoàng huyệt, chỗ Chân Võ Môn không tăng chút phòng ngự là chuyện không thể nào.
Bây giờ thông qua Dương Địch giải thích, Dương Thạc lập tức biết ngay trong Chân Võ Môn không có siêu cấp cao thủ như Trác Tử Dương nhưng không thể khinh thường sức phòng ngự của nó.
Dương Thạc trầm giọng nói:
- Hai cơ quan cự thú chắc là hai con lúc trước tham gia vây công Man Văn Thiên.
Lúc trước Đại Chu mới lập quốc, vô số cao thủ chinh phạt nam man.
Nam Man vương bị giết chết, nhưng trong Nam Man, đa số cao thủ Đại Chu gặp phải địch thủ mạnh nhất, Man Văn Thiên Tượng.
Tập hợp lực lượng mười mấy cường giả võ tánh Đại Chu triều, Trấn Quốc Công Dương Nghiệp tứ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh dẫn đầu, phối hợp hai cơ quan cự thú mới miễn cưỡng đánh bị thương một Man Văn Thiên Tượng, khiến nó trốn vào trong Thập Vạn Đại Sơn, gần trăm năm qua không dám trở ra. Trong đại chiến đó hai cơ quan cự thú mang đến tức dụng rất quan trọng.
Chân Võ Môn vốn có quan hệ khá thân với hoàng thất Đại Chu.
Bây giờ hai thành viên của hoàng thất Đại Chu là chu đế Càn Minh Chân, phụ chính vương Càn Minh Võ đều ở trong Chân Võ Môn.
Chắc hai người kia khống chế hai cơ quan cự thú trấn thủ thánh địa võ đạo thứ nhất đương thời này.
- Binh đến tướng chặn, thủy đến đất năn!
Dương Thạc tràn đầy tự tin nói:
- Cho dù có hai cơ quan cự thú trấn thủ thì sao? Lúc trước hai cơ quan cự thú liên hợp với mười Võ Thánh Đại Chu chỉ miễn cưỡng đánh lui Man Văn Thiên Tượng, bây giờ thực lực của Man Văn Thiên Tượng tiến thêm một bước, trong tay chúng ta có thần long thực lực ngang ngửa cùng Man Văn Thiên Tượng, muốn xông vào chỗ Chân Võ Môn không ai có thể ngăn được!
- Đi!
Dương Thạc nói xong tiếp tục đi tới.
Dương Địch nhắc nhở nói:
- Thiếu gia, lại đi tiếp là phạm vi Chân Võ Môn, chúng ta tốt nhất là cẩn thận chút, không thể kinh động đệ tử Chân Võ Môn.
Dương Thạc gật đầu đồng ý:
- Ừm!
Lần này đến Chân Võ Môn chủ yếu là cướp đoạt Cửu Dương Huyền Công.
Nếu có thể không kinh động đệ tử Chân Võ Môn mà lấy đi Cửu Dương Huyền Công được là tốt nhất. Một khi kinh động đệ tử Chân Võ Môn, bọn chúng sẽ ùa ra ngăn cản Dương Thạc, khi đó đánh nhau, đao kiếm không có mắt, nói không chừng hắn sẽ bị thương thậm chí giết chết đệ tử Chân Võ Môn. Bạn đang xem tại - .
Nếu vậy thì Dương Thạc và Chân Võ Môn sẽ kết mối thù khó giải.
Dương Địch nói:
- Chân Võ Môn được gọi là thánh địa võ đạo đệ nhất thiên hạ, có mấy ngàn đệ tử, bên ngoài đều có đệ tử cảnh giới. Thiếu gia, chúng ta gặp được đệ tử Chân Võ Môn thì lập tức ra tay đánh xỉu ngay.
Dương Thạc gật đầu, tiếp tục thật cẩn thận tiến tới trước.
Dương Thạc, Dương Địch đi một lát thế nhưng không phát hiện đệ tử ở ngoài Chân Võ Môn cảnh giác, hai người liếc nhau, thấy trong mắt đối phương có tia nghi hoặc.
Mắt thấy phía trước là sơn môn Chân Võ Môn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chợt chỗ sơn môn Chân Võ Môn vang tiếng nổ điếc tai.
Dương Thạc, Dương Địch kinh ngạc nói:
- Có người ở bên kia đánh nhau?
Dương Thạc trầm giọng nói:
- Thu lại hơi thở, cẩn thận một chút, đi qua nhìn xem sao.
Dương Thạc và Dương Địch giấu đi hơi thở, cẩn thận tới gần sơn môn Chân Võ Môn.
Trên Chân Võ phong không thiếu cỏ dại, có bụi cao cỡ năm, sáu thương. Dương Thạc khom lưng chậm rãi tiến tới trong lùm cỏ, thu giấu hơi thở hoàn toàn, dù có người cách hắn hai, ba trượng cũng chưa chắc phát hiện hắn đến. Cứ thế, Dương Thạc và Dương Địch dần tới gần sơn môn Chân Võ Môn.
Bên ngoài sơn môn Chân Võ Môn là một mảnh đất trống.
Bây giờ trên mảnh đất trống có hai nam nhân trẻ tuổi đánh nhau kịch liệt. Hai người đều là tu vi đẳng cấp Võ Thánh, có kiếm. Một người kiếm pháp đại khai đại hợp, người kia nhẹ nhàng tinh xảo. Hai đại Võ Thánh đánh nhau, khí kình tung hoành, phát ra tiếng nổ điếc tai. Xinh quanh có nhiều đệ tử Chân Võ Môn vây quanh, cầm kiếm sắc bén như gặp đại địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...