- Được, một trăm vạn thì một trăm vạn, xin hai vị thiếu gia chờ một chút, ta phái người đi thu xếp.
Thấy đối phương bá đạo như vậy Nhiếp Khiếu Thiên đành phải thỏa hiệp.
- Một trăm vạn là giá vừa rồi, hiện tại ta đổi ý rồi. Mỗi người một trăm vạn, nhanh lấy ra cho ta.
La Vũ đột nhiên nhếch miệng, trên mặt nở nụ cười nghiền ngẫm.
- Mỗi người một trăm vạn sao?
Nhiếp Khiếu Thiên giật mình.
Mỗi người một trăm vạn là hai trăm vạn, đem cả Nhiếp gia ra bán cũng không có nhiền tiền như vậy a.
- Mỗi người một trăm vạn, ha ha, cái giá không tệ. Ở đây ta có hai đống phân, mỗi người các ngươi một đống, các ngươi có muốn hay không?
Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng cười nhạt, Nhiếp Vân đi tới.
Lời này vừa vang lên trong đại điện thì tất cả mọi người ngây ngốc, mà ngay cả Nhiếp Khiếu Thiên cũng không có kịp phản ứng đã ngây người tại chỗ.
Nhiếp Vân dám nói lời này với người La gia Thần Phong thành, chẳng lẽ không muốn sống hay sao?
Phải biết rằng mặc dù hiện tại Nhiếp gia có một cường giả Khí Tông, nhưng mà so với đại gia tộc lâu năm, sừng sững như La gia mà nói quả thực là trên trời dưới đất, không thể đứng cùng nhau. Nói như vậy quả thực là muốn chết.
- Cái gì? ngươi nói cái gì?
La Vũ và La Thần dường như còn chưa nghe rõ cho nên lên tiếng:
- Ngươi nói lại lần nữa?
- ha ha, ở đây ta có hai đống phân, trên đường đi nếu các ngươi đói thì có thể ăn một miếng, so với tiền tài gì còn sảng khoái hơn a. Đừng có khách khí, cầm lấy đi.
Nhiếp Vân làm như không thấy ánh mắt giết người của hai người, hắn cười ha hả, nghênh ngang đi vào trong đại điện, tùy ý ngồi một cái ghế ở trên cao.
- Tốt. Tốt.
La Vũ không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một thiếu niên dám nói như vậy, hắn tức tới mức như nổ phổi, sắc mặt dữ tợn, trên trán nổi lên gân xanh, lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Khiếu Thiên rồi nói:
- Nhiếp Khiếu Thiên tộc trưởng, gia tộc các ngươi có quy củ rất tốt nha. Ta thấy loại gia tộc có quy củ như vậy không cần phải tiếp tục ở Thần Phong đế quốc. Hiện tại ta sẽ lập tức viết thư, không tới ba ngày, ta dám cam đoan Nhiếp gia các ngươi tuyệt đối chó gà không tha.
Nói xong La Vũ vỗ bàn đứng dậy, lửa giận như là hỏa diễm bay thẳng lên chín tầng trời.
- La Vũ thiếu gia, ngại quá, đây là khuyển tử Nhiếp Vân, nó không biết thân phận của nhị vị, nếu như có nói lời nào mạo phạm, kính xin nhị vị thứ tội.
Nghe thấy đối phương nói lời hung ác như vậy, Nhiếp Khiếu Thiên biến sắc, vội vàng đánh mắt nhìn về phía nhi tử, nói:
- Vân nhi, hai vị này chính là thiếu gia của La gia Thần Phong thành. La gia Thần Phong thành cho dù ở trong đế quốc cũng là gia tộc xếp thứ ba, chỉ là lần này có chút khó khăn cho nên mới tới vay tiền, còn không mau xin lỗi hai người?
- Xin lỗi? Không cần phải nói lời xin lỗi, các ngươi chứ chờ xem quân đội của đế quốc có thể làm được gì đi.
La Vũ ngắt lời Nhiếp Khiếu Thiên, hắn bước ra khỏi chỗ ngồi, đi tới chính giữa đại điện, sắc mặt dữ tợn nhìn về phía Nhiếp Vân, nói:
- Nhiếp gia các ngươi dám kiêu ngạo như vậy, xem ra trong tộc nhất định có chứa chấp Yêu tộc, cùng một mạch với người Yêu tộc, như vậy cũng không cần phải tồn tại làm gì.
Cho dù là đại gia tộc trong đế quốc cũng không thể tùy ý bắt nạt kẻ yếu, nếu không sẽ trở thành chuyện để người ta đàm tiếu.
Nhưng mà câu nói đầu tiên của La Vũ đã đổ tội danh lên đầu Nhiếp gia, chỉ cần liên quan tới yêu tộc, cho dù Nhiếp gia có bị diệt tộc thì cũng tuyệt đối không có ai dám nói câu gì.
Đây gọi là quyền lực, là thế lực.
- Ngươi gọi là Nhiếp Vân đúng không? Hôm nay ta sẽ bắt ngươi, đầu treo trên tường, lại cắt từng khối thịt trên người xuống, sau đó lại đại tiện cho ngươi ăn hết, để cho ngươi biết cái giá của việc đắc tội với ta.
La Vũ đứng cách Nhiếp Vân không xa, vẻ mặt dữ tợn nói.
Hắn muốn dùng thiếu gia Nhiếp gia này lập uy.
Từ đó để cho người Nhiếp gia biết rõ quyền uy của La gia hắn không thể bị khiêu khích.
- Đại tiện vẫn là ngươi nên ăn đi, ta cũng không có sở thích như vậy. Nếu như ngươi thực sự muốn ăn, như vậy ta sẽ sai người chuẩn bị một thùng tới. Nếu như không ăn quen, ta có thể bỏ thêm chút hành vào cho ngươi.
Nhiếp Vân ngồi đó, không thèm động đậy, chỉ cười nhạt một tiếng.
- Thêm hành, ăn phân....
Nghe nhi tử nói lời này, triệt để đắc tội với hai vị thiếu gia La gia trước mắt, Nhiếp Khiếu Thiên thiếu chút nữa bị dọa cho bất tỉnh.
Đại trưởng lão mới vừa rồi bị đả thương hai mắt cũng trợn lên, dường như tùy thời sẽ rơi xuống mặt đất, trong miệng lập tức thì thào:
- Xong, xong rồi. La gia nhất định sẽ diệt sát toàn bộ Nhiếp gia chúng ta...
- Đi chết đi.
La Vũ không ngờ tới đối phương chẳng những muốn cho mình ăn phân, mà còn muốn thái hành cho mình, hắn tức giận vô cùng, một cỗ hỏa diễm từ trong đáy lòng thiêu đốt lên, dường như tùy thời đều có thể bạo tạc, nổ tung....
Trước đó hắn gặp cường giả Chí tôn, bản thân tự nhận không may cũng thôi đi. Một thiếu gia của tiểu gia tộc mà cũng dám nói như vậy, quả thực là tội không thể tha thứ.
Miệng rít một tiếng, La Vũ đánh một chưởng về phía Nhiếp Vân.
Lần này lực lượng Binh Giáp cảnh không hề giữ lại mà phóng ra, chân khí hùng hậu tạo thành một cự chùy lớn bằng vạc nước trên không trung, hung hăng đập vào đầu Nhiếp Vân. Dường như chỉ cần bị đập trúng, mặc kệ thực lực ngươi mạnh thế nào cũng sẽ lập tức bị biến thành một đống bùn nhão, chết oan chết uổng.
- Vũ kỹ Hầu tộc hạ phẩm Lạc Rì Đồng chùy, ha ha, có thể bằng vào thực lực Binh Giáp cảnh trung kỳ đánh chiêu này thành như vậy, cũng coi như không tệ.
Nhìn thấy chiêu này đánh úp lại, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng. Hắn nhận ra chiêu số này, tay phải đẩy về phía trước, lập tức ngăn cản chiêu này ở bên ngoài.
- Binh Giáp cảnh sơ kỳ đỉnh? Ta nói tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có chút vốn liếng. Tuy nhiên một chút vốn liếng đó ở trước mặt ta còn chưa đủ.
Nhìn thấy đối phương ngăn cản công kích của mình, lúc này La Vũ mới biết thực lực của đối phương, Binh Giáp cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Bằng vào tuổi ấy đã có thực lực này quả thực không kém, thế nhưng so với hắn còn kém quá xa.
Cười lớn một tiếng, La Vũ lần nữa đạp bước về phía trước, hai tay vung vẩy, đồng thời đánh ra.
- Hiện tại ta sẽ để cho ngươi thử vũ kỹ Hầu tộc thượng phẩm một chút, loại vũ kỹ cấp bậc này chỉ sợ ngay cả nghe ngươi cũng chưa từng nghe qua a. Có thể chết trên vũ kỹ như vậy cũng coi như có mặt mũi. Vũ kỹ Hầu tộc thượng phẩm, Phích Lịch lôi hỏa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...