Tiếng nghị luận trên lôi đài càng lúc càng bé lại, cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng.
Đối với hai người Diệp Bạch và Đạm Thai Tử Nguyệt này mà nói, tên của bọn họ đã vang lừng bốn phía.
Cuối cùng, Diệp Bạch cũng đã tiến tới lôi đài, đứng đối diện với Đạm Thai Tử Nguyệt.
Sau đó hắn nhìn về phía Tử Nguyệt mà đánh giá. Trong mắt nàng tựa hồ như bốn phía đều vô nghĩa, nàng so với bốn phía đều bất đông, vô luận phương diện nào nàng cũng cao hơn người khác.
Khi Diệp Bạch đi tới, nàng cũng không liếc mắt nhìn, hiển nhiên đối với trận chiên này nàng không để trong lòng. Nếu như là đối chiến với Diệp Khổ, nàng còn chú ý một chút, còn Diệp Bạch thì nàng không hề coi trọn, nếu không phải gia tộc quy định nàng phải chiến thắng trận chiến này thì mới được phần thưởng quan trọng nhất thì nàng cũng không muốn lên đài. Trước mắt nàng, chỉ là một tên tiểu tử không có danh tiếng, hắn chỉ làm chậm trễ thời gian của nàng mà thôi.
Cho nên nàng lên đài cũng giống như đi ngang qua một sân khấu mà thôi.
Tuy nhiên mặc kệ Đạm Thai Tử Nguyệt có nguyện ý hay không thì trận chiến cũng sắp bắt đầu.
Vị trưởng lão trọng tài lớn tiếng tuyên bố:
- Trận chiến bất đầu.
Trong lúc nhất thời toàn bộ thanh âm dưới đài đều trở nên yên tĩnh, mọi người không nói chuyện phiếm nữa, toàn bộ đều nhìn lên trên đài.
Diệp Bạch và Đạm Thai Tử Nguyệt vẫn yên lặng như cũ không hề động đậy.
Lần đầu tiên Diệp Bạch nhìn thấy Đạm Thai Tử Nguyệt chính là ở Bách Hoa Xà Vương cốc, nhị giai cao cấp mãnh thú bị một chiêu của nàng giết chết. Khi đó hắn chỉ là một huyền giả, còn nàng đã là một huyền sĩ cao cao tại thượng. hiện tại nàng chính là huyền sĩ cao cấp của tứ đại gia tộc, mà mình lúc nay cũng chỉ mới đạt tới huyền sĩ trung cấp.
Thậm chí, chắc chắn nàng cũng không nhớ rõ mình là ai. Với thân phận và địa vị của nàng, làm sao có thể nhớ ra ở Bách hoa xà vương cốc trước kia, đã từng có một thiếu niên mà hiện tại thiếu niên đó đang ở trước mặt nàng.
Thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Cuối cùng, Đạm Thai Tử Nguyệt cũng không trầm mặc nữa mà lãnh đạm nói:
- Bắt đầu đi.
Bắt đầu càng sớm thì chấm dứt càng sớm, trận chiến không có ý nghĩa này nên mau chóng kết thúc.
Diệp Bạch cười nhạt một tiếng, thời khắc này hắn đã chờ đợi từ hai năm trước. Mặc kệ trận chiến này có kết quả gì nhưng chuyện hai năm trước đã rơi vào quá khứ, hiện tại hắn phải đánh một trận thật tốt.
Hắn không thể trách người khác xem thường hắn, khi đó hắn chỉ là một huyền giả nho nhỏ, đệ nhất thiên tài của Đạm Thai gia tộc dĩ nhiên là xem thường hắn.
Mà chính mình trải qua hai năm hiện tại lúc này thực lực đã không còn nhỏ nữa, như vậy không có lý do nào không đánh một trận.
Vậy thì bắt đầu đi.
- Bắt đầu!
Diệp Bạch bình tĩnh nói, giờ phút này trong lòng của hắn không ngừng có sóng gợn liên tục, đối phương ở trước mặt hắn không còn là Đạm Thai Tử Nguyệt không còn là đệ nhất nhân cao thủ của Tứ đại gia tộc mà nàng chỉ là một đối thủ bình thường. Mục đích của hắn lúc này chính là đánh bại nàng, giành ngôi vị đệ nhất.
Thần hình của hắn di động, thi triển Bàng Du Kiếm Bộ, vọt ra xa đến mất trượng. Một đạo kiêm chỉ từ sau lưng của hắn bay ra, đâm thẳng về phía cổ họng của Đạm Thai Tử Nguyệt, tựa như là một đạo huyết sắc ô quang, nhanh như thiểm điện.
- Tam giai đê cấp huyền binh, Túy Huyết Tam Hương kiếm.
Hắn không dùng Kiếm bộ nữa, bởi vì hắn biết đối thủ của hắn là ai, nếu còn che giấu thực lực thì trận chiến này hoàn toàn không cần đánh.
Đạm Thai Tử Nguyệt không phải là La Nhu, La Kính, cũng không phải là Diệp Tông Diệp Bồng Lai, nàng chính là người đứng đầu trong tam đại đệ tử, một huyền sĩ cao cấp, có huyền binh tam giai cao cấp, Cửu Thiên Tử Hoàng kiếm, là tuyệt đỉnh cao thủ, trong tứ đại thế gia, người đứng thứ hai là Diệp Khổ cũng bị bại trong tay của nàng.
Cho nên Diệp Bạch vừa ra tay đã dùng huyền kỹ thân pháp lợi hại nhất của hắn, Bàng Du Kiếm Bộ, lục giai đê cấp thân pháp.
Dưới đài kinh hô lên:
- Thật nhanh, xem thân pháp này kìa.
Không ít người nghị luận, không ai nhận ra nó là gì. Mà ngay cả Đạm Thai Phó, La Vô Thượng ở trên đài cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ cũng không biết thân pháp này.
Diệp Thiên Vấn, Tâm Huyễn trưởng lão vẫn vô cùng bình tĩnh, kỹ thật trong lòng bọn họ không bình tĩnh như vậy. Thân pháp huyền kỹ này thật là vô cùng lợi hại, nhanh hơn cả thân pháp huyền kỹ hoàng giai đỉnh cấp của Diệp Bồng Lai. Chẳng lẽ đây chính là lục giai đê cấp thân pháp?
Tất cả mọi người đều không thể tin được, điều này không thể xảy ra, cả tứ đại gia tộc không có người nào có khả năng có được một bộ lục giai đê cấp thân pháp, nếu có thì đã truyền ra bốn phía. Nhưng rõ ràng thân pháp này còn lợi hại hơn cả Thiên Hỏa Du Thân Bộ, so với Tử Di Điện quyết của Đạm Thai Tử Nguyệt va Thốn Bộ của Diệp Khổ thì còn cao hơn một tầng.
Đây rốt cuộc là thân pháp gì, Diệp Bạch từ đâu có được?
Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi vấn, mà Đạm Thai Phó tiến tới gần Diệp Thiên Vấn, Tâm Huyễn trưởng lão mà hỏi:
- Diệp gia chủ, Diệp gia không ngờ còn có một thân pháp tuyệt thế như vậy mà không nói với chúng ta. Trước đó, ngay cả Diệp Khổ, và thân nhi của gia chủ là Diệp Bồng lai cũng không có mà Diệp Bạch này, không lẽ là sát thủ mạnh nhất, là vương bài được Diệp gia bồi dưỡng bí mật sao? Trước đó, tại hạ nghe nói trước khi hắn trở thành đệ tử nội tông kinh nghiệm hoàn toàn không có, rất nhiều đệ tử ngoại tông của Diệp gia cũng không nhớ đến người này.
Diệp Thiên Vấn, Tâm Huyễn trưởng lão cũng cười khổ, bọn họ đều không biết thân pháp này của Diệp Bạch là gì. Có rất ít đệ tử ngoại tông Diệp gia nghe qua người này, không ai biết tình huống của hắn, cho nên Diệp Thiên Vấn cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đương nhiên bọn họ càng không thể phủ nhận, như vậy sẽ bất lợi cho Diệp gia, mặc kệ Diệp Bạch phát triển thế nào thì thân pháp huyền kỹ này cũng là thân pháp huyền kỹ rất mạnh, nếu như để người khác biết Diệp gia không có thân pháp này thì Diệp Bạch sẽ bị họa sát thân.
Đạt tới lục giai thân pháp đê cấp rất trân quý. Hắn và Tâm Huyễn trưởng lão đều không biết, huống chi là người ngoài. Đạm Thai Phó, La Vô Thượng nhát định sẽ không bỏ qua thân pháp này, đến lúc đó không chừng Diệp Bạch sẽ gặp nguy hiểm. Mà thân pháp này rơi vào trong tay người ngoài thì sẽ chính là làm cho mình yếu đi, địch nhân mạnh thêm, dĩ nhiên bọn họ không muốn chuyện này phát sinh.
Cho nên khi nghe Đạm Thai Phó nói như vậy, hai người liền cười thần bí, bọn họ không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến cho người ta ngờ vực. Đạm Thai Phó, La Vô Thượng hai người tuy mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm than:
- Cáo già, chẳng lẽ Diệp Bạch chính là sát thủ ẩn nấp của Diệp gia sao. Ở trong Hỏa Vân thành, có chuyện mà đến cảm Đạm Thai gia ta cũng không biết, được, Diệp Thiên Vấn, ngươi che giấu thực lực thật sâu, vậy mà ta trước kia vẫn luôn xem thường ngươi.
Mà Diệp Thiên Vấn thầm than một tiếng, trong lòng cười lạnh:
- Cáo già, hừ ngươi muốn thăm dò sao, không có khả năng đâu, mặc kệ thân pháp này Diệp Bạch làm sao có được thì nó cũng là của Diệp gia ta, không tới phiên các ngươi nhứng tay vào.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Thiên Vấn không kìm nổi nghi hoặc. Thân pháp này của Diệp Bạch rốt cuộc là có được từ đâu, không thể vô duyên vô cớ có được, không lẽ hắn tự nghĩ ra? Điều này có thể sao?
Hiển nhiên, suy nghĩ này quá hoang đường, hoàn toàn không có khả năng. Như vậy trong Diệp gia có bảo địa gì sao? Hay là hắn được một vị ẩn sĩ cao nhân truyền thụ? Nếu như vậy công pháp này rơi vào trong tay mình thì thực lực của mình chẳng phải đã tăng thêm một tầng, có thể dễ dàng chiến thắng Đạm Thai Phó, không bị hắn áp bức nữa sao?
Trong lòng Diệp Thiên Vấn bỗng hiện ra một suy nghĩ điên cuồng, đúng lúc này thanh âm của Tâm Huyễn trưởng lão truyền tới:
- Không cần phải hỏi,tránh khiến cho Diệp Bạch phản cảm. Bộ Lục giai đê cấp thân pháp này đúng là rất trân quý nhưng so với thân phận đệ tử ở Tử Cảnh cốc thì vẫn không sánh bằng. Thiên Vấn, ngươi muốn giải quyết tốt thì tốt nhất không nên bị lòng tham che mờ mắt, mất đi lý trí. Nếu như ngươi bị vậy thì thời khắc Diệp gia hủy diệt sẽ không còn xa nữa.
Gia chủ Diệp gia nghe vậy thì sợ hãi, tựa hồ như bị dội một gáo nước lạnh vậy. Dục hỏa của hắn bị dội tắt, hắn nhìn về phía Tâm Huyễn trưởng lão, kinh nghi bất định mà nói:
- Thiên Vấn hiểu, Thiên Vấn sẽ ghi nhớ lời trưởng lão dạy bảo.
Ở Diệp gia, thân phận cao nhất không phải là gia chủ mà là tứ đại thủ hộ trưởng lão, mà trong tứ đại thủ hộ trưởng lão thì Tâm Huyễn trưởng lão chính là người hay ra mặt nhất, quyết định mọi chuyện lớn nhỏ. Nếu như gia chủ có gì thất trách thì bọn họ sẽ xuất hiện.
Hơn nữa, luận về thân phận, Tâm Huyễn trưởng lão cũng một nửa là sư phụ của Diệp Thiên Vấn, là trưởng bối của Diệp Thiên Vấn, cho nên Diệp Thiên Vấn không thể không tôn kính. Bởi vậy ở Diệp gia, thân phận hắn tuy tôn quý nhất, nhưng trước mặt Tâm Huyễn thì hắn giống như là một đệ tử bình thường vậy.
- Được rồi, tiếp tục xem trận đấu đi, có lẽ tương lai, thành tựu của Diệp Bạch sẽ không dưới Diệp Khổ, thậm chí còn hơn.
Nói xong câu này, Tâm Huyễn trưởng lão lập tức quay đầu nhìn về phía lôi đài, mà gia chủ Diệp Thiên Vấn thì ngây dại, không tin được vào lỗ tai của mình.
Có lẽ thành tựu tương lai của Diệp Bạch không dưới Diệp Khổ, có khi còn hơn nói không chừng. Điều này có thể sao, hay là Tâm Huyễn trưởng lão vô thức mà nói?
Diệp Thiên Vấn quay đầu nhìn về phía Tâm huyễn trưởng lão, kinh nghi bất định.
Nếu như Tâm Huyễn trưởng lão chú trọng như thế, thì thái độ của hắn sau này với Diệp Bạch cũng phải chuyển biến.
Một người tương lai có thành tựu lớn hơn cả Diệp Khổ, lại tiến vào Tử Cảnh Cốc, điều này biểu thị cho cái gì, Diệp gia gia chủ nhiều năm như hắn hoàn toàn có thể hiểu rõ.
- Chúng ta cứ nhìn kỹ hắn rồi hãy nói.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vấn đưa mắt xuống lôi đài, ném những suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi. Chỉ có điều hắn không dám tìm hiểu về bộ thân pháp huyền kỹ kia của Diệp Bạch nữa.
Lục giai đê cấp thân pháp Bàng Du Kiếm Bộ này thật nhanh, thậm chí so với Tử Di Điện quyết mà Đạm Thai Tử Nguyệt tu luyện còn muốn nhanh hơn. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Diệp Bạch đã lao tới trước mặt nàng. Mà lúc này nàng vẫn chưa kịp phản ứng, Túy Huyết Tam hương kiếm từ phía sau lưng Diệp Bạch đã rút ra, đâm về phía cổ họng của Đạm Thai Tử Nguyệt.
- Thật nhanh nhẹn!
Đạm Thai Tử Nguyệt cũng cảm thấy kinh hãi, nàng bị tốc độ của Diệp Bạch làm cho kinh ngạc, tuy nhiên, trên khuôn mặt của nàng không hề có vẻ sợ hãi, nàng lạnh lùng cười,thi triển Tử Di Điện quyết.
Đạm Thai Tử Nguyệt như một đạo tử điện quang, di chuyển trên lôi đài. Mà Diệp Bạch sau khi công kích thất bại thì đột nhiên kiếm quang lóe lên, Túy Huyết Tam Hương Kiếm của hắn biến thành một tia chớp màu đen, lập tức bay về phía ngoài khiến cho những người ở dưới đài phải kinh ngạc, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...