- Rất có thể.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân không nhịn được gật đầu.
Kiếp trước hắn được xưng là lão ngoan đồng, có thể nói là kiến thức rộng rãi, thế nhưng pháp quyết không tên cùng với khí tức đặc thù này lại là thứ mà từ trước tới nay hắn không thể nghĩ thông suốt.
- Được rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao hiện tại Tiểu hổ cũng không thể tỉnh lại được, lại đi xuống đáy hồ nhìn xem, liệu có thể tìm được cái gì hay không. Nếu như có khí tức kia quả thực ở trong nước có lẽ còn có thể khiến cho pháp quyết vô danh của ta lần nữa vận chuyển.
Trong lòng khẽ động, Nhiếp Vân nghĩ tới cỗ khí tức thần kỳ kia, hắn không nhịn được nửa mà thả người rời sơn động, tiếp tục đi về phía hồ nước.
Sơn động cách hồ nước cũng không xa, cũng chỉ có khoảng cách mấy trăm mét, lúc này bên ngoài mặt trăng lên cao, sao sáng đầy trời, dường như đã là đêm khuya.
Khi hắn1hôn mê trời còn chưa triệt để tối, mà bây giờ đã là đêm khuya, chẳng lẽ lần này hắn mê man còn chưa tới một dêm?
Trong lòng tính toán một chút, lúc này hắn không hỏi lắc đầu, không phải là chưa tới một đêm, mà đã qua một ngày hôm đêm.
Thời gian mê man lần này rất dài a.
Đi tới bên cạnh hồ nước, mượn mặt trăng nhìn thấy mặt nước thanh tịnh vô cùng, Nhiếp Vân thoát y, thân thể giống như một con cá nhảy vào trong hồ nước.
ào ào.
Trong nước có chút lạnh lẽo, thế nhưng Nhiếp Vân đã là cường giả Binh Giáp cảnh, một chút lạnh lẽo ấy không coi vào đâu. Hắn đi thẳng xuống bên dưới, rất nhanh đã lần nữa đi tới nơi mà hắn nhìn thấy cỗ thi thể kia.
- Cảm nhận một chút xem bên trong nước có cỗ khí tức kia không...
Trong lòng thầm nhủ một tiếng, hai tay duỗi ra thử vận chuyển pháp quyết vô danh ở trong nước hấp thu cỗ năng lượng đặc thù này. Tuy nhiên, sau4khi thử một lần hắn không khỏi thất vọng thu tay lại.
Xem ra suy đoán của hắn cũng không chính xác, trong nước này đừng nói là cỗ khí tức kia, mà ngay cả mùi của Hoàng viêm linh thạch cũng không có...
Ồ? Đợi một chút... mùi của Hoàng viêm linh thạch.
Trong lòng Nhiếp Vân sừng sỡ, hai mắt thoáng cái trợn tròn.
Không đúng, hồ nước này không có chỗ chảy ra chảy vào, theo lý thuyết là hồ nước đọng, nhưng mà vì sao hắn vừa mới hấp thu Hoàng Viêm linh thạch không lâu thì mặt nước lại từ vàng nhạt biến thành sắc xanh?
Dựa theo đạo lý mà nói, Hoàng Viêm linh thạch biến mất thì mặt nước có lẽ vẫn là màu vàng nhạt chứ?
Giống như ném vào trong nước một đống muối vậy, cho dù ngươi lấy muối ra thì nước đã mặn, nếu như không có chỗ chảy đi, như vậy cũng sẽ không trở nên nhạt đi được.
Nghĩ vậy Nhiếp Vân mới cảm thấy dường như mình đã bỏ qua gì đó, hai tay hắn khẽ quạt, cả2người lập tức cẩn thận tìm kiếm dưới đáy hồ.
- Ồ? nơi này có nước chảy...
Hắn cẩn thận kiểm tra phía dưới, quả nhiên ở một hơi kín đáo, Nhiếp Vân phát hiện ra nước chậm rãi chảy xuôi.
- Đây là cái gì?
Đi theo phương hướng nước chảy, kim loại đen kịt lộ ra trong đám đất bùn, nếu như không nhìn kỹ mà nói, căn bản không nhìn rõ là cái gì.
Đem chân khí tạo thành binh giáp, cứng lại chung quanh thân thể. Đợi sau khi phòng ngự thỏa đáng Nhiếp Vân mới nhẹ nhàng đưa tay ra, tay nắm chặt vào bên trên.
Ầm ầm.
Chợt nghe tiếng nổ vang vọng, ở nơi vốn tràn ngập đất bùn và nước đột nhiên xuất hiện một cái động để cho một người đi vào.
- Cái này..
Nhìn thấy bên dưới bùn nước không ngờ lại có một cửa động, Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái, do dự một hồi rồi mới chui vào.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được. Đã tới mà không nhìn xem thì trong lòng khó có1thể yên bình được.
Phù.
Vừa chui vào trong động thì Nhiếp Vân lập tức cảm thấy người nhẹ nhõm, hô hấp trở nên bình thường.
- Ở nơi này không ngờ lại không có nước? Chuyện này cũng rất cố quái a?
Trong động này không ngờ lại không có một giọt nước nào, giống như bên ngoài cửa động có một vách ngăn không thể nào nhìn thấu, không có một chút nước chảy nào truyền vào.
Thế nhưng... Không có nước chảy vào, như nước của cái hồ này chảy đi đâu?
Dù Nhiếp Vân là người của hai kiếp, kiến thức hơn xa người cùng thế hệ, nhưng mà vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi như trước, khó có thể tưởng tượng ra được.
Tuy nhiên, ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng mà hắn cũng không có quá nhiều rung động, dù sao đại đạo ngàn vạn, Nhân tộc, Yêu tộc có vô số bí pháp, đừng nói là hắn, cho dù là Bách Hiểu Tử kiếp trước nổi danh uyên bác cũng không có khả năng biết hết tất cả bí pháp của thiên hạ.
Trong2cái động là cửa đá cực lớn, cửa đá nặng nề hạ xuống, ngăn cản đường đi, chung quanh thì là căn phòng bị phong bế, nhìn cũng không lớn.
Đi tới trước mặt, Nhiếp Vân nhẹ nhàng đẩy thử, hắn phát hiện ra cửa đá không có chút sứt mẻ nào, tay hắn dần dần tăng lực.
- Không ngờ lại không đẩy ra được, đây là vật gì?
Lực lượng trên tay dần dần tăng tới tối đa, Nhiếp Vân lại kinh hãi phát hiện ra cửa đá giống như trước kia, không có chút sứt mẻ nào, không có ý tứ mở ra.
Đẩy không ra được, Nhiếp Vân đang định thi triển vũ kỹ xem có mở được ra hay không thì hai mắt đột nhiên nhìn vào trên cửa đá, chỉ thấy bên trên ghi một hàng chữ, vừa rồi hắn không có chú ý, sau khi xem xét qua, hai mắt lập tức tròn xoe, thoáng cái kêu lên một tiếng:
- Không thể nào lại là... lại là...
- Nơi này... Không ngờ lại là Lạc Khúc mộ? Lạc Khúc mộ sao lại ở7dưới đáy hồ thế này?
Trên cửa đá có ghi ba chữ triện to, đúng là Lạc Khúc mộ.
Thành chủ Lạc Chiêm Hào tìm kiếm nhiều năm cũng không tìm được Lạc Khúc mộ, không ngờ nó lại ở ngay dưới hồ nước này, quả thực quá kỳ quái a.
- Đây là Lạc Khúc mộ, là nơi năm đó phụ thân tìm thấy hay sao? Tại sao không có ghi phương pháp tấn chức Khí Tông? Chẳng lẽ phụ thân tiến vào trong cánh cửa đá hay sao?
Nhìn chung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy thứ gọi là phương pháp tấn chức Khí Tông, trong lòng Nhiếp Vân nghi hoặc không thôi.
Nếu như phụ thân cũng giống hắn, đi tới cửa đá, như vậy nơi này theo lý mà nói phải có phương pháp tấn chức Khí Tông. Thế nhưng vách tường chung quanh lại bóng loáng như gương, cái gì cũng không nhìn ra.
- Dùng võ kỹ một chút, thử xem có mở cửa đá này ra được không. Nếu như không mở ra được thì cũng đành chịu.
Nếu như có thể dùng lực mở được thì tốt, còn không được thì sau đó trở về mang Lạc Khuynh Thành tới đây lại nói sau. Mang theo tâm tư không quan trọng trong lòng, chân khí trong cơ thể Nhiếp Vân bắt đầu khởi động, tjao thành một tầng binh giáp giày đặc bên ngoài cơ thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...