Dưới dại lục Phù Thiên bị hư không loạn lưu bao quanh, phía trên chính là thời không loạn lưu, nghe nói sâu trong thời không loạn lưu có tốc độ thời gian chảy rất chậm, thậm chí có thể nói đã đình chỉ, người có tuổi thọ sắp đạt tới cực hạn đều tiến sâu vào thời không, như vậy tuổi thọ sẽ kéo dài hơn rất nhiều, có lẽ có thể đột phá cảnh giới đạt tới cảnh giới cao hơn, từ đó tuổi thọ cũng cao hơn nhiều.
- Nếu trong tông môn chúng ta có cường giả Linh cấp Đại viên mãn tọa trấn, lại có tổ sư Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, mặc dù Vân Huyên trở lại cũng không lật nổi sóng lớn gì, ta cũng an lòng!
Nhiếp Vân nói.
- Tông chủ ngươi muốn...
Dường như nghe hiểu ý của thiếu niên, đám hồng y trưởng lão cũng sững sờ.
- Không sai, ta ý định đi ra ngoài một chuyến, ta muốn đi Hóa Vân Tông tìm phụ mẫu, cho nên... Tạm thời không thể dừng lại trong tông môn!
Nhiếp Vân có hai câu chưa nói, đi ra ngoài cũng không riêng gì tìm kiếm phụ mẫu, phụ mẫu đã an toàn, tìm không ra cũng không sao cả, trọng yếu là tìm tin tức linh hồn sư, lại tìm khí tức đặc thù vận chuyển pháp quyết vô danh.
Nếu cứ dừng lại trong Kiếm Thần Tông sẽ chỉ làm tốc độ tấn cấp giảm bớt, cũng không có chỗ tốt quá lớn.
- Ah...
Tuy sâu trong nội tâm đã đoán được nhưng nghe hắn xác định tin tức, bốn vị trưởng lão vẫn cảm thấy sững sờ.
Ở chung với tông chủ trẻ tuổi thời gian không nhiều nhưng hắn bác học, tỉnh táo, cơ trí làm mọi người có hảo cảm.
- Ha ha, yên tâm đi, ta cũng không có rời đi luôn, chỉ đi ra ngoài một hồi, ta vẫn là tông chủ Kiếm Thần Tông, khối ngọc bài này có dấu vết linh hồn của ta, nếu như tông môn có việc cứ đưa tin cho ta, ta sẽ dùng thời gian nhanh nhất quay trở về.
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn ném ngọc bài tới.
- Vâng!
Tất cả mọi người là tu luyện giả, đã có quyết định cũng không giống tiểu nữ nhi lưu luyến không rời, Nhiếp Vân đã tiến vào tàng bảo khố tìm kiếm đan dược, bảo bối âấn cấp, lúc này mới rời khỏi tông môn, mượn truyền tống trận đi về hướng Hóa Vân Tông.
Trở thành tông chủ hay không thành tông chủ, đối với Nhiếp Vân mà nói ảnh hưởng không lớn.
- Hóa Vân Tông, ta sắp tới rồi đây.
Khinh trang thượng trận, Nhiếp Vân đi về một hướng, hắn xiết chặc nắm đấm rời đi.
Cùng lúc đó tại ngọn núi cách Kiếm Thần Tông không biết bao xa, một bóng người chật vật xuất hiện, vừa xuất hiện đã nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, sâu trong đôi mắt đen nhánh mang theo sát ý đậm đặc.
- Nhiếp Vân, ta không thể giết ngươi ta không gọi là Vân Huyên!
Mái tóc của bóng người tung bay, giọng nói ngọt ngào động lòng người lúc này biến thành khàn khàn như quỷ gào.
Không ngờ lại là Vân Huyên.
Lúc này Vân Huyên đâu còn bộ dáng cơ trí tỉnh táo mà toàn thân chật vật không chịu nổi, khôi giáp bó sát người cũng vỡ vụn vài chỗ, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
TUy nhiên, điều khiến cho người ta kỳ quái đó chính là thực lực của nàng bây giờ cũng không phải tới Tôn cấp biệt mà là Phá Không cảnh.
Lúc trước quả thực Nhiếp Vân đã đánh thực lực nàng trở về, tuy rằng không có phá hỏng khí hải, nhưng mà lại mạnh mẽ đánh rớt thực lực nàng thụt lùi. Muốn tu luyện lại lần nữa, ít có khả năng. Mặc dù có thể thành công, không có vài chục năm, trăm năm, ngàn năm thì tuyệt đối không có khả năng thực hiện. Mà bây giờ lại êm đẹp đạt tới Phá Không cảnh, quỷ dị không nói nên lời.
- ah...
Đột nhiên khuôn mặt Vân Huyên có chút dữ tợn, hai tay ôm đầu, không hề để ý tới hình tượng mà ngồi chồm hổm trên mặt đất. Miệng thống khổng rít lên, dường như linh hồn cũng bị xé nứt, quặn đau. Nhìn kỹ lại, khí tức linh hồn của nàng không ngờ lại yếu đi nhiều. Linh hồn vốn là Linh cấp đỉnh phong tứ cấp không ngờ lúc này lại chỉ còn là Linh hồn đỉnh phong tam cấp. Hơn nữa dường như ngay cả cảnh giới cũng không củng cố tốt, tùy thời đều có thể bị giáng cấp xuống nhị cấp.
Lúc trước Nhiếp Vân đối phó với nàng cũng không thi triển linh hồn áp bách và công kích, vì sao linh hồn nàng lại giáng cấp? Chẳng lẽ thi triển Mị âm thiên phú nhiều cũng sẽ khiến cho linh hồn giáng cấp?
Thống khổ tiếp tục kéo dài một đoạn thời gian ngắn, Vân Huyên liên tục nuốt vào vài khỏa đan dược, lúc này thống khổ mới giảm bớt, sắc mặt nàng mới tốt hơn một chút.
- Không được, chức vị chưởng giáo là của ta, ta nhất định phải đoạt trở lại.
Điều tức một hồi, bộ ngực sữa của Vân Huyên nhất thời phập phồng, hít thở một hồi, cổ tay nàng khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái ngọc bài hình kiếm.
- Nhiếp Vân, tuy rằng ngươi có được chưởng giáo ấn, lại được Vô thượng trưởng lão ủng hộ, nhưng... Ngươi nằm mơ cũng không ngờ tới trong tay của ta có Kiếm thần ấn a. Hừ, chỉ cần đốt cháy ngọc ấn này là ta có thể tìm được Tư Duẫn tổ sư. Tới lúc đó ta sẽ lấy toàn bộ những thứ mà ngươi cướp từ trong tay ta trở vveef.
Dường như Vân Huyên đã nghe nói chuyện Nhiếp Vân trở thành chưởng giáo Kiếm Thần tông cho nên nàng rống lên một tiếng, ngón tay khẽ điểm, trên Kiếm thần ấn đột nhiên xuất hiện hỏa diễm, sau đó nhanh chóng bị thiêu đốt thành tro tàn.
Một lát sau, tiếng ầm ầm vang vọng, một thông đạo không gian xuất hiện trước mắt nàng.
Hít sâu một hơi, Vân Huyên biết rõ đây nhất định là Tư Duẫn lão tổ thi triển đại thủ đoạn tới đây nghênh đón nàng. Lúc này nàng nhảy lên, tiến vào trong thông đạo không gian, tiếp theo đã xuất hiện trong một phiến hư không khác.
Phiến hư không này hoàn toàn khác với phiến hư không chỗ tứ đại trưởng lão, nhỏ hơn chừng vài vòng, hơn nữa lá cây thiên quế lại biến thành màu vàng, liên tục rơi xuống, một lát sau lại trở thành màu xanh, mùi hương hoa quế liên tục lan tràn...
Vân Huyên còn chưa đi vào trong được mười hô hấp thì lá cây đã vàng ba lần, lại xanh ba lần.
- Tư Duẫn lão tổ, cầu người cứu tông môn a...
Biết rõ ở chỗ sâu trong thời không, tốc độ của dòng chảy thời gian không nhất định cho nên Vân Huyên cũng nhanh chóng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nàng ngẩng đầu nhìn một lão giả đang ngồi dưới gốc cây thiên quế.
Phịch phịch.
Nàng quỳ lên trên mặt đất.
Lão giả dưới cây thiên quế làn da khô quắt, bộ dáng tiều tụy. Tuy rằng nhìn như gần đất xa trời, nhưng mà Vân Huyên biết rõ trong thân thể gầy gò này có sức bật tuyệt đối còn mạnh hơn Nhiếp Vân ngày đó.
- Ngươi... Ngươi có phải là tông chủ Vân Huyên hay không?
Chậm rãi mở mắt, lão giả này nhìn nàng một cái, lập tức nhận ra nang.
Lúc trước khi Vân Huyên thượng vị hắn từng gặp qua một lần, cho dù thời gian có lâu nhưng mà vẫn nhớ rõ như trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...