Vô Tận Đan Điền

- Vâng!

Mọi người nghe được hoàng y trưởng lão nói thế đều rùng mình, bọn họ không ngừng lấy ngọc bài và dùng tinh thần khắc lên đó.

Rất nhanh có trên trăm ngọc bài bày trước mặt bốn đại trưởng lão..

Hoàng y trưởng lão lần lượt xem ngọc bài một lần, lần nữa gật gật đầu, dường như hắn hiểu cái gì đó và quay đầu nhìn về phía bảy tên trưởng lão Lạc Vũ Thiên, Hồ Giai, Tông An...

- Xem miêu tả phía trên, bảy người các ngươi có quan hệ rất tốt với Vân Huyên tông chủ, rất nhiều nhiệm vụ của nàng đều do các ngươi chấp hành đúng không?

Xác định được bảy người, hoàng y trưởng lão hỏi.

- Vâng!

Đám người Lạc Vũ Thiên đồng thời gật đầu.

- Hơn nữa căn cứ mọi người truyền đạt tin tức, Vân Huyên tông chủ đối đãi với các ngươi không tệ, xuất ra rất nhiều bảo vật ban thưởng các ngươi, có chút trong tàng bảo khố, cũng có một ít không phải, có lẽ không sai chứ!

Hoàng y trưởng lão tiếp tục hỏi.

- Là tông chủ tín nhiệm chúng ta!

Đaám người Lạc Vũ Thiên gật đầu lần nữa.

- Rất tốt!


Thấy bọn họ sảng khoái đáp ứng, trên mặt hoàng y trưởng lão mỉm cười nhàn nhạt, đột nhiên đứng dậy nhìn vào cửa nhỏ bên cạnh đại điện.

- Bẩm tông chủ, ta đã xử lý xong, kính xin tông chủ tự mình quyết đoán!

Hắn vừa dứt lời bên cạnh đại điện có tiếng bước chân vang lên.

Âm thanh bước đi ban đầu rất nhẹ nhưng càng ngày càng nặng, rất nhanh một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhiếp Vân đi vào đại điện.

- Này...

- Tông chủ? Người kia là ai?

- Vân Huyên tông chủ đâu rồi?

Nhìn thấy thiếu niên đi tới tất cả mọi người sững sờ.

- Rất tốt!

Không để ý tới mọi người ngạc nhiên, Nhiếp Vân đi hai bước tới giữa đại điện và quay người ngồi lên vị trí tông chủ.

Hắn nhìn sang đối phương, lúc này điểm ra bảy người đều bị hắn biết rõ, Lạc Vũ Thiên trưởng lão, tông An trưởng lão, Hồ Giai trưởng lão, chấp pháp đội Mạc Tường đội trưởng...

Vừa rồi hoàng y trưởng lão hỏi nhiều lượt như thế, nhìn như dài dòng nhưng thật ra đã tìm được toàn bộ tâm phúc của Vân Huyên.

Chỉ có tâm phúc mới có được nhiều ban thưởng, chỉ có tâm phúc mới có thể làm nhiều việc vì nàng, chỉ có tâm phúc mới càng hiểu mục đích và suy nghĩ của nàng...

Thông qua hỏi thăm và quan sát phản ứng của mọi người, bảy người này đi lại rất gần với Vân Huyên, thuộc về vây cánh của nàng.

Về phần những người khác khẳng định còn nữa, trong thời gian ngắn không có khả năng tìm ra, chỉ cần có thể xử lý bảy người này cho thỏa đáng, lúc này mọi người hiểu Vân Huyên là hoa mai đã tàn, cũng không thể gây ra sóng gió gì khác nữa.

- Ngươi là ai? Vị trí tông chủ là ngươi tùy tiện ngồi sa? Còn không xuống!

Lần này Mạc Tường học nghe lời, cũng xuất đầu đầu tiên, kẻ nói chuyện là đội trưởng chấp pháp đội Mạc Tường.

Tuy hắn không phải Thái Thượng trưởng lão nhưng địa vị trong tông còn cao hơn Thái Thượng trưởng lão, đồng thời bản thân cũng là cường giả Nạp Hư Cảnh, là thuộc hạ trung thành nhất của tông chủ, cho nên hắn có tư cách tham gia hội nghị lần này.

Tuy Mạc Tường lúc trước đã gặp mặt Nhiếp Vân nhưng lần thứ hai lợi dụng thân phận ngụy trang của ngụy trang sư, hiện tại hắn bộc lộ gương mặt thật nên hắn không nhận ra.

Khắp nơi trên đại lục Phù Thiên đều truyền lưu truyền thuyết Nhiếp Vân, người biết rõ dung mạo chân chính của hắn không nhiều, hơn nữa linh hồn đạt tới Linh cấp đỉnh phong cho nên khí tức của hắn cải biến không ít, mặc dù có người nhìn thấy thông cáo của Di Thần Tông nhưng cũng không ai tưởng tượng nổi thiếu niên ngồi trên vị trí tông chủ chính là nhân vật dương danh thiên hạ.

- Từ hôm nay trở đi, ta là tông chủ Kiếm Thần Tông!


Không quan tâm tới Mạc Tường chất vấn, Nhiếp Vân lên tiếng, lời nói không lớn nhưng lại sinh ra sóng to gió lớn trong Kiếm Thần điện.

Nhìn thấy hắn trực tiếp đi tới vị trí tông chủ và ngồi xuống, bốn vị vô thượng trưởng lão cũng không phản đối, lúc này nội tâm của mọi người đã có suy nghĩ, thẳng đến khi hắn tự mình thừa nhận mới làm mọi người khiếp sợ và không dám tin tưởng.

- Đổi tông chủ?

- Tại sao phải đổi? Chẳng lẽ Diệp Kiếm Tinh nói là thật?

- Vân Huyên tông chủ đâu rồi?

Lúc này nghi vấn không ngừng xuất hiện trong lòng mọi người, ý niệm không ngừng xuất hiện trong nội tâm mọi người, ngay sau đó cả đại điện yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tất cả mọi người biết rõ sắp biến thiên rồi nhưng không biết nên nói như thế nào.

- Bốn vị vô thượng trưởng lão, xin hỏi Vân Huyên tông chủ đã làm sai cái gì, tại sao không tổ chức Tông Môn đại hội liền trực tiếp hủy bỏ vị trí tông chủ của nàng?

Trầm mặc một lát, đột nhiên Lạc Vũ Thiên lên tiếng.

- Không sai, Vân Huyên tông chủ làm tông chủ tới nay làm việc cẩn thận, chưa từng vi phạm điều gì trong môn quy, không có bằng chứng lại lấy mất vị trí tông chủ của nàng, chỉ sợ khó phục tùng kẻ dưới.

Tông An thấy có người đứng ra nói chuyện cũng đi tới, cười lạnh lên tiếng.

- Nếu như ta không có nhìn lầm thì tiểu tử này có thực lực Lĩnh Vực Cảnh hậu kỳ, loại người này cũng có thể làm tông chủ Kiếm Thần Tông chúng ta sao? Nói đùa gì vậy!

Hồ Giai cũng nhướng mày, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm.

- Ha ha!

Đối mặt ba người chất vấn, bốn đại vô thượng trưởng lão không lên tiếng nói lời nào, đột nhiên Nhiếp Vân cười to sau đó đứng lên.

- Các ngươi muốn phục chúng sao? Rất tốt,hiện tại ta sẽ cho các ngươi xem cái


gì gọi là phục chúng!

Lời nói của hắn vang vọng khắp đại điện, hắn vừa dứt lời một ngón tay thon dài đã xuất hiện trước mặt Lạc Vũ Thiên.

Nhiếp Vân động thủ!

- Dám đánh lén ta, muốn chết!

Lạc Vũ Thiên không nghĩ tới Nhiếp Vân đột nhiên ra tảy, đồng tử co rụt lại, lúc này hắn tiến lên phía trước một bước, hắn cười lạnh sau đó vươn tay ngăn cản.

Một trảo của hắn rất có chủ ý, gọi là Giao Long Hấp Thủy, tên là trảo nhưng thật ra là câu, một khi bị câu sẽ tiêu trừ tất cả lực đạo công kích, trong nháy mắt sẽ có thể biến bị động thành chủ động.

Thân là vô thượng trưởng lão của Kiếm Thần Tông, là lão quái vật sống trên ngàn năm cho nê không riêng kiếm thuật lợi hại, công phu quyền cước cũng không kém.

- Hừ!

Đối mặt trong thủ có công của đối phương, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, hắn vận chuyển kiếm đạo đan điền sau đó thúc dục trận pháp trong đại điện.

- Hô!

Dưới trận pháp bao phủ, Lạc Vũ Thiên còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ họng xiết chặt, ba ngón tay đã đặt lên cổ họng của hắn.

- Khống chế đại trận tông môn?

- Vừa rồi ta cảm thấy có kiếm ý phá tan bầu trơi, loại cảm giác này chỉ có cảm thụ trên Kiếm Thần Chi Kiếm của lão tổ mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui