Từ từ khép lại quyển sách, lòng Vân Phàm tràn đầy may mắn, tại thế giới mà người người đều là mạnh mẽ biến thái như vậy thì nguy hiểm với bọn họ chắc đủ sức phá hủy địa cầu đi.
Sau này tốt nhất nên tránh xa di tích ra, những quyển sách còn lại ghi rất nhiều điều bổ ít cho hắn, ví như phong tục tập hoán cách xưng hô. Hoàn toàn khác lạ, Vân Phàm độc nhiên nhận ra một điều.
Tại sao có thể như thế, những cách xưng hô xa lạ này sau khi mình đọc vào trong đầu lại bỗng nhiên chuyển đổi về dạng ngôn ngữ địa cầu, hay thậm chí đơn giản nhất, mình làm sao đọc được chữ này, nghe hiểu mọi người nói chuyện.
Phải vất vả lắm Vân Phàm mới tìm ra được manh mối trong cuốn Những điều bí ẩn.
Hóa ra việc nhân tộc bị ép buộc đưa đến đây đã và đang xảy ra rất nhiều, thậm chí trên thế giới này có một khu vực tập trung của nhân loại.
Theo sách viết thì sự đồng hóa giữa huyết tộc làm nhân loại trở nên điên dạy và nguy hiểm, chúng gần như mất đi lí trí, chỉ một phần rất nhỏ rất nhỏ mới có thể sinh hoạt bình thường, và họ nhận được một dạng truyền thừa thông tin về ngôn ngữ.
[ Mình là dạng đặc biệt bị đồng hóa sao, và tại sao người huyết tộc lại tấn công địa cầu, xâm chiếm ư! Không đúng cho lắm, với sức mạnh của họ rất đơn giản mà]
Một dấu chấm hỏi to tướng mở ra.
Ngẫm nghĩ thật lâu không thể tìm ra thêm manh mối gì nữa, Vân Phàm để nó sang một bên tiếp tục đọc về Công cụ đo lường thường thức, như đọc là hiểu ngay Vân Phàm rất dễ giành xem hết.
Nơi đây tiền bạc được tính bằng thẻ tạp, mỗi người đều có thể đăng ký tài khoản vào đó và hầu như không ai có thể lấy đi được.
Tuy nhiên xét về tiền mặt vẫn có lưu hành theo dạng tiền đồng, chúng nó mệnh giá dựa theo số ngày ăn của một huyết tộc.
Do sự vượt trội sức mạnh với thiên nhiên, con người nơi đây hầu như đã tiến tới một trật tự xã hội mới, nó theo một lý lẽ nào đó sẽ rất tương tự cái thời bao cấp cũ, do bạn không cần làm gì cũng không chết đói được.
Tiền cũng được quy đổi về nơi đó.
Giá trị bao gồm:
- Thanh văn: 10 ngày.
- 1 Tử tinh văn= 10 Đại dương văn= 100 Bạch kim văn= 1000 Hạt dẻ văn =10000 Thanh văn.
Đó là những viên ngọc thạch khắc họa hoa văn đặc biệt.
Nghĩ nghĩ đến đây hình như Vân Phàm đã từng thấy, phải rồi, vỗ trán một cái hắn bắc đầu dò xét không gian giới chỉ của mình.
Bên trong đúng thật là có một số lượng khá nhỏ tử tinh văn, đếm qua lại ước chừng 100 viên.
Không phải tiền bối sao mà lại ít tiền thế ta. Nếu lời nói này bị người ngoài nghe được không biết hắn phải chịu bao nhiêu khinh bỉ rồi.
Bên cạnh đó Vân Phàm cũng tìm được một tạp phiến ngân hàng nhưng theo như sách ghi lại thì đây chỉ là một vật vô dụng với hắn thôi.
Haiz! Nổi khổ của có tiền mà xài không được mà.
Cọc cọc…
Tiếng gõ cửa vang lên, người có thể tìm kiếm hắn lúc này cũng chỉ có thể ba người thôi.
Viện trưởng vừa đi, nên 90% là loli, mang theo tâm lý đề phòng phục kích nhưng vẫn như có cái gì đó ngóng trong 10% còn lại.
Mở cửa, bên ngoài hành lang hoàn toàn không có ai.
[ Tà môn thế sau ].
Đang nghĩ thầm thì phía sau lưng vang lên tiếng nói;
-“ Vân Phàm ngốc, ta ở đây nè.”
Ta thảo thảo thảo… xoay người như không thể tin vào mắt mình được, tiểu loli đang dứng phía sau hắn, đồng thời như vừa chứng kiến vẻ giật mình thú vị(đối với nàng), cô gái nhỏ ôm bụng cười nghiên ngả.
Haha…
Đầu đầy hắc tuyến Vân Phàm ngờ vực:
-“ Trần Duy, sau bạn vào đây được.”
Thực sự là bó tay mà, trăm phương đề phòng vẫn cứ thế bị được.
-“Bí mật”. Trần Duy ra vẻ thần bí trả lời.
Ách. Thế này tính sau đây, chẳng lẽ tàn hình hay độn thổ thuật:
-“Uhm, nhưng sao này không được tự tiện vào phòng ta nữa.”
Xí, tiểu loli nguýt hắn một cái:
-“ Ai mà thèm, Hm… đói bụng chưa, ông ngoại bảo ta đưa ngươi đi ăn, ê ngươi là nơi đâu đến, sau nghe cứ như dã nhân đi ra vậy, đến ăn cũng không biết cách”.
Sax, mình có thê thảm tới vậy sao, Vân Phàm bị nghẹn họng khó mà thành lời.
Lúc này tiểu loli vỗ mạnh vai Vân Phàm đẩy ra cửa:
-“Còn không đi đứng ngay ra đó làm gì! Dù ăn là free nhưng để trở thành người tu luyện thì cơ bản phải đáp ứng dinh dưỡng nên tháng này ta bao tuy nhiên khi gia nhập học viên mi phải tự động nhân nhiệm vụ hay học bổng mà mua thực phẩm tu luyện đấy.”
Vừa nói tiểu loli vừa giơ giơ chiếc túi thơm đủng đĩnh tiền.
Lúc này Vân Phàm bún tay cái chốc rùi đưa đến mặt tiểu loli
“Phải cái này không.”
Kinh ngạc viên ngọc tử tinh bắt mắt trước mặt tiểu loli hoan hô:
-“Wow, là tử tinh tệ ak, không ngờ ngươi cũng là cường hào, nhiêu đây chắc đủ một năm cho ta ăn uống rồi.”
Hớp một ngụm nước Trần Duy dõng dạc:
-“ Lần này đi ăn là do ngươi bao, và chúng ta sẽ xả láng ở tửu quán, hi hi…”
Tiếng cười chuông bạc lại một lần nữa ngăn cản ý định hỏi: “hồi nãy ai vừa bảo sẽ dẫn ta đi ăn mà.”
Cười khan Vân Phàm nhanh chóng đuổi theo thân ảnh nhỏ nhắn đang cầm tiền “chạy trốn kia”, đồng thời cũng hô to: “con nít không được uống rượu đâu”.
Ầy, mất hơn 20p để có thể ra khỏi được học viện, độ rộng của nó có thể dùng hai từ khủng bố được rồi.
Đây là khu phố ư!
Đường thật to, nó được thiết kế y như những dãy phố thời cổ đại cứ san sát nhau mà mộc.
Theo mãi Vân Phàm được đưa đến một căn nhà có kiến trúc cực kì lạ mắt, tại đây loli giúp hắn mua một túi lớn thức ăn.
-“Sau này ngươi chỉ cần đến đây là mua như ta là được rồi, phần này của ngươi”.
Nói xong lại quay người đi tiếp, nhiều lúc Vân Phàm cũng thấy chớ trêu quá đi ak nhe, tiểu loli trước mặt thì như bị ma nhập, cuồng soạt mua đồ bằng tiền của mình, hắn thì cứ thế bị bơ trong khi đang muốn hỏi rất nhiều.
Hết cách, Vân Phàm quay lại đánh giá thức ăn nơi đây, oh! Là một dang viên nhọng nhỏ ư, hắn đã được đọc về phần này trong sách.
Đại khái đây là dịch dinh dưỡng, thú thật nghe nói con người nơi đây còn không ăn được thức ăn nữa cơ. Đây là lý do hôm bữa hắn phải có khẩu phần riêng của chính mình.
