Diệp Bạch ở trên một cành cây cao ngáp một cái, sau đó lập tức ngồi dậy, ánh mắt lần đầu tiên trở nên mẫn tuệ.
Ba ngày trước, cơ hồ bọn tôm tép Huyền khi lục tầng đệ tử đều bị giết chết, cho dù là thất tầng cũng đã chết một đám, những vai chính che dấu không ra cũng đã đến lúc lên sân khấu.
Hắn biết, người ôm ý tưởng như hắn không ít, ít nhất là mấy hôm trước đều không thấy thân ảnh Diệp Thiên Mi, Diệp Bồng Lai, Diệp Huyễn ba người, Diệp gia xuất hiện nhiều nhất có lẽ là Diệp Bất Phàm, Diệp Phá đám người. Bất quá lúc này bọn họ cũng chỉ còn lại 3, 4 người thôi, đều là cao thủ tu vi đã ngoài thất tầng.
La gia bên kia, kẻ dưới tay đôi thanh niên nam nữ kia cũng chỉ còn lại hai người, còn lại toàn bộ đều chết hết. Nhưng là, số Kiếm quang lệnh bài mà bọn họ đã kiếm được đủ để bọn họ tiến nhập nội tông.
Nhưng bọn họ lại không tiến ra ngoài, vẫn ở lại để tranh đoạt ba vị trí đứng đầu. Lý do vì nếu được đứng trong top 3 thì sẽ được một trong ba toà linh khí pháp trận, cùng với địa vị, đãi ngộ ngày sau ở nội tông.
Đồng thời, còn muốn vì gia tộc giành được càng nhiều Kiếm quang lệnh bài để áp chế mấy nhà khác. Vì vậy, mặc dù tích lũy của bọn họ đã đủ để tiến nhập nội tông nhưng nhân mã song phương như trước không có rời khỏi.
Diệp Bạch như một con mèo, di chuyển nhẹ nhàng trong rừng rậm, hành động lanh lẹ hoàn toàn không có một chút sợ hãi. Hai mắt linh động như cú quét mắt bốn phía, cái lỗ tai dỏng cao nghe ngóng, không bỏ qua bất kỳ tiếng động nào dù là gió thổi cỏ lay.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân “sột soạt” phía sau vang lên, Diệp Bạch ánh mắt co rụt lại, thân hình khẽ động, chuyển đến ẩn nấp phía sau một cây đại thụ.
Hắn cong eo, nhẹ nhàng rút kiếm, len qua nhánh cây hướng về phía trước nhìn lại. Đó là một gã hắc y thanh niên của La gia đệ tử, da trắng đến mức dọa người, cẩn thận tiêu sái di chuyển trong rừng rậm, ánh mắt như điện, thỉnh thoảng hướng bốn phía xung quanh quan sát, thanh kiếm lăm lăm trong vỏ, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.
Diệp Bạch cười, nhìn ra tên này bất quá chỉ là Huyền khí thất tầng, rất dễ dàng xử lý, hắn định tung người ra, một kích diệt sát. Nhưng bỗng nhiên, một trận hàn ý làm lông tóc hắn dựng đứng, xương sống như đóng băng lại. Cảm thấy không đúng, Diệp Bạch nhanh chóng xoay người, rút ra thanh Tử Âm thiết kiếm đâm tới. “Ba” một tiếng, cùng một thanh kiếm đang vô thanh vô tức đâm tới ngực rộng của hắn va chạm vào nhau làm xuất ra một chuỗi hoa lửa.
Diệp Bạch không một tiếng động, nhanh chóng búng người sang một cây đại thụ ở phía đối diện. Hắn cúi người nhìn lại, chỉ thấy đó cũng là một hắc y thanh niên La gia đệ tử, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc tột độ. Hiển nhiện, đối với việc Diệp Bạch có thể tránh né được đòn thế của mình làm hắn cảm thấy rất bất khả tư nghị. Tên hắc y thanh niên kia cũng nhanh chóng lại gần, hắc hắc cười lạnh, nói: “Khá lắm, thật không ngờ ngươi có thể sống mà qua được một đợt ám sát của La thị huynh đệ ta, rất giỏi. Bất quá, vận may của ngươi kể từ bây giờ cũng đã chấm dứt.”
Tên hắc y thanh niên kia lúc này cũng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch trên nhánh cây cao đối diện, cười nói: “Ta thật không biết ngươi bằng cách nào mà phát hiện ra ta, nhưng chết dưới kiếm của hai ta cũng đã ba đến bốn người, cho dù bị ngươi phát hiện thì cũng đã sao chứ. Hay là ngươi vọng tưởng còn sống ra khỏi sự vây công của hai ta? Ta thấy ngươi hãy ngoan ngoãn giao ra Kiếm quang lệnh bài đi, chúng ta sẽ tha cho ngươi cái mạng.”
Diệp Bạch ánh mắt âm trầm nhìn hai người, rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn ngay từ đâu đã cảm thấy không đúng. Có thể lưu lại tính mệnh tới ngày hôm nay có ai là không đơn giản, làm sao có thể lộ ra tiếng bước chân lớn như vậy. Chắc chắn tên thanh niên họ La hắn thấy đầu tiên là mồi nhử, chân chính sát chiêu là ở thanh niên phía sau, thấy hai người này phối hợp thật ăn ý, chắc đã giết ít nhất 3, 4 người.
Bọn họ cho rằng trên người chính mình có Kiếm quang lệnh bài. Bất quá, quả thật một mình một người trong rừng hành tẩu như mình, thông thường chí ít cũng có chút thu hoạch. Ý nghĩ của bọn họ không sai, nhưng sai lầm duy nhất mà cũng là trí mạng của bọn họ chính là đánh giá sai thực lực của mình!
Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, một chữ cũng không hề lên tiếng, Tử Âm thiết kiếm mang theo một đạo hàn mang lao thẳng đến tên làm mồi nhử. Được rồi, ngươi muốn làm mồi nhử, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Tên thanh niên đó cả kinh, lùi nhanh ra sau một bước, nhưng lập tức tỉnh ngộ. Trong cơn giận dữ, hắn dương kiếm thẳng đến, hướng Diệp Bạch đánh tới. Nhưng là, vừa lúc đó, hắn chợt thấy khoé miệng Diệp Bạch hiện lên một tia tươi cười quỷ dị.
Hắn kinh hãi kêu bất hảo, vừa nhìn liền thấy mũi kiếm của Diệp Bạch bỗng nhiên chệch sang trái ba phần, sau đó thân người của Diệp Bạch trên không trung hoá thành một đạo kiếm quang, xuyên qua kiếm ảnh mà mình đâm ra. “Phác...” một tiếng, hắn không thể tin được nhìn xuống ngực, nơi đó đã bị xuyên qua bởi một thanh tử sắc trường kiếm.
“Sao... Làm sao có thể...?” Lời còn chưa nói hết thì bùm một tiếng, ngã xuống đất, cả quá trình một tiếng động lớn cũng hoàn toàn không có. Trúng một kiếm thấu tim của Diệp Bạch, hắn đã chết không thể chết lại lần nữa.
“Ngươi...” Hắc y thanh niên phía sau hoàn toàn không ngờ đựơc một màn này lại xảy ra, con mắt mở to, mặt lộ ra biểu tình vô cùng khủng bố, sau đó liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, cười nói: “Lúc này còn muốn chạy, không sợ là đã quá trễ sao?”
Thanh âm chưa dứt, thân người hắn liền biễn mất tại chỗ. Cước bộ di chuyển vài cái, thân hình hoá thành một đạo bạch sắc kiếm quang, loé lên hai lần, Diệp Bạch liền nhanh chóng đuổi theo hắc y thanh niên phía trước, nhẹ nhàng tung ra một kiếm. Không có bất cứ gì ngoài ý muốn, hắc y thanh niên đang chạy ở phía trước kia lập tức bổ nhào xuống, chết không nhắm mắt.
Có Kiếm bộ, đối phó với hai tên Huyền khí thất tầng đệ tử này hắn như thế nào lại để ở trong lòng. Nếu không phải hai người này tổ chức đánh lén, bọn họ sẽ hoàn toàn không có một tia cơ hội.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Diệp Bạch hiện giờ đã là Huyền khí cửu tầng cao cấp, hai người kia ngay cả Huyền kỹ cũng không cách nào thi triểnliền ngã xuống dưới kiếm của hắn.
Trước thực lực tuỵêt đối, kỹ xảo xũng không có tác dụng, giết cũng chỉ đơn giản như vậy.
Diệp Bạch nhanh chóng cất Tử Âm thiết kiếm, trên người hai người lục lọi tìm kiếm, rất nhanh hai cái bọc nhỏ liền hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Mở ra, một Lam, hai Hồng, tổng cộng ba cái Kiếm quang lệnh bài loè loè phát quang liền xuất hiện trước mắt Diệp Bạch.
Hai ngưòi kia làm ăn khá thật, dựa vào một chiêu đánh lén mà kiếm được ba mai lênh bài. Nếu không phải đụng vào chính mình, nói không chừng bọn họ có thể đi vào nội tông, đáng tiếc... (Thấy cũng tội nhưng mà thôi cũng... kệ ^.^- DG BD: cuộc sống là vậy mà lão, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật).
Diệp Bạch cười lạnh, nhìn thi thể hai người nói: “Một khi các ngươi giết người, các ngươi chắc chắn phải biết rằng mình sẽ bị người khác giết. Chỉ trách ánh mắt các ngươi không tốt, lại đụng phải ta.”
Thanh âm vừa hết thì hắn cũng thôi động Huyền khí, thân hình liền hoá thành một đạo kiếm quang, biến mất tại chỗ. Bởi vì hắn cảm giác được có ba bốn người đang hướng nơi này đi tới, hiễn nhiên là bị âm thanh chiến đấu ở đây làm cho kinh động.
Mấy người này thực lực không tệ, lúc này Diệp Bạch tạm thời không muốn xung đột với bọn họ, cho nên hắn trực tiếp rời đi.
Một lúc sau, hắn xuất hiện bên kia rừng rậm, hắn đem vật trong hai cái bọc nhập vào cùng một chỗ, thu vào trong ngực áo, cười tự giễu: “1000 tích lũy, không ngờ dễ như vậy liền hoàn thành, quả nhiên làm ta giảm đi không ít lực. Lúc này, hạ thủ phía sau mới chính là biện pháp thu thập Kiếm quang lệnh bài nhanh nhất!”
Mỉm cười, thân ảnh hắn lần thứ hai biến mất tại chỗ, hoá thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong rừng rậm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...