Sau khi trở về, năm người đều tách ra thu dọn đồ đạc. bọn họ chuẩn bị cho hành trình ngày mai. ở trong nội đường gia chủ Diệp Thiên Vấn, Tâm Huyễn trưởng lão bọn họ lúc này đang dặn dò đệ tử Diệp gia.
Đồng thời năm cái hộp gỗ này chính là phần thưởng của do vị trưởng lão kia ban cho họ, bọn họ trước kia nghe theo lời vị trưởng lão mà không muốn mở ra ngay, hiện tại bọn họ muốn xem xem rốt cuộc trong cái hộp gỗ là thứ gì mà lại cẩn thận như vậy.
Ngay lập tức mọi người tách ra, Diệp Bạch cũng trở về Đoạn Cư của mình.
Lúc này, Diệp Bạch có trăm mối cảm xúc ngổi ngang. Nhớ ngày nào đó hắn chỉ là đệ tử ngoại tông, sau đó tiến vào nội tông, rồi tới bây giờ. Hai năm phảng phất như nháy mắt trôi qua vậy.
Trước kia, khi mình đạt tới cảnh giới huyền sĩ, vị trưởng lão chấp sự muốn chọn một chỗ ở mới cho mình, tuy nhiên mình lại từ chối. Hiện tại mình đã phải rời khỏi, chỉ sợ không có cơ hội trở lai nơi này nữa.
Từ nay về sau không biết sẽ có một đệ tử nào tiếp tục ở nơi này.
Diệp Bạch yên lặng thầm nghĩ, chỉ là nhanh chóng sau đó hắn đã ổn định. Diệp Bạch thu thập xong thì bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, tuy nhiên hắn biết rõ mình muốn mạnh mẽ thì phải dứt bỏ tâm tình này.
Diệp Bạch cũng không có đồ đạc gì để thu thập, gia cụ và đồ dùng những thứ này không cần phải mang theo bởi vì ở Tử Cảnh cốc chắc chắn là có đủ, hơn nữa hắn cũng không phải là thiếu gia, ngoại trừ một số quần áo tùy thân thì Diệp Bạch cái gì cũng không có, chỉ có một số thứ nhỏ để mang theo mà thôi.
Diệp Bạch thu thập mấy bộ y phục, vài quyển bí kíp, vài lọ đan dược, ví dụ như Trung Cấp Hồi Huyền đan, Trung Cấp Khí Huyết đan, Trung Cấp Linh Phách đan, Trung cấp định tâm đan, trung cấp bồi nguyên đan, trung cấp dưỡng hồn đan, bách độc linh…
Diệp Bạch sửa sang lại, nhìn vào mấy quyển bí kíp, trong đó có một quyển bí kíp hôi giai đê cấp Thập Phương huyền quyết, một quyển bí kíp Kiếm Bộ, huyền quyết hôi giai trung cấp. Một quyển bí kíp Hộ Thể Kiếm quang, hôi giai đỉnh cấp. Một quyển bí kíp hoàng giai đê cấp, Đạp Thủy quyết. Một bộ huyền kỹ thân pháp hoàng giai trung cấp, Bàng Du quyết. Một lục giai đê cấp Tiên Thiên Kiếm khí, một lục giai trung cấp tổng cộng là tám quyển bí kíp, bốn quyển hôi giai, hai bản hoàng giai, hai bản lục giai.
Diệp Bạch lo nghĩ một chút. Trong đó các huyền quyết Kiếm bộ, Hộ Thể Kiếm quang, Đạp Thủy quyết Diệp Bạch đã học hết, hiện tại không có tác dụng gì, giữ lại cũng không tiện. Cho nên Diệp Bạch dứt khoát châm một mồi lửa, thiêu hủy nó, cuối cùng chỉ còn lại Thập Phương huyền quyết và Tiên Thiên Kiếm khí.
Diệp Bạch lưu lại Thập Phương huyền quyết là bởi vì hắn vẫn còn bốn quyết không học được. Tuy đây chỉ là một bí kíp hôi giai đê cấp nhưng Diệp Bạch cảm thấy nó không chỉ như vậy, mặc dù biết rằng ở trong Tử Cảnh cốc nhất định sẽ có nhiều huyền kỹ cao giai cho mình lựa chọn, tuy nhiên đối với huyền kỹ này, Diệp Bạch có một tình cảm rất thâm hậu, những huyền quyết khác không thể thay thế.
Về phần Tiên Thiên Kiếm khí cùng với Hoán Nguyên công, Diệp Bạch cũng đã học được, chỉ là hai quyển bí kíp này, một quyển chính là do Tửu công Bùi Vũ Thiên trước khi đi tặng cho hắn, một quyển là do Kiếm lão tặng cho hắn, có ý nghĩa rất trân quý cho nên Diệp Bạch đều giữ lại.
Cuối cùng Diệp Bạch suy nghĩ một chút, ngoại trừ mấy bộ y phục, vài bộ bí kíp, một số đan dược thì hắn liệu còn vật gì không?
Đúng rồi, còn có ba khối Hàn Quang Kỳ thiết, một viên mãnh thú nội đan tam giai, nếu như không phải ngày mai lên đường thì Diệp Bạch cũng đã sớm quên. Diệp Bạch khẽ đưa tay tới canh tường mà vỗ nhẹ một cái, một cái cửa ngầm hiện ra, ở bên trong có một cái bọc nhỏ màu xám, ở trong bọc, ba khối hàn quang kỳ thiết hắn lấy được ở trong Băng Phạt Sâm Lâm vẫn còn nguyên. Bên cạnh chúng chính là mãnh thú nội đan tam giai Tử Giác Phi Mãng.
Hai thứ này đều vô cùng trân quý, không thể để lại, nhất định phải mang theo thân thể. Diệp Bạch cầm lấy chúng rồi một lần nữa đóng cánh của lại, sau đó mới thở ra một hơi, đem ba khối Hàn Quang Kỳ thiết này cùng với viên mãnh thú nội đan tam giai bọc vào trong một cái bọc nhỏ.
Ngoài ra, Diệp Bạch cũng mang theo hai viên đê cấp tinh linh lấy được ở trên người Hàn Khôn, còn có mười lăm hạt Liên Hoàn Phích Lịch trang, những hạt này chỉ cần ném ra, có ma sát mạnh là sẽ nổ, uy lực vô cùng lớn, có thể tạo ra sương mù giúp người ta chạy trốn.
Ngoài ra còn có dịch dung cùng với thanh chủy thủ Chí Điểu, còn có hai viên Cực Hạn Kim Đan, một chiếc chìa khóa, một minh tạp màu đỏ của nội tông, một lệnh bài màu xanh của Diệp gia.
Những thứ này cũng không chiếm nhiều diện tích, tùy tiện tìm một cái bọc là tốt rồi. Một số vật trân quý tùy thân mang theo, ví dụ như Hỏa Lôi Tử, dịch dung cụ, thanh chủy điểu Chí Điểu, hai viên Cực Hạn Kim Đan. Chỉ có điều, chiếc chìa khóa đoạn cư thì Diệp Bạch để lại, minh tạp màu đỏ của nội tông cũng để lại, những thứ này về sau không còn tác dụng nữa. Về phần lệnh bài thanh sắc thì hắn cũng để qua một bên.
Ngoài ra còn có một khối kiếm thạch, một thanh huyền binh tam giai đê cấp Túy Huyết Tam Hương Kiếm, một huyền binh nhất giai trung cấp Tứ Phương Vô Thượng, không biết phẩm giai là gì. Còn có một thanh Thiên Thượng Thủy, một thanh kiếm Tử Âm Thiết Kiếm, một đóa hỏa liên linh khí, một Hoa Thảo Kính, những thứ này đều được cất giấu ở trong Kiếm thạch, chắc chắn không thể mất được. Điều đáng tiếc nhất chính là Liệt Hỏa Thiên Thượng kiếm của hắn đã bị phá hủy, ba mươi thanh kiếm Ngân Sương bình thường cũng bị phá hủy, hiện tại ở trên người của Diệp Bạch cũng chỉ còn bốn thanh kiếm này, trong đó có một thanh không phải là huyền binh mà chỉ là bảo kiếm bình thường. Ngoài ra còn có một miếng sắt nhỏ, đây chính là thứ mà Diệp Bạch ở trong Huyền Vũ các dùng mười điểm cống hiến mà mua lấy, nghĩ đến đây, Diệp Bạch liền mang nó theo, không chừng có thể biết sau này nó là thứ gì.
Bên cạnh còn có một quyển trục màu vàng, chính là bí phương điều chế Tích Huyết Tử Kim Đan, tinh hoa cả đời của dược tông Thủy Tà Thiên. Lúc trước, tửu công Bùi Vũ Thiên sau khi lấy được đan phương này đã thầm ghi nhớ rồi đem bản chính của đan phương này giao cho Diệp Bạch. Mức độ quý giá của đan phương này không thể đánh giá, Diệp Bạch đã cẩn thận cất giấu nó, hiện tại phải đi cho nên hắn cũng đem nó cất vào trong người.
- Được rồi, ngoại trừ những vật này thì cũng chẳng còn thứ nào khác, nhìn xem tất cả những thứ này công lại thì ngoại trừ mấy bộ y phục, vài quyển bí kíp, vài bình đan dược thì đã rất tốt rồi.
Diệp Bạch khẽ nhìn về phía minh tạp của Diệp gia, trong mắt hiện ra vẻ cảm khái. Lúc trước có biết bao nhiêu người vào sinh ra tử, tham gia cuộc thí luyện mà không có được, hiện tại mình lại để lại đây. Còn nữa, miếng thanh sắc lệnh bài của Diệp gia này xưa cũ dị thường, ở phía trên có khắc một chữ Diệp. Diệp Bạch khẽ cầm lên, nhìn nó xuất thần một lúc sau đó lại thở dài một tiếng, cuối cùng đem nó đặt cùng chỗ với minh tạp hồng sắc, bên cạnh còn chiếc chìa khóa của Đoạn Cư.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Diệp Bạch nhìn căn phòng trống rỗng thấy không còn thứ gì đáng giá nữa thì lên trên ghế ngồi. Đột nhiên cả người của hắn có một cảm giác mất hết khí lực.
Diệp Bạch nhắm mắt một thời gian sau đó mới mở ra, trong ánh mắt của hắn lại khôi phục một vẻ bình tĩnh. Lúc này hắn mới nhìn về phía chiếc hộp gỗ màu tím kia.
Đây chính là phần thưởng của kỳ Tứ Tông Hội Vũ. Theo như lời nói của các vị trưởng lão thì phần thưởng này không giống như bình thường, theo thứ tự mà tám đệ tử đạt được, càng lên cao, thứ tự càng cao thì phần thưởng càng nặng.
Tuy nhiên, tất cả giá trị của phần thưởng từ thứ hai đến thứ tám cộng lại cũng không thể sánh với phần thưởng thứ nhất, dường như Đạm Thai gia tộc tốn hao biết bao nhiêu vốn mới có thể đem nó ra làm phần thưởng. Thứ này vốn chuẩn bị cho Đạm Thai Tử Nguyệt, tuy nhiên cuối cùng đã bị Diệp Bạch phá ngang.
Nghĩ tới đây Diệp Bạch không kìm được cảm thấy tò mò, rốt cuộc đây là phần thưởng gì mà lại được coi trọng như vậy? Thậm chí ngay cả Đạm Thai gia tộc vì chuyện này mà còn phải trả giá bằng cả bí kíp trấn gia của bọn họ, Tiên Thiên Huyết công.
Tâm niệm vừa động, Diệp Bạch đã nhấc tay lên, chiếc hộp gỗ này chỉ dài một thước vuông, cao hơn một tấc, dù thế nào cũng không thể chứa được nhiều thứ. Ở trên hộp gỗ có không ít hoa văn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng quý giá, xem ra Đạm Thai gia tộc lần này đã chuẩn bị một vật rất nặng.
Diệp Bạch khẽ đưa tay đặt cái hộp gỗ ở trên đùi rồi mở ra. Sau đó ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sửng sốt, nhất thời vẫn chưa lấy được lại tinh thần.
Chiếc hộp gỗ không lớn này ngoại trừ một quyển sách nhỏ màu xám bên trong thì cái gì cũng không có. Quyển sách nhỏ màu xám này chính là phần thưởng của kỳ tứ tông hội vũ lần này sao?
Diệp Bạch hơi ngẩn người, nghĩ tới đây hắn cầm quyển sách nhỏ trong tay, khẽ lật từng trang ra thì thấy bên trong toàn bộ đều là giấy trắng, ngay cả giới thiệu cũng không có. Sau đó Diệp Bạch cũng không để ý tới nữa mà bắt đầu cầm cái hộp gỗ màu tím kia mà cẩn thận tìm tòi thì vẫn không thấy gì, ngoại trừ quyển sách màu xám này thì bất kì vật gì cũng không có.
Diệp Bạch không tìm tòi nữa, đem chiếc hộp gỗ màu tím kia đặt qua một bên, cuối cùng cầm quyển sách nhỏ màu xám trong tay, xem dáng vẻ của nó thì tựa hồ không nhiều hơn tám trang, cùng với hai bìa sách, tổng cộng là mười trang.
- Hôi giai bí kíp? Tàng Bảo Đồ?
Đây là phần thưởng của vị trí thứ nhất kỳ Tứ Tông Hội Vũ lần này sao? Không lẽ mình cầm nhầm, đây là cái thứ tám, còn cái thứ nhất đã bị Đạm Thai Thiên Phong lấy đi sao?
Diệp Bạch không nói gì mà thầm nghĩ. Hắn mở quyển sách mỏng này ra xem, nếu như không phải bí kíp thì nó là một quyển sách phế vật, không có giá trị. Còn nếu là bí kíp thì xem dáng vẻ của nó cũng không chứa được bao nhiêu chữ.
Điều quan trọng nhất là xem màu sắc bên ngoài của nó thì có là bí kíp cũng chỉ là hôi giai bí kíp, cùng lắm là bí kíp hôi giai trung cấp.
Đương nhiên cũng không phải là bìa có màu xám thì là bí kíp hôi giai, đây chỉ là một quy củ ước định của Thương Mang Đại lục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...