Hm… bỏ một viên dịch dinh dưỡng vào miệng, hương vị rất tươi mát và tuyệt diệu, giúp tinh thần thoải mái, tan ngay trong miệng.
Như có một luồn hơi ấm chạy dọc cơ thể, Vân Phàm cảm thấy cơn đói của mình được sơ tán.
Thật diệu ak.
Tuy nhiên Vân Phàm vẫn luôn cảm giác thiếu thiếu cái gì đó vậy.
Trần Duy sau một hồi cuồng quét không biết bao nhiêu quầy hàng mới như nhận ra sự tồn tại của hắn một lần nữa quay đầu bảo:
-“haha, quê mất ngươi rồi, thôi ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi cực kỳ tuyệt vời”.
Nói xong còn giơ giơ tay chỉ về một cửa hàng trang trí cực kì xa hoa, đến cửa Vân Phàm ngước nhìn lên.
Ẩm Nguyệt lâu.
Theo người phục vụ cả hai được đưa vào một căn phòng nhỏ, nói nhỏ chứ có cả cái hòn non bộ nước chãy róc rách luôn này, không gian thực sự thư thả.
-“Thấy sao, đây là nhà tửu quán tốt nhất thành Thanh Phong rồi đó”. Tiểu loli vừa nói vừa dùng ngón tay trắng nỏn điểm điểm lên viên thủy tinh trong suốt.
Vân Phàm tò mò chạm theo, lập tức trong trước mắt hắn như thấy một hàng cực dài danh sách.
-Trần Duy: “ là menu đấy, muốn uống gì thì cứ nghĩ tới là được.”
Xác nhận một lần rồi chọn đại một món, cái gì mà “rượu vịt quay nóng”. Tên cũng đủ độc đáo ak nhe, chẳng lẽ là lấy con vịt đi ngâm.
Không phải chờ đợi quá lâu, người phục vụ đã đem hai ly nước tới, ngỡ ngàng nhìn chất nước kỳ lạ trong ly, “rượu đây sao”.
-“Trong sách chắc ngươi có đọc qua vế tửu sư chứ”.
Vân Phàm nhẹ gật đầu nhưng cũng thú thật:
-“Cũng chỉ là qua tên thôi, cặn kẽ thì chư có”.
Trần Duy cũng thấy hiển nhiên:
-“Trên thế giới này, tửu sư là nghề nghiệp rất đặc biệt, huyết tộc chúng ta có thể đồng hóa máu tươi của huyết thú tăng cường sức mạnh. Nhưng huyết thú nếu không có đăc thù trường hợp sau khi chết sẽ còn sản sinh sức mạnh linh hồn trộn trong máu chúng, mọi người khi dùng sẽ bị tấn công, đôi khi có thể mất cả mạng. Chính vì vậy, tửu sư xuất hiện, họ có những kĩ năng thần kỳ thanh lọc, họ có khả kết hợp nhiều loại huyết với nhau để nâng tầm chất nước, họ có thể biến mùi vị kinh khủng thành một loại hương vị say lòng người, cho nên chúng ta mệnh danh họ là tửu sư.”
Nói đến đây hai mắt tiểu loli tỏa sáng, miệng như nhăm nhi gì đó, Vân Phàm mới buộc miệng:
-“Oh, hóa ra đây là tửu sao, wow, thực tuyệt diệu.”
Vừa nói hắn vừa bỏ ngay vào miệng, mùi vị như là đang ăn vịt quay thật, và còn là lần đầu tiên hắn ăn ngon đến thế này.
Đúng cái này chính là cái thiếu thiếu lúc nãy khi hắn ăn dinh dưỡng dịch, bởi nếu vậy thì chẳng lẽ sau này hắn không còn được ném thử thức ăn nữa sau, khẩu vị chẳng lẽ vứt đi sau.
Tuy nhiên, Trần Duy lại khinh bỉ đạo:
-“Nghĩ hảo, tửu mà ngươi muốn uống là được sao, cái này chỉ là được làm từ bình thường loại hung thú thôi, không có tác dụng nào ngoài mĩ vị, những con buôn thì cố tình đặc là tửu quán cho cao quý thôi.”
-“Vậy cũng được sao”.
Cả hai lại đùa giỡn chí chóa thêm một lúc rồi cùng nhau trở về học viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...