Vô Tận Đan Điền

Đăng đăng!

Nghe được câu vị hôn thê chạy theo người khác, Di Hoa lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, thật sự nhẫn không được nữa, dưới chân nhanh hơn, thân thể nhoáng một cái liền biến mất, không biết đi nơi nào.

Thiên phú Thiên Hành sư đáng sợ triệt để hiển lộ ra.

- Vị cô nương này... Ta nhìn ngươi sắc mặt vàng vọt, lưỡi phát khô, khí sắc tối tăm phiền muộn, làn da hiện xanh, đoán chừng cũng là gần đây thời vận bất lực, nhu cầu bất mãn, không cách nào hoàn thành việc mình muốn, phiền toái vô cùng a... Bằng không ta cũng tính cho ngươi một quẻ... Trắc nhân duyên, rõ tương lai...

Di Hoa ly khai, tựa hồ lão tửu quỷ vì chạy mất một khách quen mà cảm thấy mất hứng. Quay đầu đột nhiên nhìn về phía Vân Huyên ở sau lưng Nhiếp Vân, lần nữa nở nụ cười, vừa nói chuyện, một bên đong đưa lá cờ trong tay, một bộ tuyệt thế đại thần côn.

- Sư phụ, trên mặt người này có khăn che mặt, còn không có xốc lên, làm sao ngươi biết nàng sắc mặt vàng vọt, lưỡi phát khô, khí sắc tối tăm phiền muộn, làn da hiện xanh?

Vẻ mặt đồng tử nghi hoặc.

Vân Huyên ngụy trang, mang khăn che mặt, linh hồn cùng Thiên Nhãn cũng nhìn không thấu, làm sao biết tướng mạo của nàng có vấn đề.

- Khục khục, không phải sư phụ đã dạy ngươi sao? Bảo ngươi mấy câu này là bài học phải học thuộc lòng, chỉ cần nhìn thấy người cứ nói như vậy, ngươi lại quên? Ai, thiệt là, ngay cả lời nói của sư phụ cũng không nghe, tiểu tử ngươi thật sự là không có thuốc nào cứu được!

Nghe được đồ đệ hỏi, tửu quỷ lão giả một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu vẫy đuôi, không ngừng thở dài.

- Học thuộc lòng? Thấy người liền nói?

Nhiếp Vân không khỏi im lặng.


Ngươi gặp ai cũng nói những lời này, tính toán cái mệnh gì... Thật sự là một đôi thầy trò cực phẩm!

Khó trách những lời này nghe có chút quen tai, nguyên lai lần trước nhìn thấy mình đã từng nói qua một lần...

- Tiền bối đã nhúng tay, tại hạ cũng không quấy rầy, cáo từ!

Vân Huyên tựa hồ cũng biết có lão giả này ở đây, đánh chết Nhiếp Vân liền biến thành hy vọng xa vời, lập tức ôm quyền hừ lạnh.

Nàng tựa hồ biết lão giả có thể nhìn ra dung mạo dưới khăn che mặt, Nhiếp Vân cũng có thể đoán được, nên không che lấp thanh âm nữa, thoại ngữ thanh thúy lạnh lùng vang lên.

- Đi, đi nhanh như vậy làm gì? Ta giảm giá cho nữ, tiểu Đồng, còn không mau kéo vị khách hàng này về, đừng cho nàng đi a...

Mí mắt của lão tửu quỷ bán trương bán hợp, thuận miệng phân phó đồng tử một tiếng.

- Đồng tử...

Hô hai tiếng phát hiện không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đồng tử giống như có lẽ đã trầm mê ở trong thanh âm mỹ diệu của Vân Huyên, ánh mắt lộ ra thần sắc cổ quái, đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, cũng có chút ngây người.

- Ngươi cái tên này, cho ngươi đi thanh lâu lại ra sức khước từ, trông thấy rượu so với sư phụ còn thân hơn, nguyên lai tưởng rằng là con sâu rượu, không nghĩ tới thấy mỹ nữ cũng như vậy, thật sự là không có tiền đồ!

Lão tửu quỷ nói đến đây, dùng sức lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Ta làm sao lại thu đồ đệ như ngươi a, thật sự là mất mặt xấu hổ... Tiểu nữ hài, chẳng lẽ thực không có hứng thú để cho ta tính một quẻ? Ta là tính toán rất chuẩn, Ân, ta biết nữ hài đều thích tính nhân duyên, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không, bảo đảm ngươi tìm được lang quân như ý...

- Tiền bối hảo ý ta tâm lĩnh, tại hạ đối với nhân duyên không có hứng thú, cáo từ!

Đối với lão tửu quỷ nói loạn thất bát tao, Vân Huyên không hề tức giận giống như Di Hoa, liền ôm quyền, thân thể hóa thành một đường cong ưu mỹ, bay bổng đi xa, thoạt nhìn nhẹ nhàng linh động, nhưng tốc độ lại cực nhanh, mấy hơi thở liền biến mất, rốt cuộc nhìn không thấy.

- Người này, so với vừa rồi chạy còn nhanh hơn! Thực không có ý nghĩa... Đầu năm nay, sinh ý càng ngày càng không dễ làm...

Lão tửu quỷ lắc đầu, một bên thở dài một bên thu thập chiêu bài trong tay, vừa thu thập thoáng một phát, tựa hồ lúc này mới phát hiện Nhiếp Vân, con mắt sáng ngời, nhớ tới rượu ngon, nước miếng chảy ra.

- Ân? Đây không phải thiếu gia lần trước mời ta uống rượu sao... sao ngươi lại ở đây?

- Đa tạ tiền bối cứu mạng, Nhiếp Vân vô cùng cảm kích!

Nhiếp Vân xuất hiện ở Bách Diệp Thành là ngụy trang qua, xem ra một mực không có giấu diếm được con mắt của đối phương, cho nên thoáng một phát liền nhận ra được.


Lúc này Nhiếp Vân cũng biết lão giả trước mắt là tuyệt thế cao thủ giả trang, trong nội tâm cảm kích, vội vàng ôm quyền, vẻ mặt cung kính.

Nếu như không phải hắn đột nhiên xuất hiện, hôm nay cho dù không chết, cũng sẽ bị tra tấn không thuộc về mình.

- Cái gì tiền bối hay không tiến bối, cứu mạng, ta cứu ngươi hồi nào? Ý của ngươi là bói toán a? Ách, lần trước hoàn toàn chính xác thiếu ngươi một lần, bất quá là ngươi không cho coi a, còn muốn bổ khuyết đã không có, như vậy đi, chỉ cần ngươi còn rượu trái cây như lúc trước, ta có thể miễn phí giúp ngươi xem bói...

Vẻ mặt lão giả hi vọng.

- Rượu? Có, muốn uống bao nhiêu liền uống bấy nhiêu, ha ha!

Mạng của mình là người ta cứu, uống chút rượu cũng không có gì, Nhiếp Vân cười ha ha, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên đường vừa vặn có một quán rượu, khoát tay.

- Đi, đến tửu lâu kia, ta mời!

- Tốt, có rượu là ta thích nhất rồi!

Lão giả vội vàng gật đầu.

Hai người đi đến quán rượu, đi vài bước mới phát hiện đồng tử vẫn đứng tại chỗ, toàn thân run rẩy, tựa hồ còn không có từ trong mỹ diệu vừa rồi khôi phục lại.

Chứng kiến cái này, Nhiếp Vân chán nản.

Thằng này, thật đúng là háo sắc, chỉ nghe thanh âm liền như vậy, nếu quả thật thấy dung mạo, còn không lập tức não chảy máu treo rồi?

Bái kiến háo sắc, nhưng chưa thấy qua háo sắc như vậy!

- Tốt rồi, người đã đi xa!


Nhiếp Vân đi tới trước mặt đồng tử.

- Ngươi cái không có tiền đồ này, ta nghĩ ngươi chỉ thấy rượu mới như vậy, nhìn thấy nữ nhân cũng như vậy, ai, ta người chính trực, nghiêm túc như vậy, sao sẽ thu một đồ đệ như ngươi chứ...

Chứng kiến bộ dáng của đồng tử, lão giả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chửi ầm lên.

- Ngươi chính trực, nghiêm túc?

Nhiếp Vân, đồng tử đồng thời hóa đá.

- Như thế nào? Chẳng lẽ không phải sao?

Chứng kiến bộ dáng của hai người, lão giả gầm lên.

- Không phải, chỉ là thật sự không nghĩ ra ngươi có chỗ nào chính trực, nghiêm túc a...

Nhiếp Vân chán nản.

- Chỗ nào chính trực? Ngươi nghi vấn năng lực của ta? Tuy niên kỷ của ta không nhỏ, nhưng vẫn rất ngay, đặc biệt thẳng, rất bền bỉ...

Lão giả tựa hồ tôn nghiêm nhận lấy khiêu chiến, cúi đầu nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui