- Tế tự chi địa, Vân Huyên lợi dụng chưởng giáo ấn, mượn ý niệm anh linh tổ tiên cho nên thực lực chân chánh còn lợi hại hơn cả Bạt, phiến gỗ có thể vây khốn nàng ba phút đã lợi hại lắm rồi.
Nhiếp Vân cũng biết rõ uy lực khi mượn anh linh, kiếm linh mạnh cỡ nào, chính mình bằng vào Kiếm Thần chi tâm mượn đã có thực lực đánh bại Bạt là gia hỏa có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh hậu kỳ, càng đừng nói Vân Huyên có được chưởng giáo ấn!
Khó trách nói tông chủ có chưởng giáo ấn và ở trong tông môn của mình là vô địch, hiện tại xem ra quả là thế.
- Hừ, vừa rồi không trốn đi, hiện tại đã không kịp!
Sau khi phá tan phiến gỗ, Vân Huyên thét dài một tiếng, âm thanh chấn động thiên cổ, đột nhiên chưởng giáo ấn chấn động và phối hợp lực lượng với Bạt đánh tan không gian chung quanh mọi người, lại phân cách không gian này biến thành không gian kín, không ai có thể thoát ra ngoài.
Vèo!
Vây khốn mọi người, Vân Huyên lúc này mới mang theo Bạt đi tới trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn sang đồng tử trước mặt.
- Thiên Huyễn, không nghĩ tới ngươi còn dám tới đây, lần trước không thể giết ngươi mới dẫn ra nhiều phiền toái hôm nay, hừ, lần này ta xem ngươi có thể trốn thế nào.
Nàng khác Thiên Huyễn, chẳng những không có chút quyến luyến gì, trong lời nói mang theo lạnh lùng và sát ý, ai nghe vào trong tai cũng có cảm giác âm hàn.
Không nghĩ tới tình nhân cũ của bảy mươi năm trước gặp mặt nói câu đầu tiên lại là như vậy, vẻ mặt tiêu sái trên mặt Thiên Huyễn biến mất không thấy gì nữa, đang muốn lên tiếng nói gì đó, hắn há miệng cả buổi không nói được câu nào, trên mặt mang theo thất lạc và khó chịu,
Trong trí nhớ, năm đó hắn mến Vân Huyên đơn thuần cỡ nào, vì nàng, chính mình tình nguyện chết một trăm lần, hiện tại đã không thể quay về quá khứ.
- Ngụy trang thành Nghê Hư trưởng lão, thừa dịp ta không sẵn sàng trộm lấy Tụ Hồn Đăng, ngươi cho rằng như vậy là có thể cứu vãn Trần Văn Húc sao? Ha ha, buồn cười, hôm nay các ngươi không ai có thể trốn thoát, đều chết đi cho ta.
Vân Huyên lạnh lùng nhìn về phía Trần Văn Húc trong Tụ Hồn Đăng, lại nhìn Nhiếp Vân, Diệp Kiếm Tinh bên cạnh, lời nói lạnh lùng mà hung tàn, dường như chỉ có giết sạch mọi người mới có thể giải mối hận trong lòng của nàng.
- Ngươi... Vân Huyên, tại sao ngươi lại biến thành như vậy?
Nghe được Vân Huyên nói vậy, Thiên Huyễn cũng không có sợ hãi, trong mắt sinh ra thất lạc rất nhiều.
- Ta vẫn luôn như thế, lúc trước ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.
Vân Huyên khoát tay cắt lời, cũng không thèm để ý.
Sau khi phân cách không gian, Vân Huyên cũng không sợ mọi người đào tẩu, hơn nữa cho dù Thiên Huyễn hay là Trần Văn Húc đều có ý nghĩa quan trọng với nàng, cũng không ngại nói nhiều với cả hai vài câu.
- Lợi dụng ta...
Đã sớm đoán được đáp án, nghe được chính miệng nàng thừa nhận thì Thiên Huyễn vẫn cảm thấy cô đơn.
- Nữ nhân thật độc ác, có thể lợi dụng tình yêu thành thẻ đánh bạc trong tay mình.
- Còn nữa, Vân Huyên, không nghĩ tới ngươi sớm biết phương pháp nuôi dưỡng Bạt, hơn nữa đã bắt tay vào làm chuẩn bị từ mấy chục năm trước, bên ngoài lại ép hỏi khắp nơi làm ta buông lỏng cảnh giác, thật hảo tâm kế.
Trần Văn Húc nhìn bằng hữu Thiên Huyễn có gút mắc và khổ sở thì thở dài, lắc đầu, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nói với Vân Huyên.
Từ lúc hắn còn trẻ sớm có hứng thú nồng đậm về yêu nhân nhất tộc, từng lẻ loi một mình tiến vào thế giới Yêu tộc nhiều lần, trong lúc vô tình hắn đạt được phương pháp nuôi dưỡng Bạt từ trong đó.
Mặc dù phương pháp kia là cơ mật cao nhất của Yêu tộc, sau khi đạt được sau bị phát hiện, lọt vào đuổi giết, bản thân bị trọng thương hắn được Trương Tạ Huệ Tử cứu, lúc này mới có yêu thương khắc cốt minh tâm.
Về sau trở lại tông môn, Trần Văn Húc từng mang chuyện này bẩm báo lên chưởng giáo, không biết Vân Huyên làm sao nghe nói qua, vẫn nghĩ muốn bộ phương pháp nuôi dưỡng Bạt này, mà hắn biết rõ thứ này thương tích thiên hòa, vụng trộm giấu đi không truyền, vốn cho rằng giấu rất tốt, lại không nghĩ rằng Vân Huyên từ vài chục năm trước đã biết được phương pháp nuôi dưỡng, hơn nữa đã bắt tay vào áp dụng.
Đã sớm đạt được phương pháp nuôi dưỡng Bạt nhưng vẫn ẩn nhẫn, bên ngoài tiếp tục ép hỏi, vụng trộm lại động thủ nuôi dưỡng, mặc dù là mình cũng không biết Vân Huyên đã dưỡng ra thứ này, còn tự nhận là giấu được bí mật, tâật buồn cười.
- Ha ha, không bức bách ngươi như vậy làm sao có thể làm cho ngươi buông lỏng cảnh giác? Không ép hỏi ngươi những chuyện này thì ngươi làm sao nói con đường nhỏ đi Kiếm Thần chi môn?
Nói đến chuyện này dường như Vân Huyên phi thường tự hào, cũng không quan tâm.
- Ngươi ép hỏi ta không có gì, ta không có mắt nên ta nhận, ta chỉ nghĩ mãi mà không rõ, ngươi làm cách nào đạt được phương pháp nuôi dưỡng Bạt.
Trên mặt Trần Văn Húc đầy nghi hoặc.
Chuyện này vẫn là hoang mang của hắn, phương pháp nuôi dưỡng Bạt, từ sau khi hắn có được nó vẫn giấu bên người, cũng không có giao cho tông môn, tại sao Vân Huyên biết được?
- Ai, chuyện này phải trách ta, Văn Húc huynh, là ta lúc ấy bị ma quỷ ám ảnh, lặng lẽ trộm đồ của ngươi, lại làm ra một phần nữa... Hôm nay tất cả đều là quả đắng do ta tạo thành.
Vân Huyên không có trả lời, chợt nghe Thiên Huyễn thở dài một tiếng, chỉ thấy hắn lúc này đã hối hận, dường như càng khổ sở vì chuyện lúc trước.
- Ngươi trộm được? Còn làm ra một phần?
Trần Văn Húc sững sờ, giờ hắn hiểu ra.
Cũng đúng, cho dù có phòng hộ tốt nhưng trơớc mặt đệ nhất thần thâu có bí mật gì đáng nói:
Thiên Huyễn trộm cắp kỹ thuật, không nói khoáng tuyệt cổ kim, cũng tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ người, lúc ấy hắn nói cái gì đều nghe Vân Huyên, trộm đi cũng phục chế một phần, cũng không khó khăn.
- Thì ra là thế!
Vừa nghĩ tới điểm này Trần Văn Húc biết rõ nhưng cười khổ.
Thiên Huyễn trộm đồ của mình, chính mình thả Thiên Huyễn chạy đi, hiện tại Thiên Huyễn lại cứu chính mình, hai người cộng đồng đều là người có nhân quả với nhau... Ai, thật sự rắc rối phức tạp, loạn thất bát tao.
Gieo nhân nào gặt quả ấy, Thiên Đạo sáng tỏ, nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu không sai chút nào!
- Hiểu rõ những chuyện này đã muộn rồi, hôm nay ta sẽ tiễn các ngươi lên đường, có thể chết trong tay đệ nhất bá chủ tương lai của đại lục Phù Thiên chính là chuyện vinh quang của các ngươi.
Hừ lạnh một tiếng, Vân Huyên vươn ngọc thủ cùng ra tay với Bạt.
Ầm ầm!&
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...