Người cầm quyền luân chuyển, bất kể là gia tộc hay là quốc gia đều sẽ xuất hiện thay đổi, bây giờ nhìn vẻ mặt của những hộ vệ này Nhiếp Vân đã biết rõ, thay đổi nhất định không thể nào sinh ra được.
Thần tượng của bản thân chưởng quản quyền lợi, nhân tâm sở hướng, trừ phi là những kẻ không có mắt kia. Nếu không người dám mạo phạm hắn, không cần hắn động thủ cũng sẽ bị những hộ vệ sùng bái hắn này băm sống.
Tâm tình tốt hơn không ít, Nhiếp Vân đi vài bước vào trong nghị sự điện, còn chưa đi vào đã nhìn thấy mẫu thân, Tiểu Phượng tỷ tỷ, Nhiếp Đồng đệ đệ cũng tới. Lúc này người một nhà đều đang ngồi trong điện nói chuyện phiếm với nhau, vui vẻ, hòa thuận vô cùng.
Nhìn thấy người một nhà cao hứng, nhớ tới kiếp trước sinh ly từ biệt, Nhiếp Vân đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Mất đi mới biết quý trọng, kiếp trước bất luận ai cũng biết Huyết ngục ma tôn là ác ma lãnh huyết, thế nhưng bọn hắn lại không biết khi đêm xuống không người hắn lãnh khốc, vô tình với cả bản thân mình. Chỉ có ánh trăng mới có thể cảm nhận được sự cô độc của hắn.
- Vân nhi tới vừa vặn. Đi theo ta.
Nhiếp Khiếu Thiên nhìn thấy nhi tử đi tới, hắn nói rồi kéo tay Nhiếp Vân, hai người chuyển bước đi vào trong nội đường.
- Có chuyện gì mà còn không nói cho chúng ta biết chứ?
Mẫu thân Nhiếp Linh nhìn thấy hai người thần thần bí bí, nàng cười một tiếng rồi mở miệng nói.
- không có việc gì, mọi người cứ trò truyện, một lát nữa chúng ta sẽ ra.
Nhiếp Khiếu Thiên cũng không giải thích mà mang theo Nhiếp Vân đi tới nội đường.
- Đây là nơi quan trọng nhất trong gia tộc, năm đó ta từng theo tộc trưởng tới một lần.
Đi vào nội đường, Nhiếp Khiếu Thiên đứng sau một bức họa, khẽ niết nhẹ. Bức tường vốn sạch sẽ bóng loáng từ từ nhấc lên, xuất hiện một thông đạo đi thông dưới mặt đất.
Đại gia tộc đều có mật thất, bên trong cất giữ vật phẩm quý trọng nhất, phòng ngừa sau khi xuất hiện biến cố không kịp che dấu. Nhiếp Vân vốn cho rằng mật thất Nhiếp gia sẽ ở trong phòng ngủ của tộc trưởng, thế nhưng hắn lại không ngờ nó ở trong đại điện nghị sự đường này.
Đi theo sau lưng phụ thân, chỉ chốc lát đã đi vào chỗ sâu trong mật thất. Bên trong có cất chứa dược liệu, binh khí cùng với một ít công pháp, những vật này trong mắt người khác quý trọng vô cùng, nhưng mà đối với Nhiếp Vân mà nói, căn bản không đáng để hắn cười một cái.
- Con xem.
Trước mặt bảo tàng, Nhiếp Khiếu Thiên cũng không dừng lại mà đi tới cuối cùng, chỉ vào một cái lồng sắt rồi nói:
- Đây là...
Nhìn về phía lồng sắt, hai mắt Nhiếp Vân lập tức híp lại.
Chỉ thấy trong cái lồng sắt co hơn mười con rắn nhỏ to bằng ngón tay cái, cái lưỡi phun ra nuốt vào, nhúc nhích không ngừng, khiến cho người ta nhìn vào không rét mà run.
- Xích Vĩ Ma Quỷ xà?
- Không sai.
Nhiếp Khiếu Thiên không ngờ tới nhi tử mình lại có thể nhận ra, hắn có chút nghi hoặc liếc nhìn Nhiếp Vân.
Xích Vĩ Ma quỷ xà là vật kịch độc vô cùng, một khi độc dính vào thân người, dù chỉ là một chút cũng có thể khiến cho người ta mất đi tri giác, biến thành thực vật, cho dù nhẹ cũng phải có một bộ phận hóa đá.
- Nhiếp Hạo Thiên dùng loại vật này cắn, làm tổn thương đệ đệ sao?
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân áp chế lửa giận. Tuy rằng đã giết chết Nhiếp Hạo Thiên, nhưng mà nghĩ tới hành động của hắn với đệ đệ Nhiếp Đồng, trong lòng hắn vẫn không nhịn được có chút giận dữ.
- Đúng.
Nhiếp Khiếu Thiên gật đầu.
Hai chân Nhiếp Đồng hóa đá là do bị một loại độc xà cắn, làm tổn thương. Thế nhưng loại độc xà làm cho người ta hóa đá chí ít cũng có hơn ba trăm loại, Nhiếp Vân không ngờ tới lại là loại Xích Vĩ Quỷ Ma xà độc nhất.
- Không biết là cái gì cắn tổn thương còn khó trị liệu, hiện tại đã biết là Xích Vĩ Quỷ Ma xà này, con có thể hỏi sư phụ con một chút, nhìn xem tình huống của Đồng nhi có thể chữa trị tốt hay không?
Nhiếp Khiếu Thiên nói.
- Đúng vậy, sao con lại không nghĩ ra được chứ?
Nhiếp Vân vỗ đùi.
Thực là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Trước đó không biết Nhiếp Đồng bị cái gì cắn tổn thương, dưới tình huống không xác định, chỉ có thể để cho đệ đệ tu luyện Linh Tê Luyện thể quyết dần dần khôi phục, hiện tại đã biết là loại độc xà này cắn, hoàn toàn có thể luyện chế ra giải độc đan chuyên dụng, giúp đệ đệ khôi phục.
Đả thông, khôi phục kinh mạch hai chân, khi đó lại tu luyện Linh Tê Luyện thể quyết, tốc độ nhất định sẽ mau hơn không ít.
- Ha ha, buổi tối hôm nay con có thể để cho hai chân Nhiếp Đồng khôi phục bình thường rồi.
Quá cao hứng, Nhiếp Vân trực tiếp nhảy ra, tìm kiếm dược liệu trong mật thất.
Lúc mới vào đây hắn nhìn thấy không ít dược liệu, hoàn toàn có thể làm phụ dược. Phụ dược có đủ, chỉ cần tìm một chủ dược là có thể luyện chế ra Xích Vĩ Hóa thạch đan, để cho đệ đệ khôi phục.
Dược liệu tồn kho của Nhiếp gia vô cùng đầy đủ, rất nhanh đã tìm được phụ được, hắn hô lớn một câu:
- Phụ thân, đi hậu sơn một chuyến.
Sau đó Nhiếp Vân quay người đi ra ngoài mật thất.
Xích Vĩ Hóa thạch đan chính là giải dược của Xích Vĩ Quỷ Ma xà này, cho dù bị cắn tổn thương tới mức làm người thực vật cũng có thể triệt để khôi phục.
Loại đan dược này không khó luyện chế, phụ dược cũng rất dễ tìm, cái khó chính là chủ dược.
Chủ dược chính là Thanh Yểm Ngô công, là một loại yêu thú cấp thấp, đầu không lớn, cũng không có thực lực quá mức mạnh mẽ. Chỉ là thứ này hành tẩu như gió, rất khó bắt.
Thanh Yểm Ngô công chính là khắc tinh của Xích Vĩ Quỷ Ma xà, đừng nhìn Xích Vĩ Quỷ Ma xà có thân thể lớn hơn bọn chúng gấp mấy chục lần, thế nhưng khi nào gặp phải Thanh Yểm Ngô công thì Xích Vĩ Quỷ Ma xà sẽ co rúm lại thành một đoàn, ngay cả khí lực chạy trốn cũng không có.
Ra khỏi Nghị sự điện, Nhiếp Vân trước tiên bảo mọi người mua lấy hai con gà trống lớn, sau đó mới cưỡi lên lưng Tiểu hổ, nhanh chóng chạy tới hậu sơn.
Thanh Yểm Ngô công sinh hoạt tại những nơi ẩm ướt trong sơn cốc, chỉ cần dùng hai con gà trống này làm mồi câu, nhất định có thể câu dẫn được một hai đầu tới.
Giới sinh vật cũng giống như giới thực vật, đều là một vật khác một vật, Thanh Yểm ngô công chính là khắc tinh của Xích Vĩ Ma Quỷ xà, nhưng mà gà trống lại là khắc tinh của nó.
Thế nhưng thứ khiến cho mọi người dở khóc dở cười đó chính là thứ Thanh Yểm Ngô công này thích ăn nhất lại chính là thịt gà trống. Khi gà trống còn sống chúng không dám tới. Chỉ khi nào thấy một đầu gà trống đã chết, cho dù là cách xa mười dặm tám dặm chúng cũng có thể ngửi được mùi thịt gà trống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...