Oáp! Ngạn Băng đưa tay che miệng ngáp một tiếng thật dài! Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, cô bật dậy, hất chiếc chăn đắp trên người mình qua một bên xem xét lại cơ thể mình, lúc thấy không có gì kì lạ cô mới thở ra một tiếng.
Thần Bắc Minh nằm bên cạnh cũng vì hành động này của cô mà tỉnh giấc, môi mỏng bất giác cong lên.
Ngạn Băng lúc này mới chú ý đến Thần Bắc Minh nằm bên cạnh, cô nghiêng đầu, hiếu kì hỏi:-" Hôm nay anh không phải tới công ty sao?"
-" Không."- Thần Bắc Minh tích chữ như vàng, thốt ra một câu.
Ngạn Băng "à" một tiếng cho có lệ, leo xuống giường rồi bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Cô ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ tinh xảo treo trên tường.
Không ngờ bây giờ đã gần trưa rồi, Ngạn Băng chợt phát hiện ra một việc, từ khi ở cùng với Thần Bắc Minh cô quả thực lười biếng hơn rồi a! Cái này cần phải sửa!
Thần Bắc Minh tự nhiên khoác eo Ngạn Băng, không coi ai ra gì sải bước xuống lầu.
Mà Ngạn Băng sớm đã quen với hành động này của anh nên cũng nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua những ánh mắt nhìn chăm chú của người làm trong nhà.
Trong lúc tất cả mọi người còn đang ngơ ngác nhìn đôi thần tiên quyến lữ kia thì một người đàn ông áo đen, đeo kính đen đi tới trước mặt của Thần Bắc Minh.
Hắn ta không cần nói cũng biết là có chuyện muốn nói với anh.
Ngạn Băng thấy tình thế không thích hợp liền tìm cho mình một đường lui.
Hơn nữa hiện tại cô cũng có việc cần làm.
-" Em đi dạo một chút, lát nữa sẽ về!"
-" Được."- Thần Bắc Minh cũng không ngăn cản, liền gật đầu đồng ý.
Ngạn Băng vẫn như thường lệ không thèm lái xe mà đi bộ.
Bây giờ cũng đã cuối thu, cho dù là buổi trưa ánh mặt trời gay gắt nhưng vẫn hơi lành lạnh.
Ngạn Băng đi dọc theo bờ biển, trên người khoác một chiếc áo vest màu đen của Thần Bắc Minh, hai tay ôm một bó hoa ly trắng được bọc trong giấy màu xanh tinh xảo, ánh mắt của cô xa xăm nhìn ra ngoài đại dương rộng lớn.
Cô đặt bó hoa xuống mép nước rồi lại đứng thẳng người, im lặng ngắm biển.
-" Ai da, thật là trùng hợp nha! Cô cũng tới đây à?!"- Đằng sau vang lên một âm thanh sắc bén nhưng lại kèm theo vài phần không đứng đắn.
Ngạn Băng đã sớm phát hiện ra người kia, vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ là khóe môi hơi giương lên một độ cong thật nhỏ.
-" Không ở yên một chỗ muốn bị phát hiện sao?!"- Một lát sau, Ngạn Băng mới mở miệng, giọng nói kèm theo vài phần trào phúng.
Người phụ nữ kia đi tới bên cạnh Ngạn Băng, mái tóc đen nhánh bị gió thổi bay hoàn toàn che khuất gương mặt của cô ta.
-" Hôm nay là ngày giỗ của mẹ nuôi, cô đi được sao tôi lại không?! Hơn nữa, dù tôi có vô tâm tới mấy thì...!tính cách này cũng đều là do mẹ nuôi đào tạo mà ra thôi! Sao có thể nói dứt là dứt đi được!"- Người phụ nữ kia nhún vai, liếc liếc mắt nhìn Ngạn Băng.
Lúc này dường như cô ta mới chú ý tới chiếc áo vest khoác trên người Ngạn Băng, đôi mắt hơi lóe lên.
-" A, cái gì đây nhỉ? Áo của đàn ông sao?!"- Cô ta khều khều vạt áo của Ngạn Băng, giọng điệu trêu chọc.
-" Ngạn Băng, cô, yêu rồi!"- Dừng một chút cô ta nói tiếp.
Chỉ là câu nói này lại khiến Ngạn Băng sống lưng đều trở nên cứng ngắc.
Cô quay sang nhìn thẳng vào người phụ nữ kia, gằn từng chữ:-" Có một số thứ, không nên nói ra khỏi miệng."
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc đó của cô, cô ta cười lớn một tiếng, vỗ vỗ vai Ngạn Băng:-" Tôi chỉ nói đùa thôi, làm gì mà phản ứng dữ vậy chứ!"
Ngạn Băng cũng không tức giận vì cô ta đụng vào người mình, chỉ là khó chịu hất tay một cái.
Cô cũng không thèm giằng co với người phụ nữ kia, xoay người rời khỏi.
Cô ta cũng không ngăn cản Ngạn Băng, chỉ cười nhẹ, ý vị thâm trường.
........!
Ngạn Băng ôm tâm trạng rối bời của mình tới một quán cafe gần ven biển, ngồi đó.
Cô cũng không hiểu được chính mình rốt cuộc bị cái gì nữa, chỉ là khi nghe câu nói kia, trong lòng cô đều trở nên phức tạp đủ thứ.
Đùng!
Đúng lúc này, chiếc xe BWM màu đen đang chạy trên đường không rõ nguyên do liền nổ tung, một người đàn ông quần áo cháy xén may mắn nhảy ra, thoát khỏi được nguy hiểm, tuy nhiên cũng bị thương không nhẹ.
Phía sau, hàng loạt xe hơi khác đang đuổi theo người đàn ông đều bị chặn đứng.
Một đám người hung thần ác sát mở cửa xe rồi đuổi theo hắn.
Dưới lòng đường đều loạn thành một đoàn, thu hút rất nhiều người xem hai bên chỉ chỉ chỏ chỏ.
Duy chỉ có một mình Ngạn Băng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngay cả liếc mắt một cái cũng lười.
Chắc giờ này Thần Bắc Minh cũng đã bàn xong chuyện rồi đi! Cô cũng nên trở về rồi!
Ngạn Băng đứng dậy, phủi phủi quần áo sau đó trả tiền rồi rời khỏi tiệm cafe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...