Vô Tận Đan Điền

Nghĩ như vậy tuy cũng có đạo lý, nhưng lại có sự tình khác giải thích không thông, tỷ như, làm sao Mạc Tường biết biết Kiếm Thần chi kiếm mất tích nhanh như vậy? Kiếm Thần chi kiếm như thế nào lại ở trong Nạp Vật Đan Điền của mình? Tông An, Tông Nham hẳn không có thiên phú Thần Thâu a!

Hơn nữa mặc dù có Thần Thâu thiên phú, mình cũng có, vì cái gì mình không phát hiện được?

Liên tiếp bí ẩn, làm phức tạp lấy mình, càng nghĩ càng hồ đồ, bất quá đã nghĩ mãi mà không rõ, Nhiếp Vân liền không hề đa tưởng, dù sao trốn ra liền an toàn, nghĩ nhiều như vậy làm gì!

Trong nội tâm buông ra, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn thành thị trước mắt, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười.

- Thiên Diệp thành? Nơi này cũng thuộc về Kiếm Thần Tông quản hạt, không biết cùng Bách Diệp Thành có quan hệ gì, bất kể như thế nào, đến nơi này nhất định sẽ an toàn không ít!

Trước kia có một Bách Diệp Thành, hiện tại có một Thiên Diệp thành, chẳng lẽ còn có Vạn Diệp thành? Bách Vạn Diệp thành?

Lắc đầu, dứt bỏ những sự tình loạn thất bát tao này, Ngụy Trang chi khí xoay chuyển, lập tức biến thành một trung niên nhân râu quai nón.

Phù Thiên đại lục tám đại tông môn giống như bảy đại hoàng thất ở Khí Hải đại lục, từng tông môn khống chế lấy một phạm vi rất lớn, bằng vào tốc độ của mình bây giờ, không sử dụng Truyền Tống Trận muốn rời khỏi phạm vi Kiếm Thần Tông quản hạt, không có mười năm tám năm là căn bản không có khả năng hoàn thành!


Cho nên mấy ngày nay Nhiếp Vân cũng đã suy nghĩ kỹ, vẫn giống như trước đây, lợi dụng Ngụy Trang chi khí ngụy trang, nghĩ biện pháp lẫn vào thành phố lớn, mượn nhờ Truyền Tống Trận ly khai.

Mình cũng không thể xui xẻo như vậy, mỗi đến một thành thị, đều bị đối phương phát hiện a!

Thiên Diệp thành này nhìn bộ dáng bên ngoài hẳn là thành thị nhất lưu, nhân khẩu nhiều không nói, cao thủ cũng không ít, bất quá thực lực cao nhất chỉ là Thiên Kiều cảnh sơ kỳ, hiện tại chỉ cần không có cường giả Nạp Hư cảnh, linh hồn Linh cấp đỉnh phong, vấn đề liền không lớn!

- Sau khi vào thành, tìm một chỗ nghỉ ngơi hai ngày, điều chỉnh trạng thái thoáng một phát, lại nghĩ biện pháp luyện chế ra Tuyệt Thế đan lại nói! Đã có Tuyệt Thế đan, linh hồn tấn thăng đến Linh cấp đỉnh phong, cho dù từ trong tay cường giả Nạp Hư cảnh cũng có thể thong dong đào tẩu!

Nhiếp Vân định cho mình một mục tiêu.

Hiện tại dược liệu luyện chế Tuyệt Thế đan đã đầy đủ hết, cũng là thời điểm nên luyện chế rồi!

Bất quá luyện chế đan dược thượng đẳng, không giống như những cái khác, phải để cho tâm linh yên tĩnh, sau đó điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, mới có thể để cho xác xuất thành công tăng nhiều, nếu không, dược liệu khác tuy nhiều, nhưng Tuyệt Thế Độc Thai chỉ có một, cho nên, chỉ có thể thành công không thể thất bại!

Thiên Diệp thành thủ vệ cũng không sâm nghiêm thế nào, Nhiếp Vân ngụy trang vô cùng tốt, rất nhanh liền tiến vào trong thành.

Thiên Diệp thành lớn hơn Cực Quang thành, Vinh Thiên thành rất nhiều, cũng phồn hoa hơn nhiều. Linh khí hùng hậu nồng đậm, tiểu thương mọc lên san sát như rừng, khắp nơi đều có thanh âm rao hàng, trên mặt mọi người trong thành đều tràn đầy dáng tươi cười, giàu có mỹ mãn, cực kỳ thoải mái.

Hỏi thoáng một phát, Nhiếp Vân mới biết Thiên Diệp thành thừa thải tài nguyên khoáng sản, người bình thường cũng có thể tự cấp tự túc, ở trong rất nhiều thành trấn chung quanh xem như cực kỳ giàu có và đông đúc, chính bởi vì như thế, mọi người ở Thiên Diệp thành có cảm giác tự hào cùng lòng trung thành rất mạnh, ưa thích sinh hoạt bình tĩnh an tường.

- Cường giả hi vọng càng ngày càng mạnh, có thể ở trong Thiên Đạo khống chế bản tâm, tìm kiếm bản thân, trên thực tế giết chóc ngày càng nhiều, lại dần dần mất đi bản tâm...

Nhìn xem người bình thường ở chung quanh thường thường vì một khối hạ phẩm linh thạch có thể cao hứng cả buổi, Nhiếp Vân đột nhiên thở dài một tiếng.

Một khối hạ phẩm linh thạch đối với mình mà nói, ném đi cũng không thấy đáng tiếc, mà người bình thường lại có thể coi thành bảo bối, vui cười cả buổi, mình cố gắng đột phá, tìm kiếm một đường sinh cơ trong Thiên Đạo, trên thực tế lại càng ngày càng thoát ly bản tâm, sống ngược lại không bằng những người bình thường kia.


- Cái gì là Thiên Đạo? Thiên Đạo là nhân tâm! Truy cầu tâm tình đại tự tại, đại vui thích của bản thân, hết thảy thuận theo bản tâm!

Tâm tình buông lỏng đi trong đám người, hiểu rõ nhân sinh muôn màu, Nhiếp Vân cảm thấy tâm tình lo nghĩ vì mấy ngày nay bị đuổi giết dần dần trầm tĩnh lại, cả người cảm thấy từng đợt không minh.

Tĩnh mà không, bác mà đại, tâm tình bình tĩnh xuống, Nhiếp Vân phảng phất dung nhập tự nhiên, đã trở thành một bộ phận của tự nhiên.

Thân thể dung nhập tự nhiên, tâm linh câu thông Thiên Địa, đây là tâm cảnh chỉ Thiên Kiều cảnh mới có, đoạn thời gian trước Nhiếp Vân bị đuổi giết dị thường lo nghĩ, trong lúc vô tình buông lỏng, vậy mà tiến nhập loại cảnh giới này.

Thực lực của hắn cũng không đột phá đến Thiên Kiều cảnh, mà là tâm tình buông lỏng, lấy được bay vọt về chất!

Tâm tình lại nói tiếp hư vô mờ mịt, cùng thực lực không có quan hệ gì, nhưng tất cả tu luyện giả ở Phù Thiên đại lục đều biết, tâm tình càng lớn, tiềm lực lại càng lớn, cái gọi là ý chí bao dung thiên hạ, mới có thể đứng ở trên thiên hạ.

Nếu như mục tiêu trong lòng ngươi chỉ là Võ sư, Tiêu sư, thành tựu khẳng định không cao, mục tiêu là thiên hạ, có chí ắt làm nên, dù gian nan hiểm trở, chỉ cần vĩnh viễn không chịu thua, sẽ có cơ hội thành công!

Cố gắng không có khả năng thành công, nhưng không cố gắng, nhất định sẽ không thành công!

Muốn thành công liền đầu tiên phải có vĩnh viễn không chịu thua tâm, đây là mấu chốt, cho nên, tâm tình tuy hư vô mờ mịt, nhưng tu luyện tới cảnh giới nhất định, đều thập phần coi trọng, Nhiếp Vân nếu như không phải là người của hai thế giới, tâm tình như đồng nhất lão quái vật, muốn nhanh như vậy tấn cấp, căn bản không có khả năng!


Tâm cảnh dung nhập ở trong tự nhiên, tư tưởng cả người Nhiếp Vân giống như phiêu đãng, Nguyên Khí đan điền thoải mái, cũng không cần bổ sung năng lượng, từng bước một chậm rãi đi về phía trước.

- Nguyên lai cái này là sinh hoạt của người bình thường...

- Nguyên lai cái này là Thương gia mua bán giảo quyệt chi thuật...

- Cái này là tình yêu hồn nhiên...

Dọc theo đường cái một đường đi về phía trước, Nhiếp Vân nhìn xem dòng người chung quanh, không ngừng phát sinh đủ loại câu chuyện, giống như nếm đến nhân sinh bách vị, ngọt bùi cay đắng, một cảm ngộ mới hiện lên trong lòng.

- Ân?

Trong lúc đó, Nhiếp Vân mạnh mẽ thanh tỉnh, sắc mặt lập tức biến thành ngưng trọng.&


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui