Vô Tận Kiếm Trang

Ra khỏi “Trân Linh Các”, Diệp Bạch thoải mái vuốt cái Minh tạp trong lòng ngực, nghĩ đến con số 2060 kinh khủng, khóe miệng liền không khỏi nhếch lên vẻ tươi cười tự đắc.
Có con số này, công pháp có thể, đan dược cũng có thể, Huyền bình càng có thể, kế tiếp là hắn sẽ lựa chọn như thế nào mà thôi. Trong ba loại, chỉ cần bất cứ loại nào hắn đều có thể đổi lấy một thứ gì đó khiến cho người khác hâm mộ.
Đương nhiên, hiện tại Diệp Bạch cũng không muốn lo lắng làm gì, tất cả cũng phải khi đi vào Huyền Vũ Các, nhìn mấy cái công pháp bí kíp, Huyền binh và đan được được trưng bày trong đó. Nếu Diệp Bạch thiếu cái gì thì mới có thể ra quyết định, đây là chuyện không cần vội vã.
Vì vậy Diệp Bạch cũng chỉ có đem Minh tạp này cất vào trong ngực, vòng qua tiền viện, hướng nơi cư trú của mình ở sau tiểu viện mà đi tới.
Sau khi đi qua tiền viện, Diệp Bạch một lần nữa lại thấy cái mái hiên đơn độc đứng vững, lẻ loi một mình trong cái sân được lát bằng đá cẩm thạch phong cách cổ xưa. Không giống đáy lòng không yên khi lần đầu tiên đến đây, lúc này hắn bình tĩnh đánh giá một chút, sau đó khuôn mặt mang theo nụ cười nhạt rời đi. Ba ngày sau hắn có thể đi vào trong đó, đổi lấy quyển Huyền khí tu luyện công pháp mà mình muốn. Vì một ngày này, Diệp Bạch ước chừng đã đợi ba năm.
Bởi vì có con bài chưa lật, cho nên Diệp Bạch không hề bàng hoàng. Địa phương thoạt nhìn giống như là cao không thể chạm, là cấm địa vô cùng thần bí này rốt cuộc cũng đã mở rộng cửa ra với hắn.

Sau khi trở về phòng, Diệp Bạch cẩn thận đánh giá lại, những vật thuộc về mình cũng chưa hề đụng tới, trên bề mặt còn có một lớp bụi rất dày, hiển nhiên là nơi này mấy tháng rồi không có ai cư trú nên bụi mới tích lại ở dưới. Xác định là không có ai theo sau, Diệp Bạch đóng cửa lại, đi đến trước giường, lật tấm chăn ra, đưa tay nhẹ nhàng ấn một cái. Nguyên bản một cái hộc vuông tối ở ngay đó nhảy lên, sau đó liền có một cái bao nhỏ màu đen rơi vào trong tay Diệp Bạch. Hắn mở ra, ba khối Hàn Quang Kỳ Thiết rõ ràng ngay trước mắt, lẳng lặng nằm ở nơi đó. Trong lòng Diệp Bạch trở nên yên lặng, một lần nữa đem mấy khối thiết thạch này vào trong bao, nghĩ đi nghĩ lại, lại tiếp tục mở ra, đem một cái hộp gỗ cổ xưa cũng để vào, sau đó tiếp tục gói kỹ, để lại vào trong cái hốc tối kia. Sau khi một lần nữa quét sơn lên để phòng ngừa mọi chuyện, lúc này Diệp Bạch mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, tiến tới cái bồ đoàn ở ngay phía trên giường mà ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Cái hộp gỗ kia, tất nhiên là dùng để cất cái mãnh thú nội đan của tam giai mãnh thú Tử Giác Cự Mãng. Thứ này, nếu xét về giá trị thì ngay cả Hàn Quang Kỳ Thiết cũng còn lâu mới có thể sánh bằng, cho nên phải đặt ở một nơi kín đáo. Để ở trên người, Diệp Bạch vẫn có một loại cảm giác không yên tâm, sợ rằng bị những Huyền sĩ khác trong tông phát giác ra. Dù sao, ba ngày sau Diệp Bạch cũng phải đi vào Huyền Vũ Các, cần phải đối mặt với phần đông các trưởng lão, không có chỗ nào không phải là những lão già đã thành tinh. Mặc dù Diệp Bạch tin rằng biết về mãnh thú nội đan thì cũng không có mấy người, nhưng mọi việc tốt nhất vẫn phải là phòng ngừa vạn nhất, vạn nhất bọn họ biết. Để ngăn chặn khí tức của mãnh thú nội đan toát ra, mặc dù Diệp Bạch đã để trong hộp bao lại mấy tầng thì hắn vẫn phủ lên một lượng lớn Thông Tâm hoa phấn để phòng ngừa vạn nhất.
Vì vậy, đơn giản nhất là để nó cùng một chỗ với ba khối Hàn Quang Kỳ thiết Này, như vậy Diệp Bạch mới không cần cố kỵ nhiều nữa. Ở chỗ này, tương đối mà nói thì tạm thời vẫn là nơi an toàn. Nếu không có người đến quấy rầy, Diệp Bạch cũng có thể an tâm tu luyện mà không cần bận tâm đến chuyện khác.
Kế tiếp, Diệp Bạch lại tiến nhập vào tu luyện một cách thầm lặng. Lúc này hắn không đi vào trong Kiếm Thạch, cũng không có tiếp tục tu luyện ý chí lực mà là lấy phương thức hấp thu Huyền khí bình thường nhất, chậm rãi gia tăng Huyền khí tu vi của mình. Ngay ban đêm hôm sau sau khi hồi tông, hắn liền thuận lợi phá tan cảnh giới Huyền khí cửu tầng đê cấp, tiến nhập Huyền khí cửu tầng trung cấp.
Sau đó hắn tắm rửa một cái, thay đổi bộ y phục mới, bắt đầu dạo chơi ở xung quanh tông, suốt cả một ngày đều là như vậy. Lúc này cả người hắn đều được thả lỏng, tinh thần, thể lực, Huyền khí đều cũng khôi phục tới trạng thái đỉnh điểm lúc mới rời khỏi tông. Thậm chí, bởi vì Huyền khí được tăng lên, lúc này đây, các phương diện khác của hắn so với ba tháng trước thì đã có những tiến bộ rất xa.
Mà ba ngày nay, kỳ thật hắn cũng không thật sự cái gì cũng không làm. Ngay từ ngày đầu tiên hồi tông, hắn liền nghe được bọn Diệp Phá, Diệp Bất Phàm đã lần lượt trở lại trong tông, mà huynh muội Diệp Chân Diệp Lan lại biến mất không thấy gì cả. Không biết là bọn họ không đồng thời cùng trở về hay là tìm một cái địa phương vắng vẻ nào đó để chữa thương, hay là đã xảy ra chuyện gì thì Diệp Bạch cũng không có khả năng biết được. Mà Diệp Tang thì nghe nói hắn được Diệp Phá, Diệp Bất Phàm mang trở về, bất quá cả người đã biến thành ngu ngốc. Theo như lời nói của bọn Diệp Phá, Diệp Bất Phàm thì hắn bị thương nặng trong khi chiến đấu với tam giai mãnh thú, nếu không phải hai người kịp thời ra tay thì lúc này Diệp Tang cũng đã biến thành một xác chết.

Một người ngu ngốc, tự nhiên là không thể nói cái gì. Vì thế, mặc dù phụ thân của Diệp Tang phẫn nộ, hoài nghi cũng không có biện pháp nào cả, ngược lại còn phải cảm ơn hai người Diệp Phá và Diệp Bất Phàm đã có công cứu mạng.
Mà theo như Diệp Bạch tìm hiểu lúc trước thì khi hai người trở về, mỗi người đều bị một vài vết thương không nhẹ. Bất quá, hai người lại mang về một con tam giai mãnh thú Phi Thiên Tuyết Thứu, về phần con tam giai mãnh thú còn lại thì không biết đã đi nơi nào. Diệp Bạch không biết, bất quá cũng đoán được đại khái, nếu như không phải là do hai người giấu đi chỗ khác, âm thầm làm của riêng thì cũng bị hai huynh đệ Diệp Chân, Diệp Lan đoạt đi. Bất quá, khả năng này là không lớn. Có lẽ, hẳn là nhóm của hắn tránh cho trêu trọc đến những cái ghen tị, phiền toái không cần thiết mà âm thâm đem nó giấu đi.
Có một cỗ thi thể tam giai mãnh thú này cũng đủ để hai bọn họ chia đều ra, một người đạt được 500 điểm cống hiến, một con Phi Thiên Tuyết Thứu này cũnh đã cho bọn hắn 1000 điểm cống hiến. Đây là bởi vì bọn họ đã riêng lẽ hiếu kính các trưởng lão đi một ít, ngoại trừ những phần tài liệu trân quý có giá trị nhất.
Điểm cống hiến của hai người này, chỉ sợ cũng đã đạt tới con số hơn hai ngàn. Nghĩ đến đây, Diệp Bạch nguyên bản tâm tình còn có chút đắc ý trong nháy mắt liền bị hủy diệt. Bất quá, nghĩ đến mảnh nội đan mãnh thú trân quý nhất lại thuộc về trong tay mình, so với giá trị của một con Phi Thiên Tuyết Thứu thì còn cao hơn vô số lần, tâm tình của Diệp Bạch trong nháy mắt lại cao lên. Nếu không phải là vì không muốn có quá nhiều người chú ý đến mình, nguyện ý đem nó ra đổi thì xem như điểm cống hiến mà mình lấy được tuyệt đối không phải là một hay hai con Phi Thiên Tuyết Thứu có thể sánh được.
Cứ như vậy, ba ngày thoáng cái đã qua, mọi việc vẫn bình thường không có xảy ra chút sóng gió nào. Duy nhất có một việc ngoài ý muốn của Diệp Bạch là ở ngày thứ ba, huynh muội Diệp Chân và Diệp Lan đã trở về, bất quá thân thể toàn là máu. Diệp Chân gãy một cánh tay, vai trọng thương, Huyền khí bị phế đi một nửa. Diệp Lan thì có vẻ tốt hơn một chút, bất quá cũng vô cùng thê thảm. Hai người vừa về thì đã tuyên bố bế quan, không có tham dự bất cứ chuyện gì, phỏng chừng đến ngày đổi đại điển của gia tộc cũng sẽ không tham gia.

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch lại lắc đầu, trong đầu hiện ra hình ảnh một thân mảnh mai không chịu nổi của Diệp Lan, thở dài một hơi. Không hỏi cũng biết, hai người này hẳn là bị thương trong khi chiến đấu cùng Diệp Phá, Diệp Bất Phàm nên đến bây giờ mới về. Hơn nữa hai người còn tuyên bố bế quan, buông tha cho việc tham dự đổi đại điển lần này cũng là nhận thua hai người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm. Dù sao, bất luận là từ phương diên nào mà nói, gia thế, thực lực thì hai người cũng đều là thua xa Diệp Phá và Diệp Bất Phàm. Nếu như tranh bảo thất bại, hai người tất nhiên không dám môt lần nữa đắc tội với hai tên thái tử gia này.
Bất quá, tất cả chuyện này cùng mình cũng không có quan hệ gì, hết thảy mọi việc cũng phải chờ đến sáng sớm ngày mai. Đợi tiếng chuông báo đã đến buổi sáng, tất cả Diệp gia đệ tử sẽ tụ tập đến Huyền Vũ Các, chờ đợi đại môn của Huyền Vũ Các mở ra.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch tiếp tục bình tâm lại, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, chậm rãi điều tức. Thực lực của hắn hôm nay đã là Huyền khí cửu tầng trung cấp, cho dù so sánh với Diệp Phá, Diệp Bất Phàm thì ngoại trừ yếu tố Huyền Binh, Huyền kỹ thì hắn cũng không sợ. Một khi có được Huyền khí công pháp thì chênh lệch sẽ trở nên rất nhỏ, cho nên hắn cũng không lo lắng hai người sẽ gây cho mình bất lợi nào. Chỉ sợ hai người này căn bản cũng không để một đệ tử bình thường như vậy vào trong mắt, hoặc không để trong lòng. Dù sao, biểu lộ thực lực của mình ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là Huyền khí thất tầng mà thôi.
Hơn nữa, hai người cũng sẽ không có nghĩ rằng mình đã cầm đi mãnh thú nội đan, thứ trân quý nhất của bọn họ, cho nên xác suất nhắm vào mình là không lớn.
Ở nơi này bình tĩnh tu luyện một đêm, một đêm trôi qua rất nhanh, trăng sáng đã không còn, từ hướng đông mặt trời đã dần dần mọc lên.
“Đương... Đương... Đương...” Ba tiếng trống vang lên, tất cả Diệp gia đệ tử đến từ ngoại viện trong nháy mắt liền tỉnh lại, sau đó lập tức vội vã mặc quần áo tử tế, mang theo binh khí, cầm Minh tạp, hướng Huyền Vũ Các ở nội viện mà tập hợp.
Trong nháy mắt, hàng trăm hàng ngàn ngoại tông đệ tử đi tới, đem cả tràng luyện võ xếp chật kín, nơi nơi đều là bóng người, những người quen biết thì nói chuyện riêng rẽ với nhau. Mà trong những người này, bắt mắt nhất cũng chỉ có ba người.

Một trong số đó, chính là người đang bị một đám người vây quanh, đứng ở trong một cái vòng tròn, Diệp Phá, người được xưng là “Ngoại tông đệ nhất nhân”. Hôm nay hắn mặc một bộ bạch y, vẻ mặt lạnh nhạt và Diệp Bất Phàm lưng đeo chiếc cung lớn màu ngân bạc ỏ phía sau hắn. Vị trí của hai người này chính là một vòng tròn nhỏ, lấy Diệp Phá là trung tâm, Diệp Bất Phàm đứng ngay bên cạnh, tạo thành cái vòng tròn đầu tiên ở đây.
Mà ở hai bên thì còn có hai cái vòng tròn lớn không kém gì đám Diệp Phá Diệp Bất Phàm, khí thế cũng không có chút nào yếu hơn. Hai cái vòng tròn đó, một cái là do một nữ tử có khuôn mặt như được vẽ cầm đầu, cả người thiên kiều bá mị, lệ tuyết ngân trang, vừa đứng ở nơi đó liền tự động thu hút vô số sự chú ý của mọi người. Ở bên người nàng cũng có rất nhiều thị nữ, một đám đều xnh như hoa như ngọc, dung nhan động lòng người, áo trắng tung bay.
Nàng chính là một trong tam đại thế lực của Diệp gia ngoại tông, người duy nhất được chúng nữ xưng làm chủ, “Thiên Tổ” đội trưởng Diệp Thiên Mị.
Cuối cùng là một vòng tròn con, hơi ở gần góc, nhưng khí thế của nó thì không hề thua hai vòng tròn kia. Cầm đầu là một người thanh niên, thoạt nhìn lại có cảm giác như hư như thực, không thể nắm bắt. Ánh mắt của hắn vô cùng khiêm nhường, chuyện trò vui vẻ cùng người bên cạnh mình. Không giống những người như Diệp Phá thì uy nghiêm, Diệp Thiên Mị thì nhiều tâm tư, hắn làm cho người ta có cảm giác gần gũi, nhưng loại cảm giác này cũng gây cho người ta cảm thấy không thể tới gần.
Hắn chính là một trong năm ngoại tông đệ tử tiến nhập Huyền khí bát tầng, đứng đầu Huyễn Minh, “Ảo ảnh vô hình” -- Diệp Huyễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui