- Vương ca đừng nóng giận. Như vậy đi, không bằng ngươi cởi bỏ phong ấn của đội trưởng, mấy người chúng ta thay ngươi hảo hảo giáo huấn thằng này thoáng một phát!
Một Chấp Pháp đội viên thấy người phía trước sinh khí, vừa cười vừa nói.
Xem ra Vương ca đá Nhiếp Vân ở Chấp Pháp đội địa vị rất cao, gần với Mạc Tường.
- Cởi bỏ phong ấn?
Vương ca do dự một chút.
- Yên tâm đi, nhiều Thiên Kiều cảnh như chúng ta vây quanh hắn, còn có thể chạy được sao, cách phong ấn đánh hắn, không có phản kháng cùng kinh hoảng, như đánh tử thi không có gì khác nhau, căn bản chưa đủ nghiền?
Người đệ tử này vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy Vương ca, dù sao cũng chạy không được, thời gian thật dài không có giáo huấn qua gia hỏa không biết lễ phép rồi, ngươi để cho chúng ta vui vẻ thoáng một phát!
- Lần trước đối phó đệ tử hạch tâm kia, không phải chính là làm như vậy sao? Không có việc gì, cho hắn chạy, cũng chạy không được...
Lại hai người đệ tử nói, nghe bọn hắn nói, bình thường làm không ít chuyện loại này, khó trách Kiếm Thần Chấp Pháp đội ở trong miệng đệ tử Kiếm Thần Tông danh khí không tốt, xem ra có không ít việc xấu.
- Ân, được rồi, đừng đánh chết!
Nghe được mấy người “an ủi”, Vương ca liếc nhìn Nhiếp Vân, gật gật đầu, bàn tay trảo một cái liền cởi bỏ phong ấn trên người hắn.
Phong ấn Nạp Hư Cảnh dựa theo lẽ thường Thiên Kiều cảnh là không cách nào phá giải, Vương ca này tựa hồ có thủ đoạn đặc thù nào đó, cũng có lẽ là biết rõ loại hình phong ấn của Mạc Tường, cởi bỏ cũng không tốn hao bao lâu thời gian.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngay cả Kiếm Thần chi kiếm cũng dám trộm, lá gan của ngươi thực không nhỏ, tới, để cho lão tử cho ngươi ghi nhớ thật lâu!
Cởi bỏ phong ấn, một Chấp Pháp đệ tử vẻ mặt âm hiểm đi tới, bàn tay duỗi ra, liền lăng không chộp tới.
Một trảo này sử dụng ít nhất ba loại võ kỹ, phong tỏa toàn bộ không gian chung quanh Nhiếp Vân, chỉ cần khẽ động, liền sẽ bị công kích cực kỳ cường đại.
- Cơ hội tốt!
Không để ý tới công kích của đối phương, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, điều động ra lực lượng toàn thân, con mắt đột nhiên sáng ngời, bắn ra hào quang sáng chói.
Lúc này đúng là cơ hội đào tẩu tốt nhất, nếu không, một khi bị bắt đến Chấp Pháp đội xỏ xuyên qua xương tỳ bà thì xong rồi!
Lúc trước Thiên Huyễn cũng không chạy thoát, mình không tin năng lực đào tẩu của mình còn mạnh hơn Thiên Huyễn!
- Chết đi!
Cảm nhận được lực lượng toàn thân không có chút hao tổn, Nhiếp Vân thấp giọng hô, U Minh Kiếm xuất hiện, vừa ra tay liền thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất, nghênh đón Chấp Pháp đệ tử công kích mình.
Vô Thượng kiếm thuật, Đại Bi Thất Tiên Kiếm!
Hiện tại đã biến thành như vậy, cũng không cần phải giấu dốt, kiếm quang vừa xuất hiện, hào quang bảy màu chiếu rọi, tựa như Nhật Nguyệt phản chiếu, mang theo uy thế làm cho người khó có thể kháng cự.
- Hắn như thế nào biết Vô Thượng kiếm thuật...
Đệ tử giáo huấn Nhiếp Vân, không nghĩ tới hắn đột nhiên bão nổi, hơn nữa thi triển là Vô Thượng kiếm thuật. Sắc mặt thoáng một phát thay đổi, vội vàng lui về phía sau, bất quá tốc độ lui về phía sau của hắn làm sao theo kịp Nhiếp Vân!
Rầm ào ào!
Chỉ thoáng một phát, đầu của hắn liền từ trên cổ rớt xuống, quay tròn tại nguyên chỗ, máu tươi từ chỗ cổ cuồng bắn ra.
Một chiêu đã chết!
Đệ tử Chấp Pháp đội này bất quá là Thiên Kiều cảnh trung kỳ. Nhiếp Vân dưới tình thế cấp bách vận dụng toàn lực, không có chút nào chuẩn bị ở sau, căn bản không phải đối thủ.
Đổi lại trước khi tiến vào Kiếm Thần điện, Nhiếp Vân muốn chém giết đệ tử Kiếm Thần Tông Thiên Kiều cảnh trung kỳ, cũng không có đơn giản như vậy, ở Kiếm Thần điện thông qua Kiếm Tâm Thạch khảo hạch, lý giải đối với kiếm thuật lần nữa sâu sắc, trước kia chỉ mượn Võ Tủy mới có thể thi triển Vô Thượng kiếm thuật, lúc này trong tay hắn cũng nhiều vài phần linh tính, mới có thể làm được Nhất Kích Tất Sát, không dây dưa dài dòng chút nào.
- Cái gì? Hắn giết Lưu Phong?
- Nhanh ngăn hắn lại, đừng cho hắn chạy!
Mọi người vốn định xem kịch vui, chứng kiến đồng bọn của mình bị một chiêu đánh chết. Toàn bộ giật nảy mình, hô lên, đồng loạt động thủ.
- Ngươi không phải mới vừa đá ta sao? Cũng chết đi cho ta!
Thân thể nhoáng một cái, như du ngư tránh thoát mọi người công kích, hai bước đi vào trước mặt Vương ca, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, thời điểm nói đến “chết đi”, thiên phú Tiên Âm sư vận chuyển, tuôn ra một âm minh bén nhọn, đồng thời bàn tay giương lên!
Ầm ầm!
Ma Ha thần chưởng, Hồng Hoang vô lượng lần nữa đánh ra!
- Thanh tỉnh...
Vương ca nhoáng một cái liền từ Âm Ba Công của Tiên Âm sư đánh trúng khôi phục lại, liền chứng kiến chưởng ấn đập vào mặt, tròng mắt hơi híp, không kịp lấy kiếm, một quyền nghênh qua.
Vương ca này đồng dạng như Tông Nham, là cường giả Thiên Kiều cảnh hậu kỳ, quyền phong liên thông Thiên Kiều, ra tay mang theo Thiên Địa uy thế đậm đặc, cùng chưởng phong của Nhiếp Vân hai hai giao kích.
- Chết!
Lực lượng của hắn đang toàn lực chống cự Hồng Hoang vô lượng của Nhiếp Vân, trong tai lần nữa nghe được một âm thanh giòn vang, ngay sau đó liền chứng kiến sau lưng chưởng ấn, một đạo kiếm quang như dải lụa thẳng tắp bắn qua.
Tuy một kiếm này không phải Vô Thượng kiếm thuật, cũng không phải kiếm chiêu thành danh nào đó, nhưng lại mang theo hàm ý một kích tất sát, ẩn chứa sát ý vô cùng vô tận, phảng phất chỉ cần động thủ phải làm được Nhất Kích Tất Sát!
Hơn nữa chiêu này giấu ở đằng sau chưởng ấn, nếu như không phải linh hồn câu thông Thiên Kiều, cảm ngộ rõ ràng, chỉ sợ còn không có phát hiện chiêu này, liền đã bị chết!
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
Thiếu niên đánh ra chưởng ấn cực lớn chỉ là vì chuẩn bị cho một kiếm này!
Đáng sợ!
- Phù lục ngăn cản!
Lúc này Vương ca kia cũng cảm nhận được sợ hãi, tinh thần khẽ động, một ngọc bài bay ra ở trước mặt.
- Bành!
Bình thường trên người đệ tử tông môn đều có phù lục, chính là vì phòng ngừa gặp được nguy hiểm, luống cuống tay chân.
Ngọc bài này mang theo vòng phòng hộ giống như kiếm quang, trong chốc lát bao phủ hắn, hình thành từng vầng sáng lưu ba, lập tức ngăn cản Ma Ha thần chưởng ở bên ngoài.
- Dám để cho ta lãng phí một cái phù lục, ngươi phải chết!
Ngăn trở Ma Ha thần chưởng, Vương ca đau lòng muốn chết, cái phù lục này của hắn là chuyên môn xin cường giả Thiên Kiều cảnh đỉnh phong hỗ trợ luyện chế, hao tốn một cái giá lớn, bây giờ lại bị một tiểu tử Lĩnh Vực cảnh phá vỡ, lửa giận thiêu đốt, bàn tay lớn trảo một cái, gào thét mà đến.
PHỐC!
Bàn tay của hắn còn không có đụng phải Nhiếp Vân, liền chứng kiến kiếm của đối phương hiện lên hàn quang, PHỐC… thoáng một phát, lòng bàn tay bị trường kiếm của đối phương đâm thủng.&
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...