Vô Tận Kiếm Trang

"Phốc..."
"Phốc..."
Một âm thanh muộn hưởng vang lên, Diệp Bất Phàm bị đánh văng ra, sau đó giận dữ, xoay người một cái, tiếp tục nhào lên, Ngân cung trong tay mang theo một đạo ngân quang, vọt tới Diệp Chân.
Diệp Chân tay khẽ vẫy, vô số hỏa nguyên lực nhất thời tu tập trên bàn tay trái của hắn. Lập tức, một cái ám hồng sắc hỏa cầu như cái bàn lớn dần dần hình thành. Diệp Chân liền cầm Hỏa cầu phát ra nhiệt lượng khủng bố này, hướng phía Diệp Bất Phàm gần thi thể Tử Giác nhất mà tấn công!
Diệp Bất Phàm chợt lóe lên, cái ám hồng sắc hỏa cầu lớn kia nhất thời đánh ở bụng của con mãng xà thật lớn phía sau, một mảnh cháy đen phát ra khói đen nồng đậm liền hiện lên, hiển nhiên một kích kia có uy lực rất khủng bố. Diệp Bất Phàm lạnh lùng cười, thừa dịp huyền khí của Diệp Chân tiêu thất, sau đó tiếp tục vận lực, đang muốn tiếp tục ra tay, bỗng nhiên cảnh giác, cả người liền nhảy dựng lên!
Bên kia, vẫn đang đấu với Diệp Lan là Diệp Phá bất ngờ không biết lúc nào thoát khỏi công kích Băng đạn của Diệp Lan, vung tay lên, một đạo kiếm khí hình cung rất lớn, lặng yên không một tiếng động hướng về phía Diệp Chấn và Diệp Bất Phàm đang chiến đấu nhau mà đánh xuống. Nhưng Diệp Bất Phàm liền nhảy qua một bước thoát hiểm, đạo kiếm khí hình cung này nhất thời liền bổ trúng vào cái bụng thật lớn của mãng xà. “Ầm”, đạo trường kiếm đánh sâu vào thịt, lật lên một mảng, hình thành một cái lỗ máu có thể thấy được bằng mắt thường. Máu của thi thể con mãng xà này vẩy ra bên ngoài, một viên cầu màu đen rơi ra, lăn xuống đúng tới chân của Diệp Bạch.
Bỗng nhiên, Diệp Phá hô to một tiếng, nói: “Chậm đã...” Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhất tề dừng tay, nhảy ra khỏi vòng chiến. Diệp Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, nói: "Diệp Phá, ngươi lại muốn làm cái quỷ gì?"
Diệp Phá lại lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: "Chúng ta đánh nhau lâu như vậy, chẳng lẽ các ngươi đã quên bên ngoài còn có một người sao?"

Mọi người nhất thời ngẩn ra, ánh mắt đồng loạt nhìn về Diệp Bạch, nhất thời sắc mặt của mọi người liền trở nên khó coi. Mấy người nhìn về thân ảnh của Diệp Bạch, trong ánh mắt lộ hung quang.
Thấy ánh mắt của mọi người, Diệp Bạch biết chính mình phải vào tham chiến hoặc là rời đi, tuyệt đối không còn đường thứ hai để chọn, còn muốn bàng quang đứng đó là không có khả năng. Thậm chí, phỏng chừng cả ba thế lực kia có thể liên thủ lại tiêu diệt một ngoại nhân như hắn rồi sau đó chiến đấu tiếp cũng không muộn. Suy tư một chút, Diệp Bạch nhìn về phía ánh mắt giương cung bạt chiến của ba phương, một không khí khẩn trương trên người xẹt qua. Hắn hơi hơi cúi người xuống, không một dấu vết đem quả cầu màu đen rơi ra từ trong thi thể Tử Giác Cự Mãng vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên, nói: "Ta từ bỏ, ta rời khỏi..."
Nói xong liền yên lặng rời khỏi tổ đội của mọi người, xoay người rời đi. Sau khi đi được mười bước, thân hình của hắn chợt lóe lên, lập tức liền biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, nhất thời ngạc nhiên. Hay là, hắn tính toán sau khi nhóm bọn mình chiến đấu với nhau xong thì sẽ quay lại cướp đoạt thành quả thắng lợi? Nhưng mà, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm liếc nhau một cái, lại đều lộ ra một vẻ khó tin, ngơ ngác nói: “Hắn vậy mà thực sự rời đi, hắn thật sự có thể bỏ đi, buông tha cho những tài liệu trân quý này? Hắn tự nguyện rời khỏi?”
Bởi vì lúc trước đề phòng bị lạc lẫn nhau trong rừng rậm, trên người sáu người đều cũng riêng rẽ rắc lên một ít cỏ dẫn đường, chỉ cần trong một phạm vi nhất định là có thể cảm ứng nhau. Hoặc là, khi nào đối phương biến mất trong vòng phạm vi 100 dặm hay tử vong thì loại cảm ứng này mới có thể biến mất. Mà hiện tại, ở cảm ứng của hai người, thân hình của Diệp Bạch lại nhanh chóng xa dần, hướng phía ngoài rừng rậm mà chạy vội đi. Cái cảm ứng này càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng nông, dần dần, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Mấy người hai mặt nhìn nhau, Diệp Bạch không ngờ thực sự rời đi!
Hiện tại, cho dù mấy người có chiến đấu tới trọng thương, hắn muốn trở lại cũng đã là chuyện không thể. Không nói đến việc việc di chuyển 100 dặm sẽ mất một thời gian khá lâu, thời điểm này cũng đủ để người thắng lợi đem tất cả các vật phẩm trân quý ở đây sau đó thong dong rời đi nơi này, không thể tìm được tung tích gì nữa. Có thể nói, Diệp Bạch không biết là vì nguyên nhân gì lại bỏ đi miếng bánh này, không cùng mấy người tham dự tranh đoạt.
Thật lâu sau mới kịp phản ứng, Diệp Chân gầm nhẹ lên một tiếng: “Ngốc tử này không cần, cầu còn không được!” Rồi đột nhiên đánh về phía Diệp Bất Phàm, tay phất lên, hỏa cầu đầy trời. Mà Diệp Phá, Diệp Bất Phàm cũng đã kịp phản ứng, dồn dập đánh trả. Trong lúc nhất thời, bốn người lại rơi vào vòng hỗn chiến, lúc này không có ai đuổi theo Diệp Bạch. Đối với họ mà nói thì thiếu đi một kẻ địch, cầu còn không được. Nếu như vậy, xác suất cho bốn người mỗi người được bảo vật sẽ lớn hơn lúc trước một đến hai phần.

Trong lúc điên cuồng chiến đấu, không ai có thời gian nghi hoặc vì sao Diệp Bạch lại có thể bỏ qua vô số bảo vật trước mắt này mà cam chịu rời khỏi. Mà cũng chỉ có một mình Diệp Bạch là hiểu được.
Cách phạm vi địa phương nơi hai mãnh thú giao chiến hơn 100 dặm, Diệp Bạch giang hai tay, nhìn viên cầu màu đen tuyền trong tay mà không khỏi mỉm cười. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, cũng không có ai ngờ đến, trên người hai con mãnh thú này, đây chính là vật trân quý nhất, so với tất cả tài liệu trên người hai con mãnh thú thì còn giá trị nhiều điểm cống hiến hơn. Nếu không bởi vì như thế thì cho dù có nguy hiểm lớn hơn, cho dù có thể trở thành mục tiêu của ba phương hắn cũng sẽ không cam tâm buông tha cho mà tự động rời đi.
Kỳ thật, ngay từ lúc ban đầu hắn cũng không có một chút tin tưởng, trên người của tam giai mãnh thú lại có đồ vật này. Cái đồ vật này và những tài liệu luyện khí trên người của hai con mãnh thú như da lông, xương, máu không phải là cùng một cấp bậc để mà so sánh với nhau. Có thể nói, có đồ vật này thì cho dù có đến mười thi thể của tam giai mãnh thú, Diệp Bạch cũng sẽ dứt khoát rời đi!
Đồ vật mà Diệp Bạch lấy được chính là mãnh thú nội đan!
Trên Thương Mang đại luc, tất cả mãnh thú được chia làm mười cấp, nhất giai mãnh thú tương đương với thực lực Huyền giả của nhân loại. Ở giai đoạn Huyền giả, ngoại trừ một số người có thể vượt cấp mà khiêu chiến một số ít nhị giai đê cấp mãnh thú thì đại bộ phận còn lại cũng chỉ có thực lực đánh chết nhất giai mãnh thú.
Mà nhị giai mãnh thú, lại tương đương với thực lực của đê giai Huyền sĩ, mà nhị giai cao cấp mãnh thú thì ngay cả cao giai Huyền Sĩ cũng không dám chống lại, chỉ có Huyền Sư mới có thể nắm chắc đánh chết!
Trên Thương Mang đại lục, Huyền Sĩ cũng chia làm tám cấp, theo thứ tự là : Huyền giả, Huyền sĩ, Huyền sư, Huyền tông, Huyền vương, Huyền tôn, Huyền đế, Huyền thánh.

Huyền giả cũng chia Huyền khí thập tầng. Khi đạt tới Huyền khí thập tầng, tìm lấy cơ duyên, Huyền khí hóa dịch, biến thành Huyền lực, như vậy sẽ trở thành một gã Huyền Sĩ, chính thức bước vào con đường tu luyện của Huyền Sĩ.
Gia chủ hiện tại của Diệp gia là Diệp Thiên Vấn chính là một gã đê giai Huyền Sư. Toàn bộ Hỏa Vân thành, số lượng Huyền Sư cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chính là vào khoảng năm đến sáu người. Hơn nữa, đại đa số cũng chỉ là đê giai. Chỉ có một gã trung giai Huyền Sư, giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, cơ bản rất khó gặp.
Tam giai mãnh thú, thì lại tương đương với cảnh giới Huyền Sư của nhân loại, cùng Huyền khí của nhân loại mà phân chia cấp bậc giống nhau. Mà đến tầng thứ tư, tứ giai mãnh thú cùng Huyền tông mới phân chia một cách rõ ràng.
Tám cấp của nhân loại, cũng sở hữu bốn giai đoạn phân chia lớn, phân biệt là Huyền giả tiến giai đến Huyền Sĩ, Huyền khí hóa dịch, hình thành Huyền lực, có thể bắt đầu tu luyện Huyền quyết cùng Huyền kỹ, đây là một giai đoạn phân chia lớn. Sau đó lại là lần phân chia giai đoạn lớn thứ hai, chính là Huyền Sư tiến giai đến Huyền Tông, sau khi Huyền dịch hóa nguyên, ngưng kết thành Huyền nguyên, các thuộc tính của thân thể đều được đề cao mạnh. Nếu như nói Huyền Sư là cao thủ thì Huyền Tông chính là tông sư, là cấp nhân vật có thể khai tông lập phái!
Mà mãnh thú cũng như vậy, tam giai mãnh thú mặc dù cường đại, nhưng sau khi tam giai mãnh thú tiến lên đến tứ giai, thì toàn bộ đều có một thứ vô cùng trân quý trên Thương Mang đại lục, đó chính là mãnh thú nội đan!
Một mãnh thú sau khi ngưng kết ra nội đan, sẽ bắt đầu có những bước nhảy vọt về chất, ngày sau sẽ có những bước tiến không thể đếm được. Đồng thời, nếu mãnh thú không thể ngưng kết ra nội đan thì cả đời cũng chỉ dừng lại ở tứ giai, không thể tiếp tục tiến thêm được dù chỉ một bước.
Cho nên nói, mãnh thú có nội đan thì cũng chỉ có tứ giai mãnh thú hoặc là ngũ giai mãnh thú mới có thể ngưng kết ra đồ vật này, cho dù là tứ giai mãnh thú cũng không nhất định có được. Mà tác dụng của nội đan mãnh thú có rất nhiều, nó tượng trưng cho tinh hoa tu vi cả đời của một mãnh thú. Một quả nội đan cho dù chỉ là đê giai, thì ở trên Thương Mang đại lục cũng là bảo vật mà có tiền cũng không mua được. Nó chẳng những có thể lấy dùng đề cao thuộc tính của Huyền binh, tăng cao uy lực của Huyền binh, hơn nữa cũng có thể luyện chế thành một ít bảo đan cực kỳ trân quý để tăng tiến tu vi Huyền khí của một người. Đồ vật đến bậc này, quả thật có tiền cũng mua không được!
Ở bên trong chợ đen, giá trị của một viên mãnh thú nội đan thường thường là giá ở trên trời, mà xác suất xuất hiện cũng là vô cùng ít. Một khi xuất hiện một quả mãnh thú nội đan, lập tức sẽ dẫn tới sự tranh đoạt đẫm máu của các thế lực, nên giá của nó là cực cao thì cũng không có gì là kỳ quái.

