Vô Tận Kiếm Trang

Đệ nhất kiếm, Không Hoa
Trên không trung, ba đóa kiếm hoa xoay tròn bay lượn, lả lướt như tử ngọc(ngọc tím). Nhưng là, trung tâm lại trống không.
Ở phía đối diện, tên thanh niên họ La lần đầu tiên sắc mặt biến hóa, có chút trịnh trọng hẳn lên. Hắn chưa từng thấy qua loại kiếm chiêu này! Đây là loại kiếm thuật gì?
Hắn giương tay phải lên, hai luồng chỉ mang lần thứ hai xuất hiện, một cỗ nhiệt lưu nóng bức liền tỏa ra khắp xung quanh. Tên thanh niên họ La thần sắc ngưng trọng, tay vừa nhấc lên, ngũ hỏa kiếm chỉ lần thứ hai hướng Diệp Bạch bắn tới. Bất quá, lúc này đây không phải điểm hướng giữa mi tâm Diệp Bạch, mà là hướng tới ba đóa kiếm hoa!
Diệp Bạch phóng ra ba đóa kiếm hoa, hắn liền nhẹ nhàng tay điểm ra ba chỉ.
“Phanh...” một tiếng, tựa như pháo hoa mỹ lệ tiêu tán, ba đóa tử ngọc kiếm hoa trực tiếp bị ba chỉ của tên thanh niên họ La điểm phải nghiền nát, phảng phất như thủy tinh bị tạc nứt ra, kiếm khí sắc bén bay tứ tán. Nhất thời, cây cối bốn phía xung quanh trong lúc nhất thời bị kiếm khí lan đến mà gặp tai ương, vô số vụn gỗ bay lên phảng phất như một hồi diệp vũ.
Nhưng là, đây chỉ là hư chiêu. Diệp Bạch mỉm cười, chiêu thứ hai theo sau xuất ra.
Lúc này, kiếm hoa dày đặc, không hề có chút khoảng trống, tầng tầng lớp lớp rất có trình tự, tử sắc nhất thời liền nội liễm thành hư vô. Trên không trung, không ngờ bồng bềnh ba tảng đá có hình dáng đóa hoa. Đây là Liệt Kiếm Tam Hoa thức thứ hai, Thạch trung hoa!
Diệp Bạch tay run lên, ba đóa Thạch trung hoa liền chậm rãi hướng tên thanh niên họ La bay tới. Quá trình này vô cùng chậm rãi, nhưng trong mắt con ngươi thanh niên họ La kia lại là khác, đồng tử của hắn liền co lại. Bỗng nhiên, một tiếng vang của kiếm vang lên, bên hông của hắn, một thanh nhuyễn kiếm hình thù kỳ lạ liền ra khỏi vỏ. Biết không thể tay không đối địch, thanh niên họ La rốt cục xuất kiếm!
Đây là một thanh kiếm màu đen tuyền, vừa mịn vừa mỏng, bề ngoài nhìn không ra có bất kỳ sáng bóng gì, nhưng chuôi kiếm lại dị thường hoa lệ, giống như một khối cổ ngọc hình vuông, bình thường luôn được quấn quanh bên hông hắn như một cái đai lưng. Tên thanh niên họ La vội vàng thối lui, kiếm trong tay “Hoa...” một tiếng, thân duỗi thẳng tắp, hướng ba đóa kiếm hoa trên không trung đâm tới.
“La Môn kiếm quyết, Phá Tự kiếm quyết!”
Đây lại là một môn trụ cột Huyền kỹ, hơn nữa thi triển rất đơn giản, chỉ là trực tiếp chém tới trước, không hề xảo diệu nhưng lại tràn ngập một cảm giác lực lượng bộc phá.
Hai kiếm va chạm, vô số hoa lửa liền văng tung tóe, hai người cùng lúc lùi về phía sau.

Nhưng là, Diệp Bạch lui bất quá một bước liền một lần nữa tiến tới, toàn bộ thân thể xoay một góc kỳ diệu, kiếm thứ ba xuất ra!
Lạc hoa(hoa rơi)!
Kiếm thứ ba này, dĩ nhiên là ba đóa hoa chậm rãi rơi xuống theo một quỹ tích kỳ ảo, phảng phất như hoa đào rơi lả tả xuống mặt nước, lại giống như hoa Bách Hợp héo tàn dần dần cuốn theo gió, rồi lại giống như hoa Hải Đường lộng lẫy trên u đàm tĩnh lặng...(tên Diệp Bạch này lãng mạng thật- DG)
Thanh niên họ La thần sắc thay đổi, hắn đột nhiên lui về phía sau, căn bản không tiếp một chiêu này. Bởi vì hắn biết, một chiêu này hắn tiếp không được!
Nhưng là, không tiếp chiêu không có nghĩa là hắn không công. Thanh niên họ La trực tiếp né một chiêu này, trường kiếm trong tay như một con rắn run rẩy phóng ra ba đường công kích Diệp Bạch. Nhất thời, vô số kiếm quang như tuyết rơi bay lên, như những giọt nước nhỏ từng giọt rơi xuống mặt nước gợn lên từng đợt sóng...
Một vòng lại một vòng, vằn nước nhộn nhạo, vỡ nát, mở rộng, khuếch trương, tiêu tán, tái hiện... Hình thành một cái vòng quái dị.
“La Môn kiếm quyết, Quyển Tự kiếm quyết!”
Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch ngược lại liền nở nụ cười. Hắn không tránh không né, tùy ý để thanh niên họ La công tới, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ba đóa hoa rơi kia. Toàn bộ tâm thần Diệp Bạch đều đã đặt lên ba đóa hoa này.
Dần dần, ba đóa hoa héo tàn, phân tán thành từng mảnh, từng mảnh. Trong nháy mắt, ba đóa hoa phân tán thành mười phiến hoa. Đột nhiên, mười phiến hoa này bỗng bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh, trở thành những ám khí vô cùng lợi hại, phủ kín toàn bộ mọi phương hướng né tránh của thanh niên họ La!
Thanh niên họ La lúc này đã không cách nào lui, cũng không thể lui. Thấy thế, hắn chỉ có thể cười bất đắc dĩ một tiếng, thu hồi thế công Quyển Tự kiếm quyết đã xuất ra của mình, sau đó chuyển qua phòng ngự.
Kiếm thứ nhất, kiếm hắn mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, nhanh như gió cuốn, đánh rơi những phiến hoa ở bên trái.
Kiếm thứ hai, kiếm hắn huyễn lệ như hoa, rực rỡ đến mức hoàn mĩ, đem những phiến hoa ở bên phải đánh rơi.

Kiếm thứ ba, kiếm hắn lại như tuyết băng lãnh, lạnh thấu xương, đem những phiến hoa ở phía trước đánh rơi.
Kiếm thứ tư, kiếm hắn giống như ánh trăng, dễ chịu, tỏa ra khắp mọi nơi, đem những phiến hoa lướt qua hai bên rồi vòng lại phía sau hắn đánh rơi.
Tứ kiếm, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt tứ đại kiếm quyết cũng là tứ đại kiếm chiêu cuối cùng của La Môn kiếm quyết, chưa từng có người nào có thể buột hắn vận dụng bốn chiêu kiếm này. Nhưng thật không ngờ, giờ khắc này, lại bởi vì một chiêu của Diệp Bạch làm cho hắn không thể nào không xuất ra, hơn nữa lại dùng để tự bảo vệ mình.
Hai người đứng yên tại chỗ cách nhau hơn mười trượng. Bỗng nhiên, thanh niên họ La mỉm cười nói: “Tiếp ngươi ba kiếm, ngươi cũng nên tiếp của ta ba kiếm. Nếu như ngươi có thể tránh thoát, lần này coi như ta thua!”
Diệp Bạch ánh mắt chợt lóe, lẳng lặng nhìn hắn. Sau một lúc lâu, cuối cùng, bỗng nhiên cười nói: “Thật không?”
Thanh niên họ La trường kiếm chặn lại, nói “Xem đây!” Lời nói chưa dứt, bỗng nhiên toàn bộ thân thể hắn bay lên, trường kiếm ở không trung xoay ba vòng, vũ xuất một mảnh thủy ngân kiếm quang. Phút chốc, toàn bộ kiếm quang hóa hình, không ngờ ở không trung hiện ra hình dạng một con Bạch Hạc. Một tiếng kêu dài của hạc vang lên, vô số kiếm quang nhất thời liền giống như thủy triều, hướng Diệp Bạch vọt tới.
La Môn kiếm quyết tam đại cấm chiêu, chiêu thứ nhất, kiếm quang hóa hình, Thiên Ngoại Vân Hạc*!
Diệp Bạch ánh mắt ngưng tụ, khẽ động một chút, tựa hồ đã sợ đến ngây người. Kỳ thật, hắn đang phân tích, tìm cách cách phá giải. Rốt cục, khi vô số kiếm quang hình thành một cái lồng chụp xuống, hắn động!
Tử Âm thiết kiếm trong tay ở trong hư không điểm lia lịa mười ba điểm, bắn lên kiếm quang hình thành con Bạch Hạc trên không trung. Nhất thời, Bạch Hạc tiêu tán, lộ ra thân ảnh của tên thanh niên họ La.
Diệp Bạch thu kiếm dừng lại, lại lặng im bất động. Thanh niên họ La tán dương nhìn hắn một cái, ngay sau đó, kiếm thứ hai liền được thi triển!
Một kiếm này, toàn bộ kiếm quang chậm rãi co rút lại thành một bó, sau đó bắt đầu trở nên hư vô mờ mịt, phảng phất như gió xuân ấm áp của mùa Xuân, lại như mưa to vần vũ của mùa Hè, lại như bầu trời trong xanh cao vời vợi không một bóng mây của mùa Thu, lại như như đêm đông tịch diệt, trong đêm sấm chớp đầy trời của mùa Đông.

-- Phong chi kiếm quyết, Vũ chi kiếm quyết, Lôi chi kiếm quyết, Điện chi kiếm quyết. Phong, Vũ, Lôi, Điện tứ quý(bốn mùa) kiếm quyết!
Bốn kiếm hợp nhất!
Diệp Bạch lúc này liền trực tiếp động, cũng không dám đứng ở một chỗ nữa. Kiếm của hắn trên không trung bổ ra hơn mười đạo, sau đó gập lại, bên trái vừa xuất ra một đạo vết kiếm, lại gập lại, bên phải cũng vừa xuất ra một đạo vết kiếm, sau đó phía trước một đạo vết kiếm, phía sau một đạo vết kiếm, tổng cộng bốn đạo vết kiếm hình thành một dạng kiếm trận như lồng giam, hướng thanh niên họ La phóng đi.
Tù lung kiếm trận*!
Đây là một cái đê giai kiếm trận duy nhất mà Kiếm lão đã dạy cho Diệp Bạch sau khi hắn đạt tới ý chí lực ngũ cấp nên được khen thưởng. Ý định ban đầu của Diệp Bạch trong lần thí luyện này là dùng nó để làm tuyệt chiêu bảo mệnh.(nguyên bản ở đây “đáy hòm công pháp” không biết dịch vậy đúng không? DG BD: chính xác), không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng. Nhưng là, giờ khắc này, Diệp Bạch không thể không thi triển.
Kiếm quang vô tận mờ mịt chống lại sơ giai tù lung kiếm trận, hai chiêu đối kích. “Oanh...” một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ đỉnh núi liền bị đánh sập đến mấy thước, đất đá tung bay tán loạn. Diệp Bạch cùng La Long Hạc hai người đều chịu đòn nghiêm trọng, bị lực xung lực do kiếm quang nổ mạnh làm văng ngược ra, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Một trận chiến này lưỡng bại câu thương, không ai chiếm được lợi thế.
Thật lâu sau, hết thảy đều kết thúc, bụi bặm lắn xuống lộ ra hai người nằm trên mặt đất đang hấp hối. Diệp Bạch nửa phiến tay áo bên trái hoàn toàn hóa thành cát bụi, khóe miệng trào ra máu tươi, nằm trên mặt đất, bùn đất đầy người, thê thảm không chịu nổi. Tên thanh niên họ La - La long Hạc tìm hắn khiêu chiến cũng không ngoại lệ, vạt áo bên phải phía dưới toàn bộ đã rách rưới không còn hình dạng, hơn phân nửa không biết đã bay đi đâu. Trên cánh tay phải, máu tươi từ tay áo chảy ra, nhìn thấy mà ghê người.
Hai người từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Một lúc lâu sau, Diệp Bạch cười khổ nhìn về phía tên thanh niên La Long Hạc, nói: “Thế nào, ngươi còn muốn chiến sao?”
La long Hạc cúi đầu nhìn một chút chính mình, lại nhìn một chút Diệp Bạch, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói: “Chúng ta đều thành ra dạng này, còn chiến gì nữa. Một trận chiến này, xem như hòa đi.”
Diệp Bạch cười, hắn thật là bị đánh đến sợ, nghĩ không ra tên thanh niên họ La này thực lực lại cao như thế, cuối cùng thậm chí còn ép hắn xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất. Tuy rằng đây chỉ là một cái đê giai kiếm trận trụ cột nhất, thậm chí ngay cả nhất cấp kiếm trận cũng không phải nhưng cũng là truyền thừa từ Kiếm Môn a. Ấn theo Kiếm Lão trong lúc truyền thụ có nói, nếu luyện tới đỉnh điểm thì nếu muốn đối phó với đê giai Huyền chiến sĩ cũng không thành vấn đề. Vậy mà, hiện tại hắn lại vì đối phó với một Huyền giả bình thường mà đem nó ra sử dụng. Không biết chờ một lát sau khi La Long Hạc rời đi, hắn có thể hay không sẽ bị kiếm lão mắng đến cẩu huyết lâm đầu*.
Vì vậy, khi nghe La Long Hạc nói không cần phải đấu tiếp nhất thời liền khiến Diệp Bạch vui vẻ, nhìn bốn phía. Cả tòa đỉnh núi lúc này đã hoàn toàn biến dạng, khắp nơi gồ ghề, toàn bộ đều là kiệt tác do một kích cuối cùng của bọn hắn gây ra. Diệp Bạch lo lắng sẽ có người chạy tới liền gian nan từ trong lòng móc ra bình đan dược Hồi Huyền đan, trút ra một viên cho vào miệng, dùng nước bọt cố gắng nuốt xuống. Nhìn trong bình ngọc mà mình thật vất vả tiết kiệm chỉ còn lại hai quả Hồi Huyền đan, hiện tại lại mất đi một quả, hắn không kiềm nổi liền cười khổ một cái, miễn cưỡng khởi động thân thể, nhặt lên thanh kiếm ban nãy chiến đấu bị đánh rơi, xoay người hướng La Long Hạc nói: “Một khi đã như vậy, vậy ta đi trước, miễn cho có người lại đây, lúc đó đi cũng không được!”
La Long Hạc cũng biết động tĩnh do cuộc chiến đấu bọn họ quá kinh người, nơi này không thích hợp ở lâu. Tuy rằng toàn thân đau nhức, hắn vẫn miễn cưỡng từ trong lòng móc ra một bình nhỏ gáy dài, phía trên điêu khắc vô số hoa văn phức tạp màu hồng, lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, ngay sau đó liền ném cho Diệp Bạch, nói: “Đây là Trọng hoa ngọc lộ đan, đối với việc trị thương có hiệu quả rất lớn, ngươi dùng một viên đi!”
Diệp Bạch nhìn thoáng qua, lập tức tiếp nhận nhưng không có phục dụng, ngược lại thu vào trong lồng ngực. Hắn biết La Long Hạc trên người thứ tốt không ít, bằng không, không đến mức lại có được nhiều Huyền kỹ, Huyền quyết như vậy, hẳn là đệ tử mà La gia trọng điểm bồi dưỡng. Cho nên Diệp Bạch cũng không giả bộ nghĩa khí mà từ chối, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện tin người khác. Tuy rằng cảm giác La Long Hạc này hẳn sẽ không hại mình, nhưng lòng người khó đoán, Diệp Bạch không thể không đề phòng. Hắn vẫn chỉ đem nó nhét vào lồng ngực. Cái tên Trọng hoa ngọc lộ đan Diệp Bạch đương nhiên đã nghe qua, nhất giai trung cấp linh dược, có tiền cũng khó có thể mua được bảo bối tốt này, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Chờ sau này giám định lại, nếu là thật, tự nhiên phải hảo hảo cất kỹ. Đây chính là linh dược chữa thương của La gia a, Diệp gia đệ tử căn bản muốn cũng không thể mua được, cũng chỉ có loại kiệt xuất đệ tử được gia tộc trong điểm bồi dưỡng như La Long Hạc mới được một lọ, bằng không biết đi nơi nào mà tìm.
Diệp Bạch xoay người định ly khai. Nhưng ngay lúc này, La Long Hạc cũng sắp rời đi bỗng nhiên hướng bóng lưng Diệp Bạch nói: “Kiếm thứ ba này ta vẫn như cũ sẽ không buông tha. Chờ có cơ hội, ta nhất định sẽ đến Diệp gia tìm ngươi, thử kiếm chiêu thứ ba của ta.”
Diệp Bạch bóng lưng nhất thời loạng choạng, thiếu chút nữa liền té ngã. Quay đầu, nhìn La Long Hạc đang tập tễnh ly khai, Diệp Bạch thấy thế chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ. Hắn rốt cục hiểu được. đây là một tên cuồng nhân chiến đấu, trong mắt tên này ngoại trừ chiến đấu thì căn bản không có cái gì khác. Nếu như không phải hai người bị thương quá nặng, chỉ sở hắn sẽ lập tức cũng mình quyết đấu, so chiêu thứ ba.
“Tên này quá biến thái, kẻ điên.” Diệp Bạch đang cúi đầu, lầm bầm lầu bầu hai câu thì cái lỗ tay nhạy cảm của hắn đột nhiên truyền đến tiếng gió rất nhỏ. Trong lòng hắn căng thẳng, biết đã có người tới, lập tức liền bước nhanh hơn, ly khai nơi này. Nhất thời, đỉnh núi liền trở nên vắng vẻ, chỉ để lại nơi đây một đống hỗn độn.
Sau khi hai người rời đi không lâu, hơn mười đạo tiếng gió liền xuất hiện. Nhìn cảnh tượng lưu lại giữa sân, tất cả đều ngây dại. Là ai, không ngờ lại có lực phá hoại như thế? Hai nhà Diệp, La lúc nào xuất hiện cao thủ như vậy? Bọn họ lúc này đang ở địa phương nào? Đến cùng là ai? Cuối cùng là ai thắng ai thua?
Không ai biết, đợi hồi lâu cũng không thấy có đáp án, cuối cùng mọi người đành phải kéo nhau rời đi, nhưng trong lòng cũng nhiều hơn vô số nghi vấn, đồng thời còn kèm theo sự lo lắng.
Có bậc cao thủ như vậy ở ngay bên cạnh, nhưng không chỉ có một mà còn là hai người, bọn họ lúc trước lại hoàn toàn không hề hay biết, không thể không nói đó là một thất bại. Đồng thời, điều này cũng nói cho bọn họ, vài ngày sau tranh đoạt lệnh bài sẽ gia tăng không ít khó khăn.
Nhưng là, bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện chính mình không nên xui xẻo đụng với hai tên biến thái này. Bằng không, một chọi một, trên sân chỉ sợ không có ai là đối thủ của hai người này. Nhìn động tĩnh, độ phá hoại mà hai người này tạo ra thì chỉ biết bọn họ tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh được. Là ai, có thể có lực phá hoại kinh khủng như thế?
Mọi người trong lòng đều không có đáp án.
------------------------------------
*Thiên Ngoại Vân Hạc: hạc bay trên trời cao.
*tù lung: lồng giam.
*mắng đến cẩu huyết lâm đầu: ý ở đây là mắng té tát. Còn dịch nguyên văn có vẻ hơi thô tục chút, là đến nỗi chó cũng phải chảy máu, rừng cũng phải bị mất ngọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui