- Đây là huyền kỹ chính thức sao?
Tại thời khắc này, trong lòng Diệp Bạch vô cùng quỷ dị, những hàng chữ trong Thập Phương huyền quyết hiện ra, phấn cuối của Thập Phương huyền quyết cũng chính là phần mở đầu, Diệp Bạch tuy không thể học tập tứ quyết hoàn toàn nhưng hắn cũng không ngại đem nó ra sử dụng một lần. Những chữ này đã sớm ghi tạc trong tim của hắn, hiện tại đã hiện ra.
- Huyền kỹ, đây chính là một loại huyền kỹ, có người quy kết nó là huyền kỹ công kích, cũng có người nói nó là huyền kỹ phù trợ, đều xem vận dụng nó như thế nào. Đại bộ phận mọi người đều cho rằng, huyền kỹ chỉ dùng để phù trợ, bởi vì lực công kích của nó không đủ, hoàn toàn không thể so sánh với huyền kỹ công kích.
- Cho nên mọi người đều hiểu lầm huyền kỹ, không hiểu hết uy lực của huyền kỹ, với một thanh thần binh chém sắt cắt ngọc cùng với một thanh kiếm bình thường cũng không có gì khác nhau, đều là cắt cổ, giết chết địch nhân, không quan tâm ai mạnh ai yếu. Lúc đó, thần binh cùng với vũ khí bình thường cũng giống nhau, giá trị đều giống nhau, mục đích đều có thể đạt được.
- Nhưng tại sao phải cần thần binh? Bởi vì đối phương không đứng nguyên tại chỗ cho ngươi giết mà bọn họ sẽ chạy đi, phòng ngự lại. Lúc này, thần binh có thể chém giết tất cả, đây chính là sự trân quý của huyền binh. Mấu chốt vấn đề là, làm sao phá vỡ sự phòng ngự, hóa giải sự chống đỡ, còn nếu đã hóa giải được rồi, thì uy lực của nó so với một thanh kiếm bình thường cũng giống nhau.
Cho nên, giá trị của huyền kỹ chính là tạo điều kiện cho đối phương để lộ nhược điểm một kích tất thắng, đem phàm khí biến thành thần binh, trên đời này muốn thắng đối thủ cần phải dụ cho đối thủ để lộ ra nhược điểm, sau đó mới chính thức công kích.
- Dùng lực lượng yếu nhất để đánh chết đối phương, đây mới thật sự là công kích.
Diệp Bạch thì thào tự nói, trong miệng của hắn không ngừng lặp lại những câu này, trong giây lát trong lòng hắn đột nhiên rực sáng, bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng vậy đây chính là huyền kỹ bình thường, chính là thiên hạ to lớn. Huyền kỹ coi trọng chứ huyễn, không công kích, dùng lực lượng yếu nhất mà đánh bại đối thủ, đó mới thật sự là huyền kỹ.
Mình co tới nay đều đi lầm phương hướng, mình cho rằng chỉ cần Hoa Hoàn là có thể đánh chết đối thủ, thật là một chuyện cười.
Lấy yếu chống mạnh, lấy trứng gà đập vào tảng đá vẫn mang lại hiệu quả. Chỉ cần một cành trúc cũng có thể giết được người, đây chính là điều tinh diệu, là uy lực của huyền kỹ.
Sở dĩ nó không phát huy ra thực lực được chính là do điều kiện không đủ, nếu như điều kiện đủ, thì lá trúc còn sắc bén hơn cả đao kiếm, có thể giết chết địch nhân đơn giản. Tác dụng của huyền kỹ chính là đem lá trúc trở thành đao kiếm, đem đối thủ giống như là trang giấy, một kích giết chết.
Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy sáng sủa, hắn kích động thật lâu, khiến cho linh hồn cũng trở nên biến hóa. Trong lòng Diệp Bạch nhắm mắt lại, ngón tay của hắn đột nhiên rung động.
Tựa hồ như là một khúc Thần Ma Vũ đạo.
- Không được, vẫn chưa đủ, tốc độ này vẫn chưa đủ!
Trong sâu tận đáy lòng, Diệp Bạch không ngừng hò hét, làm cho hắn không tự chủ được, muốn gia tăng thêm tốc độ. Đầu ngón tay lúc này còn muốn tăng tốc thêm, tựa hồ như là phá bỏ một tảng đá lớn, phá vỡ lực lượng ngăn cản phái trước, vô cùng gian nan, lúc này tựa hồ như có vật gì đó trói buộc ngón tay của hắn, không giải phóng được.
Tuy nhiên hắn không thể buông tha, phải tăng tốc độ hơn nữa.
Diệp Bạch cắn răng một cái, đột nhiên “phập” một tiếng vang lên.
Tựa hồ như có đồ vật gì đó đã được nghiền nát, lực cản không khí trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, hai ngón tay của hắn tựa hồ như đi vào trong nước, hô tức thoải mái. Chỉ thấy hai tay của hắn trở nên rất nhanh, tàn ảnh nối tiếp, rồi dần dần chui vào trong hư không, sau đó triệt để biến mất trong không khí, biến mất trước ánh mắt của mọi người. Tất cả mọi người không nhìn ra biến hóa của Diệp Bạch, mọi người đều ồn ào, kinh hô lên.
Đương nhiên, ngón tay của Diệp Bạch cũng biến mất, tốc độ của hắn đã quá nhanh, vượt qua cực hạn thị lực của con người.
Diệp Bạch mở mắt ra, ở bốn phía quanh thân thể của hắn, đột nhiên bay ra ba mươi hai huyết đằng, không ngừng biến ảo, vũ động, tựa như là một rừng mây khổng lồ.
- Ba mươi hai huyết đằng.
Tầng thứ năm đã lâu không thể đột phá, bây giờ dưới sự áp bách của ngoại lực đã tăng lên, đạt tới tầng thứ sáu.
Hai ngón tay của Diệp Bạch di động liên tục, biến hóa khó lường.
Hắn nhìn về phía ánh mắt của Diệp Bồng Lai mà bình thản nói:
- Mau đến đây, Diệp Bồng Lai, ta và huynh thực hiện một trận chiến chính thức.
Dùng Thập Phương huyền quyết thực hiện một trận chiến với huynh.
- Được!
Diệp Bồng Lai một mực bất động, nhìn thấy ba mươi hai dây mây huyết sắc khổng lồ kia thì trong mắt hiện ra một vẻ tán thưởng:
- Không ngờ huynh lại có thể đột phá như vậy, đây chính là huyền kỹ chính thức, lúc này ta sẽ không lưu thủ nữa.
Diệp Bạch cũng khẽ mỉm cười nói:
- Ta cũng vậy.
Diệp Bạch hô lên một tiếng, ba mươi hai huyết sắc dây mây khổng lồ vũ động quanh người hắn, quỷ dị vô cùng.
- Bắt đầu đi.
Hắn nhìn về phía Diệp Bồng Lai đối diện mà thản nhiên nói.
Ánh mắt của Diệp Bồng Lai nhìn qua ba mươi hai huyết đằng kia, đôi mắt co lại, bất quá hắn cũng không lùi bước mà lớn tiếng nói:
- Được.
Diệp Bạch hít sâu một hơi, hai tay của hắn đột nhiên vũ động, chưởng ảnh liên hồi, Thiên Hoa huyền vũ chưởng liên tục lao về phía hắn.
Hắn dùng hai mươi bốn chưởng này đầu với ba mươi hai dây mây của Diệp Bạch, chẳng lẽ hắn có lòng tin sẽ thắng sao.
Tuy nhiên, tiếp theo Diệp Bạch lại mỉm cười, thân hình hắn lại di động sau đó một dây mây huyết sắc khổng lồ lại đột nhiên hiện ra, tựa hồ như là một con mãng xà to lớn, cuốn thẳng tới eo lưng của Diệp Bồng Lai.
Một thứ khác cũng cuốn về phía eo lưng của Diệp Bồng Lai.
Hấp huyết đằng đã biến hóa.
Diệp Bồng Lai hơi cau mày một cái, cả người của hắn tựa như là một đạo hỏa quang, di chuyển trên lôi đài. Hắn né tránh hai dây mây khổng lồ này, hắn cảm giác dây mây khổng lồ này tuy giảm bớt nhưng phiền toái lại lớn hơn, những thứ này không phải để công kích mà là để trói người, ảnh hưởng đến hành động của mình.
Trong nháy mắt đó, Thập Phương huyền quyết của Diệp Bạch đã có biến hóa, mười sáu dây mây tuy mạnh mẽ, nhưng cùng mình lấy cứng đối cứng, có thể phá hủy Tam Huyền Xích Hỏa công của mình.
Diệp Bồng Lai liên tục sử dụng Thiên Hỏa Du Thân Bộ mong chóng thoát ra.
Tuy nhiên hắn quá coi thường Diệp Bạch, Hấp Huyết đằng ở sau lưng Diệp Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích bây giờ bỗng đột nhiên bắn ra, uốn éo quỷ dị trên không trung giống như là rắn, lao về một điểm trên người của Diệp Bồng Lai.
Diệp Bồng Lai vội vàng dịch chuyển, nhưng đúng lúc này, một sợi dây mây huyết sắc lại lao về phía hắn.
Trong lòng Diệp Bồng Lai liền có một cảm giác khó chịu, tựa hồ như là có một dây mây khổng lồ đang đợi hắn phía trước, hơn nữa những giây mây nào giao thoa ở trên không trung, tạo thành một cái võng, dần dần áp súc không gian né tránh của Diệp Bồng Lai lại. Nếu như chúng cứ tiếp tục tấn công như vậy thì mình không thể tránh được, Thiên Hỏa Du Thân Bộ tinh diệu như vậy, nhưng nếu như toàn bộ trường đấu đều bao phủ dây mây thì mình làm thế nào để tránh đây?
- Đã không tránh được thì phải hủy nó!
Diệp Bồng Lai tức giận mà nâng song chưởng lên một lần nữa. Phập phập phập ba tiếng vang lên, hắn quét tới sợi dây mây khổng lồ, những tiếng bạo liệt vang lên, vài gốc dây mây liền bị phá hủy, những bụi mây này dường như cuồn cuộn không dứt, từ một hướng khác lại sinh ra, vô luận mình phá hủy nhiều hay ít thì nó vẫn tấn công mãnh liệt, tựa hồ như là linh xà vậy, muốn đem Diệp Bồng Lai trói chặt lại. Một số gai nhỏ đôi lúc lại đâm vào người Diệp Bồng Lai, khiến hắn cảm thấy toàn thân tê rần.
- Hừ!
Diệp Bồng Lai hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn vận lực, Hấp huyết đằng nhất thời bạo liệt, nhưng đúng lúc này, hấp huyết đằng từ một hướng khác lao tới hông của hắn, cùng lúc đó một hấp huyết đằng khác từ trong lòng đất xuất hiện, cuốn lấy hai chân của hắn.
Diệp Bồng Lai cảm thấy toàn thân của mình như muốn thổ huyết, hắn muốn vận khởi huyền khí, vận dụng hỏa quang trong người của mình. Hai hấp huyết đằng vây quanh hắn lại phập phập hai tiếng, hóa thành hai luồng khói xanh biến mất không còn thấy gì nữa. Những hấp huyết đằng kế tiếp không tới gần được, chỉ cần tới gần là sẽ hóa thành trong bụi.
Trang thái này thật là lợi hại.
Mọi người ở dưới đài nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng đúng lúc này, hỏa quang trên người Diệp Bồng Lai lại lóe lên, sau đó biến mất không còn gì nữa. mà từng luồng bạch sắc ở trên người hắn cũng nổi lên, hiển nhiên trạng thái này hắn cũng không duy trì được bao lâu. Lúc này, Hấp Huyết đằng lại quấn tới, đúng lúc này Diệp Bồng Lai vận sức ra, tuy nhiên bây giờ thì hữu tâm vô lực, vô số Hấp huyết đằng từ phía dưới mặt đất bò lên, trói hắn lại giống như một cái bánh tét, chỉ để lộ ra một cái đầu. Diệp Bạch ở phía dối diện thở ra một hơi, lau mồ hôi trán mà từ từ đi tới.
- Thế nào? Uy lực của Thập Phương huyền quyết thật sự không thể chiến thắng huynh sao?
Hắn cất tiếng hỏi.
Diệp Bồng Lai nhìn Diệp Bạch, rồi lại nhìn vố số hấp huyết đằng ở trên người mình. Lúc này cả người hắn tê dại, ngay bây giờ, chỉ cần một cây kiếm trúc cũng có thể lấy mạng của hắn.
Diệp Bồng Lai cười khổ một tiếng hướng về phía Diệp Bạch nói:
- Ta nhận thua.
Cam tâm tình nguyện nhật thua, không hề có một chút ép buộc nào.
Diệp Bạch khẽ vẫy tay, Hấp Huyết đằng vút một tiếng, chui vào trong ống tay áo của hắn, biến mất không còn gì nữa, tựa hồ như chưa hề tồn tại vậy. Chỉ có điều, Diệp Bồng Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, giờ khắc này, hắn và một người bình thường cũng không có gì khác nhau.
Hắn nhìn về phía Diệp Bạch mà nhịn không được hỏi:
- Huynh làm cách nào mà thay đổi như vậy, lực công kích thấp xuống nhưng nguy hiểm lại tăng lên, khiến cho người ta không thể né tránh, không thể ngăn cản, chỉ có thể để mặc huynh xâm lược!
Diệp Bạch mỉm cười nói:
- Voi khi không còn khí lực thì một con kiến cũng có thể giết chết, trên đời này, sức mạnh dù mạnh mẽ đến đâu cũng có khi trở nên yếu ớt, đây chính là đặc điểm của huyền kỹ, đái bại địch nhân mạnh mẽ, sau đó mới công kích.
Sau đó, Diệp Bạch xoay người xuống đài, không chú ý tới bất kỳ ai, lúc đi xuống đài, cước bộ của hắn hơi loạng choạng, kỳ thực hkoog riêng gì Diệp Bồng Lai mà chính bản thân hắn cũng đã đạt tới tình trạng dần kiệt sức, hắn chỉ duy trì được hơn Diệp Bồng Lai một chút mà thôi.
Điều khiển ba mươi hai Hấp huyết đằng, với thực lực của Diệp Bạch cũng không thể duy trì được nhiều thời gian, hiện tại đã cực hạn, thậm chí lúc về sau, hắn mơ hồ đã khống chế không nổi, cho nên vừa thấy Diệp Bồng Lai nhận thua, hắn lập tức thu hồi, tựa như vô cùng tiêu sái nhưng trong lòng cũng vô cùng khổ cực. May mắn là Diệp Bồng Lai không nhận ra, khi đó chỉ cần hắn phát ra một chưởng, Diệp Bạch cũng phải thua trận đấu này.
Đáng tiếc trên đời này không có nếu như, Diệp Bạch đã hạ được Diệp Bồng Lai, hắn đã chiến thắng trận đấu này, chính thức tiến vào bốn người mạnh nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...