Hiện tại trở thành yêu sủng, có thể nghênh ngang đi vào thành thị, công khai hiển lộ thực lực, làm cho tất cả mọi người ghé mắt.
- Tốt, đi nhanh lên!
Khoảng cách giữa Thần Phong thành cùng Lạc Thủy thành chỉ khoảng vài ngàn dặm đường, trời còn chưa tối một người ba thú đã thấy được hình dáng thành thị.
- Đi xuống trước đi!
Tìm một địa phương yên tĩnh ngoài thành, một người ba thú nhẹ nhàng hạ xuống.
Thần Phong thành không hổ là đế đô, tường thành cao lớn, con đường bóng loáng sạch sẽ, nơi nơi đều là quầy hàng, phi thường náo nhiệt.
So sánh với đế đô, Lạc Thủy thành chẳng khác gì nơi xa xôi hẻo lánh, không cách nào sánh bằng.
- Phí vào thành ba lượng bạc!
Theo dòng người đi vào trước cửa thành, liền nhìn thấy một binh sĩ canh giữ ở lối vào thu phí tổn.
- Ba lượng bạc? Đế quốc thật sự biết lấy tiền!
Đế đô là thành trấn lớn nhất đế quốc, an toàn đương nhiên không thành vấn đề, hàng năm bởi vì Yêu tộc xâm phạm nên có rất nhiều người di chuyển tới đế đô, vì ngăn chặn hiện tượng như vậy nên luôn có chế ước đối với việc quy hoạch thành thị, vì vậy mới làm ra chế độ nộp phí tổn khi vào thành.
Nhưng làm vậy xem như không sai, trị an của đế đô tốt hơn rất nhiều, mà mọi người cũng biết tuân thủ quy củ.
- Tiền của ngươi…
Khi tới lượt Nhiếp Vân, binh sĩ định tiến lên lấy tiền, đột nhiên chứng kiến ba đầu yêu thú thật lớn đi theo sau lưng hắn, sắc mặt nhất thời biến đổi:
- Vị đại nhân này, xin hỏi ba đầu yêu thú này là của ngươi sao?
- Ha ha, không sai, chính là yêu sủng của ta!
Nhiếp Vân cũng không phủ nhận, gật gật đầu.
- Long tộc yêu thú, hắc hùng, bạch sắc phong lang…chỉ sợ cấp bậc đều tới thành cương cảnh. Mời đại nhân vào, cường giả như ngươi đế đô thập phần hoan nghênh, không thu phí tổn!
Binh sĩ ôm quyền, thái độ cung kính.
- Nga? Còn có chuyện này?
Nhiếp Vân cũng không để ý tiền bạc, nhưng nếu người ta đối đãi như cường giả, hắn vẫn phi thường cao hứng.
- Tại sao hắn không giao nộp phí tổn? Không công bình!
- Không công bình? Người ta chính là cường giả, ngươi xem đầu phong lang kia, toàn thân trắng tinh, chỉ sợ ít nhất cũng là binh giáp cảnh!
- Còn có đầu hắc hùng, vừa nhìn liền biết lực lượng thật lớn, thậm chí có thể một quyền đánh chết thành cương cảnh!
- Cường giả như vậy mới là tinh anh lợi hại nhất của đế quốc, ngươi dám hỏi hắn đòi tiền sao?
Cường giả, vô luận đi tới nơi nào đều được người tôn kính, đây là định lý!
- Các ngươi có nghe nói không, thiếu gia Triệu Hưng Phổ của Triệu gia ba ngày sau sẽ đại hôn!
- Thiếu gia Triệu Hưng Phổ? Hắn đúng là một đời thiên tài, mới ba mươi hai tuổi đã là khí tông, thập phần bất phàm! Ai có thể gả cho hắn cũng xem như hưởng phúc!
- Hưởng phúc? Nghe nói thiếu nữ kia còn không muốn gả đâu!
- Không muốn gả? Chẳng lẽ thân phận địa vị của nàng rất cao hay sao?
- Vậy thì không biết, chỉ biết nàng là người Bách Hoa tông, nghe nói có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, phi thường xinh đẹp!
- Xinh đẹp có ích lợi gì, thực lực không cao cũng vô nghĩa!
- Thực lực không cao? Ngươi sai lầm rồi, nghe nói nàng mới mười bảy tuổi đã có thực lực binh giáp cảnh, tốc độ tu luyện nhanh như vậy chỉ sợ lúc thăng cấp khí tông cũng không kém hơn Triệu Hưng Phổ!
- Ngươi nói như vậy cũng thật lợi hại, nàng tên là gì, nếu lợi hại như thế hẳn cũng thật nổi danh trong Bách Hoa tông đi!
- Tên là gì? Ta cũng không rõ lắm, hình như từ tiểu địa phương tới!
Vừa đi vào thành, Nhiếp Vân chợt nghe được trong tửu quán vang lên thanh âm tiếng bàn tán xôn xao.
- Người từ tiểu địa phương tới, Bách Hoa tông, mười bảy mười tám tuổi…chẳng lẽ là Lạc Khuynh Thành? Lạc Khuynh Thành muốn gả cho Triệu gia Triệu Hưng Phổ?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Nghe lời bàn tán của hai người kia, lại phi thường trùng hợp với Lạc Khuynh Thành, tuy rằng hai tháng trước chia tay nàng vẫn còn ở xuất thể cảnh, nhưng nàng có yêu hạch binh giáp cảnh, hai tháng thăng cấp cũng không phải việc khó.
Lạc Khuynh Thành sẽ gả cho Triệu gia Triệu Hưng Phổ, thật quá quái dị!
Một trong tam đại gia tộc đế quốc Triệu gia, Nhiếp Vân hiểu rõ ràng, lão tổ Triệu Huân thực lực chí tôn trung kỳ, cũng chính là người bị thiên tài Mạc Ngạn Thanh dùng một chiêu kiếm đánh bại.
Triệu gia chưởng quản việc chọn lựa, bổ nhiệm quan lại hành chính của Thần Phong đế quốc, quyền lợi chính trị cực lớn, tộc trưởng Triệu Chấn Vũ là tả tướng đại nhân của đế quốc, dưới một người trên vạn người, quyền lực chỉ sau hoàng đế.
Triệu Hưng Phổ là con trai của Triệu Chấn Vũ, tuổi trẻ đã là khí tông, đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong đế quốc.
Dù địa vị Triệu gia thật cao, mà Triệu Hưng Phổ cũng ưu tú, nhưng Lạc Khuynh Thành không thể nào đồng ý gả cho hắn.
Mặc dù mình không có nhiều cảm tình nam nữ với Lạc Khuynh Thành, mà nàng lại ưa thích mình, hơn nữa hiện tại cha nàng bị bắt, sống chết chưa biết, tại sao nàng lại đại hôn trong thời điểm này?
Thật khó tưởng tượng!
Chẳng lẽ mình chỉ rời khỏi hai tháng, thiếu nữ kia lại biến thành khó đoán như vậy sao?
Không có khả năng!
Nhiếp Vân không tin Lạc Khuynh Thành sẽ biến thành như vậy!
Nếu không phải nàng nguyện ý, thì là nàng bị bắt buộc!
Đương nhiên, tin tức của hai người kia chưa chắc là chuẩn xác. Hơn nữa có phải là Lạc Khuynh Thành hay không còn phải tìm hiểu rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân căn dặn ba yêu thú, bản thân xoay người đi vào trong tửu quán.
Đi vào tửu quán, Nhiếp Vân đi thẳng về hướng hai người vừa nói chuyện, hai người mặc giáp trụ của dong binh, hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn liền biết là hán tử hào sảng, vì vậy Nhiếp Vân cũng không dài dòng mỉm cười ném ra thỏi bạc:
- Hai vị lão huynh, ta mời hai ngươi uống rượu!
- Ngươi mời chúng ta?
Hai người sửng sốt nhìn Nhiếp Vân không biết hắn muốn làm gì.
- Ha ha, ta dự định tham gia làm dong binh, nhưng chưa hiểu rõ về dong binh, thấy hai vị đại ca đều là người từng trải nên có tâm tư kết giao!
Nhiếp Vân thuận miệng nói.
- Thì ra là thế, tiểu huynh đệ, vậy chúng tôi không khách khí!
Nghe được thiếu niên giải thích, hai người cũng có chút tin tưởng.
Dùng ngân lượng mua rượu, rất nhanh ba người đã vui vẻ trò chuyện. Nhiếp Vân đột nhiên chuyển đề tài:
- Đúng rồi, chuyện Triệu gia Triệu Hưng Phổ sẽ đại hôn ba ngày sau có nghe nói qua không?
Hai dong binh cùng nở nụ cười.
- Ha ha, đương nhiên nghe qua, vừa rồi còn đang tán gẫu chuyện này đâu.
- Ta nghe nói tân nương không phải người ở đây, các ngươi biết là người ở nơi nào không?
Nhiếp Vân hỏi.
- Là người nơi nào? Dù sao chỉ là một tiểu địa phương, lần trước có ai nói qua một câu mà ta đã quên, hình như là cái gì Lạc…cái gì thành, nga, đúng rồi, tên là Lạc Thủy thành! Là người Lạc Thủy thành!
Một dong binh cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...