Mặc dù con Hắc Hùng kia thân thiết với Huyết Phi nhưng vẫn còn sợ hãi Dương Thạc, nên chỉ dám đứng từ xa nhìn Dương Thạc chứ không dám tới gần.
Hắc Hùng sợ Dương Thạc cũng là chuyện tốt. Nếu không Dương Thạc cũng không thể chịu được một cái ôm gấu của nó.
- Huyết Phi, đi thôi.
Huyết Phi cùng Hắc Hùng lại lưu luyến với nhau một lát, Dương Thạc mới nói với Huyết Phi.
Quác!
Huyết Phi đáp một tiếng, rồi quay lại kêu hai tiếng với Hắc Hùng chào tạm biệt, sau đó mới vỗ cánh đi tới cạnh Dương Thạc, cùng Dương Thạc ra khỏi sơn động, để Dương Thạc leo lên lưng của nó. Một người một ưng chuẩn bị rời đi. Còn viên nội đan của thượng cổ Huyền Ưng thì để Dương Thạc cầm hộ.
Ô ô… Ô ô…
Hắc Hùng tiễn ra khỏi sơn động, kêu nhỏ hai tiếng ai oán, giống như cũng muốn chào tạm biệt Huyết Phi.
Quác!
Huyết Phi kêu to một tiếng, rồi phóng lên trời cao, nháy mắt đã lên đến mấy trăm trượng trên bầu trời, và bắt đầu bay về phía Nam.
Bay được một lát, Dương Thạc cùng Huyết Phi đã đến lãnh địa của Bạch Văn Cùng Kỳ, vương giả trong Yến Sơn.
Grào! Grào!
Cảm thấy Dương Thạc cùng Huyết Phi lại đến, Bạch Văn Cùng Kỳ liền gào rống lên. Nó đang định phóng lên trời đuổi theo Dương Thạc cùng Huyết Phi thì đột nhiên, nó cảm nhận được một luồng khí thế Huyền Ưng mạnh mẽ và mênh mông đè ép tới mình. Dưới luồng khí thế cường đại này, Bạch Văn Cùng Kỳ có một cảm giác, chỉ cần mình hơi hành động một chút thì sẽ lập tức bị giết chết. Bởi vậy, con Bạch Văn Cùng Kỳ này không dám nhúc nhích nữa, mà ngoan ngoãn im lặng.
- A, nội đan của thượng cổ Huyền Ưng còn có tác dụng này nữa sao? Nhờ vào uy áp từ nội đan của thượng cổ Huyền Ưng thì gần như có thể tung hoành trong Yến Sơn rồi. Dù là đến các danh sơn, sông lớn khác của Đại Chu, chỉ cần không gặp được mãnh thú ác điểu cấp độ Võ Thánh thì dựa vào khí thế từ nội đan của thượng cổ Huyền Ưng này cũng có thể tunh hoành đây.
Dương Thạc nghĩ thầm trong lòng.
Trong chớp mắt, một người một ưng đã bay qua lãnh địa của Bạch Văn Cùng Kỳ.
- Đi tìm Hồng Phi và Lục Thuý trước. Sau khi tìm được các nàng sẽ tiềm tu ngay trong Yến Sơn. Cách Vũ Cử năm sau chỉ còn năm tháng nữa thôi, trong năm tháng này, nếu có thể đột phá lên Luyện Khí trung kỳ thì có thể dương danh trong Vũ Cử, tên tuổi của mình cũng sẽ được biết đến.
Dương Thạc nghĩ thầm.
Trong lòng nghĩ đến những việc này, Dương Thạc vẫn cưỡi Huyết Phi tiếp tục bay về hướng nam.
Gần như cùng lúc đó, ở Nam Tỉnh bên trong Huyền Di sơn, một con bồ câu màu xám cũng nhanh chóng bay đi. Nguồn tại http://
Quác! Quác!
Phía sau nó còn có một con chim ưng hoang dã rất lớn đuổi theo. Tốc độ của con chim ưng này cũng rất nhanh, có mấy lần suýt bắt được bồ câu rồi.
Con bồ câu cố gắng bay nhanh, chỉ một lát sau, trước mắt nó xuất hiện một cái sơn cốc, trong sơn cốc này có mấy trăm doanh trướng nằm rậm rạp chằng chịt với nhau. Đây đúng là một cái quân doanh. Khi con bồ câu thấy quân doanh này, hai mắt nó liền sáng lên, càng cố gắng bay nhanh về hướng quân doanh hơn.
Chíu! Chíu!
Tiếng kêu của bồ câu làm kinh động đến một số binh sĩ.
- Lạ quá, trong quân doanh của chúng ta có sát khí ngút trời mà vẫn có chim thú dám tới gần sao?
- Không phải, đây là chim bồ câu đưa tin của phủ Trấn Quốc Công, là phu nhân gửi tin cho đại công tử. Đằng sau nó còn có một con chim ưng hoang dã nữa à? Bắn rơi con chim ưng này đi.
Một số binh sĩ đi tuần trong quân doanh này là chính người trong 300 Hắc Y Vệ.
Những Hắc Y Vệ này nhìn thấy chim ưng hoang dã đuổi theo bồ câu liền lập tức giương cung tên, vút...vút… hai tiếng, con chim ưng hoang dã này đã bị bắn rơi.
Còn con chim bồ câu kia thì chui ngay vào trong doanh trướng lớn nhất.
Trong doanh trướng, một người thanh niên mặc áo gấm khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần giữa doanh trướng. Bên cạnh hắn có bảy tám tên Hắc Y Vệ đứng xung quanh. Tên thanh niên này chính là Đại công tử của phủ Trấn Quốc Công, Phá Lỗ giáo uý của nam quân, Dương Tử Mặc.
- Chuyện gì vậy?
Chim bồ câu đưa tin bay đến đậu trên vai Dương Tử Mặc. Dương Tử Mặc mở hai mắt ra, vươn tay bắt lấy con chim bồ câu rồi rút tờ giấy nhỏ buộc ở trên đùi nó ra.
- Cái gì? Dương Giáp cùng Kim Linh Điêu đuổi giết Dương Thạc nhưng lại bị mất tích trong Yến Sơn, còn Dương Thạc thì không rõ sống chết sao?
Dương Tử Mặc mở ra tờ giấy nhỏ, đọc hết nội dung trong đó liền nhíu hai hàng lông mày lại.
- Dương Giáp trung thành và tận tâm với Dương gia ta, Kim Linh Điêu là ác điểu thuần phục được, nếu không có chuyện bất ngờ thì sau khi bọn hắn giết chết Dương Thạc sẽ lập tức trở về ngay. Bây giờ, bọn hắn đã mất tích trong Yến Sơn, vậy chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.
- Đại công tử, xin Đại công tử báo thù cho đại ca cùng các huynh đệ đã chết của chúng tôi.
Mấy tên Hắc Y Vệ đứng xung quanh nghe thấy Dương Giáp dữ nhiều lành ít, vẻ mặt liền tức giận, quỳ rạp xuống trước mặt Dương Tử Mặc, khẩn cầu Dương Tử Mặc.
- Báo thù sao?
Mà lúc này, Dương Tử Mặc lại nhắm hai mắt lại.
- Mẫu thân là lòng dạ đàn bà nên mới không cho phép Dương Thạc làm bậy, nhưng thật ra, đâu cần thiết phải phái Dương Giáp đi đối phó hắn. Cổ Lão nói đúng, hắn tu luyện nhanh như vậy hoàn toàn là do có độ phù hợp cao với công pháp. Cứ chờ khi hắn tu luyện đến Luyện Khí hậu kỳ thì cũng không có cách nào có thể tiến thêm, khi đó sẽ có rất nhiều phương pháp để đối phó với hắn.
Dương Tử Mặc nói xong, mở hai mắt ra nhìn lướt qua đám Hắc Y Vệ xung quanh.
- Ta biết các ngươi đều muốn giết Dương Thạc báo thù cho bọn Dương Giáp. Nhưng bây giờ đang là thời kỳ quan trọng nhất, chúng ta phải đi tiêu diệt Nam Lâm Tự. Nam Lâm Tự có truyền thừa từ Đại Lâm Tự. Trong đó có không ít công pháp Luyện Thể cường đại, ví dụ như 800 La Hán công. Nếu chúng ta lấy được nó để dùng trong quân đội thì nhất định sẽ tạo nên một cánh quân khủng bố như lang hổ. Việc này có tác dụng rất lớn đối với kế hoạch của Dương gia ta. Nam Lâm Tự bắt buộc phải là của Dương gia ta rồi.
- Chẳng qua, muốn tiêu diệt được Nam Lâm Tự sẽ rất khó.
- Hơn một trăm năm trước, không biết vì chuyện gì mà Đại Yến triều trước lại muốn tiêu diệt Đại Lâm Tự, và đã phái ra mấy chục vạn đại quân cùng hơn mười cao thủ Đại Tông Sư trở lên. Tuy cuối cùng, Đại Yến đã tiêu diệt được thánh địa võ đạo Đại Lâm Tự nhưng họ cũng bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hầu như toàn bộ cao thủ Đại Tông Sư đã bị chết hết. Vì như thế mà sau khi thái tổ Đại Chu ta khởi binh mới có thể như thế chẻ tre, tiêu diệt được Đại Yến, giành lấy thiên hạ chỉ trong vòng mười năm.
- Tuy Nam Lâm Tự không thể sánh bằng Đại Lâm Tự nhưng dù sao nó cũng là môn phái võ đạo, muốn tiêu diệt nó thì còn phải sử dụng tới tất cả quân đội Nam Tỉnh.
Dương Tử Mặc bình tĩnh nói.
- Còn về tên Dương Thạc…
Dương Tử Mặc đột nhiên xoay sang chuyện khác.
- Dù cây có mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ. Dương Thạc đoạt giải nhất trong cuộc thi Sơ Bạt của Đại Chu chưa chắc là chuyện tốt.
- Mấy năm gần đây, Hoả La quốc, Ni La Quốc, Nam Sa Quốc đều phái không ít người đến kinh thành Đại Chu, học tập văn hoá và võ đạo Đại Chu. Thậm chí, một số người trong đó cũng tham gia cuộc thi tuyển chọn cao thủ võ đạo, luận bàn tài nghệ với người Đại Chu. Bọn hắn ở Đại Chu, tất nhiên là muốn tranh giành thể diện cho quốc gia của mình. Mà Dương Thạc là người đoạt giải nhất vòng thi Sơ Bạt, nếu có thể đánh bại hay giết được Dương Thạc thì…
- Nghe nói một đệ tử của thánh địa võ đạo Kim Phật tự của Ni La Quốc cũng đã đến kinh thành Đại Chu. Đại Du Già thuật của Kim Phật Tự trong Ni La Quốc là công pháp cấp thần công bí điển. Nếu có thể để hắn đối đầu với Dương Thạc trong Vũ Cử thì Dương Thạc chỉ có dữ nhiều lành ít mà thôi.
Dương Tử Mặc híp lại hai mắt, trầm giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...