Diệp Bạch cũng thật không ngờ, Tử Giác Cự Mãng chỉ là một con tam giai đê cấp mãnh thú mà trong cơ thể lại có một viên mãng xà nội đan, đây là điều hắn không bao giờ có thể ngờ tới. Bởi vì ở tình huống bình thường, thì đây là điều không thể nào xảy ra được. Diệp Bạch sở dĩ biết đến nội đan, bất quá cũng chỉ là từ một quyển sách cổ rách nát mà thôi. Để có hiểu biết về đặc trưng và tập quán của các mãnh thú, Diêp Bạch đã đến toàn bộ Tàng Thư Các của Diệp gia, xem toàn bộ các quyển sách nói về mãnh thú một lần. Diệp gia Tàng Thư Các, chính là nơi cất giữ nhưng bộ sách nói về cách thu nhận, sử dụng về các loại mãnh thú hoặc là dược thảo, kỳ trân, Huyền binh để cho hậu nhân có thể đọc. Bất quá, người bình thường thường chỉ vào xem một số tài liệu có ích vê các loại mãnh thú mà mình có thể gặp phải, chứ căn bản là không có mục đích khác. Không giống như Diệp Bạch, không ngại buồn tẻ đem những loại mãnh thú ở những nơi hẻo lánh, thậm chí ít xuất hiện mà xem qua một lần, không hề bỏ qua con nào. Ở Diệp gia, những người có thể kiên nhẫn đọc hết như Diệp Bạch thật đúng là ít ỏi, không chừng ngay cả mấy tên trưởng lão cũng không có xem hết sách của Tàng Thư Các như Diệp Bạch.
Chính là từ những quyển sách này, Diệp Bạch mới biết đến bí mật của nội đan. Mà Diệp Phá, Diệp Bất Phàm là những ngoại tông đệ tử ít đọc sách về mãnh thú nên căn bản không biết đến sự tồn tại của nội đan trong người mãnh thú. Ở tình huống này, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, cùng chưa có người nào nghĩ rằng tam giai mãnh thú lại có thể xuất hiện nội đan.
Tứ Giai mãnh thú, tương đương với nhân loại có thực lực Huyền Tông, ngũ giai mãnh thú lại tương đương với thực lực Huyền Vương của nhân loại. Toàn bộ Diệp gia, cũng chỉ có một gã Huyền Sư, còn Huyền Tông lại là nhân vật mà bọn họ không bao giờ có thể nhìn thấy được.
Mà ngay cả Diệp gia gia chủ cũng đều chưa bao giờ thấy được nội đan của mãnh thú, lại càng đừng nói đến những ngoại tông đệ tử như Diệp Phá, Diệp Bất Phàm. Toàn bộ Diệp gia, phỏng chừng biết được chuyện này cũng chỉ có 3,4 người. Mà cho dù có biết, thì cũng bởi vì cách bọn họ quá mức xa xôi nên sẽ không có người nào đi nói.
Sở dĩ Diệp Bạch có thể nhận ra viên cầu màu đen không thu hút sự chú ý của mọi người mà ngã nhào vào chân hắn cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng cũng không dám xác định viên cầu màu đen này lại chính là nội đan mãnh thú, bỏi vì điều này là không thể ngờ được. Toàn bộ đệ tử cấp thấp của Diệp gia, phỏng chừng ngoài hắn ra thì cũng không có ai chú ý đến tin tức của nội đan mãnh thú, tự nhiên lại không cần nói đến những người như Diệp Phá, Diệp Bất Phàm nên bọn họ thấy Diệp Bạch nhặt lên cái gì đen thui đó, cũng không có để ý. Mà Diệp Bạch, xem như có biết thì cảm thấy viên cầu này cũng chỉ là tương đối giống với nội đan được ghi trong quyển thượng cổ bí tịch kia, hoặc cũng có thể không phải là bảo bối gì. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng muốn mạo hiểm đổ một hồi này!
Trong tam giai mãnh thú, chỉ có rất ít những con có thiên phú dị bẩm, hoặc là ngoài ý muốn nuốt được những thiên tài địa bảo mới có thể ngưng kết ra được nội đan. Giá trị của thứ này, căn bản không phải là hai cỗ thi thể của tam giai ma thứ kia có thể sánh bằng, hay nói cách khác là hoàn toàn không phải là cùng một cấp bậc với nhau!
Diệp Bạch cũng không biết một con tam giai mãnh thú Tử Giác Cự Mãng như thế nào có thể ngưng kết ra nội đan, nhưng lúc này trong tâm của hắn đã tràn ngập niềm vui, căn bản không có tâm tình để ý tới chuyện đó. Đối với hắn mà nói thì khỏa nội đan này chính là thu hoạch lớn nhất, thâm chí, tất cả những thu hoạch của hăn từ trước giờ cộng lại cũng không bằng quả nội đan này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui