Răng rắc! Răng rắc!
Trên mặt đất vỡ ra một cái khe cực, một cái cửa động đen kịt chậm rãi xuất hiện trước mắt hai người.
Cái động đằng sau cửa động không biết sâu bao nhiêu, cho dù là Thiên nhãn của Nhiếp Vân nhìn không tới tận cùng, từ bên trong không ngừng có khí tức lạnh lẽo, âm hàn tản mát ra, khiến cho người ta lạnh run.
- Đây là Địa mạch hàn Tuyền! Là nơi có thể làm cho ta tấn chức, đi xuống đi!
Nhìn thấy cửa động vỡ ra, hai mắt Huyễn Vũ sáng rực lên, miệng hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đầu nhảy xuống.
- Địa mạch hàn tuyền?
Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhíu chặt, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Tuy rằng hắn chưa từng nghe qua Địa mạch hàn tuyền, cũng chưa từng thấy qua nó. Nhưng mà nhìn lối đi này cũng không giống như cái gọi là hàn Tuyền gì đó, mà càng giống như thông đạo đi vào nơi quỷ dị ở chỗ sâu bên trong a.
- Tiểu tử, ngươi chạy rất nhanh a, không ngờ lại chạy đến nơi này. Để ta nhìn xem lúc này ngươi còn chạy đi đâu được!
Trong lúc đang do dự thì sau lưng đột nhiên vang lên một đạo thanh âm cuồng bạo, ngay sau đó hắn lập tức cảm nhận được một con mắt lạnh lẽo đủ để giết ngươi nhìn chằm chằm vào lưng hắn, khiến cho hắn sởn hết cả gai ốc.
- Trấn Huyền Tu La?
Nhìn thấy bộ dáng người nọ, trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
Không ngờ Trấn Huyền Tu La lại đuổi theo, mà còn theo đuôi đến nơi này.
- Nhảy vào!
Biết rõ chỉ bằng vào bản thân nhất định không phải là đối thủ của người này, Nhiếp Vân không muốn nhiều lời, nhảy thẳng xuống cửa động. Phượng Hoàng chi dực triệt để mở ra, vừa mới bay được vài trăm trượng thì đã nhìn thấy Huyễn Vũ đang bám vào trên vách tường đá, từ phía dưới leo lên.
Huyễn Vũ không có cánh, cũng không biết phi hành, đương nhiên chỉ có thể bò sát vào phía dưới, bất quá tu vi đạt tới tình trạng như hắn, tốc độ cực nhanh, cũng không có nguy hiểm quá lớn.
- Trấn Huyền Tu La đã tới...
Hô nhỏ một tiếng, Nhiếp Vân còn chưa dứt lời thì phía trên đã vang lên tiếng gió rít, một đạo lôi điện đánh xuống.
- Sao tên này lại chạy tới đây nhanh như vậy chứ... Quá ác!
Huyễn Vũ lại càng hoảng sợ, hắn không dám nói nhảm mà bàn tay buông lỏng, mượn nhờ phản lực rơi thẳng xuống phía dưới.
Lần rơi này lập tức tránh thoát khỏi công kích của đối phương, bất quá hắn cũng lập tức rơi vào nguy hiểm vô cùng, tràn ngập nguy cơ.
- Nhanh lôi ta xuống phía dưới!
Biết rõ một khi ngã xuống nhất định sẽ chết, Huyễn Vũ quay đầu la lên một tiếng với Nhiếp Vân.
- Được!
Hiện tại Nhiếp Vân con đang ở thời kỳ ngưng chiến, hữu hảo với hắn, cho nên tạm thời không muốn trở mặt. Nhiếp Vân vươn tay nắm lấy cánh tay của hắn, bay thẳng về phía dưới.
Tốc độ phi hành của hắn so với Trấn Huyền Tu La bắn xuống còn nhanh hơn, chỉ trong giây lát đã thoát khỏi đối phương, tiến vào chỗ sâu trong động đất.
- Ồ? Phía dưới có một cái tế đàn?
Phi hành một hồi, một tia sáng xuất hiện ở trước mắt, u ám như là ma trơi.
Mượn nhờ tia sáng này Nhiếp Vân đã nhìn rõ ràng cảnh tượng chung quanh. Chỉ là hắn không ngờ phía trước lại là một tế đàn rộng lớn bao la!
Trên mặt đất còn có một cái hố sâu, trong hố không ngờ còn có một cái tế đàn, chuyện này cũng thật là quỷ dị!
- Đúng vậy, đây chính là một tế đàn, đã đến nơi này thì ngươi ngoan ngoãn làm tế phẩm của ta đi thôi!
Mắt thấy sắp đáp xuống tế đàn, dị biến xuất hiện. Huyễn Vũ đột nhiên không còn hòa ái như vừa rồi nữa mà đột nhiên thét dài một tiếng, hai tay mạnh mẽ đập vào ngực Nhiếp Vân.
Ầm ầm!
Lần này hắn ra tay vô cùng bất ngờ, tốc độ cực nhanh khiến cho người ta líu lưỡi. Nhiếp Vân không phản ứng kịp, lập tức ngực bị trúng công kích, xương sườn toàn thân trong chốc lát vỡ vụn.
- Ngươi...
Nhiếp Vân điên cuồng hét.
- Hắc hắc, ta vất vất lấy được bảo bối lại bị Trấn Huyền Tu La cướp đi, vì tên này. Giữa hai người chúng ta chỉ có thể hi sinh một người. Ngại quá, ta còn chưa muốn chết, cho nên, người chết chỉ có thể là ngươi mà thôi!
Vẻ mặt Huyễn Vũ vô cùng dữ tợn:
- Yên tâm đi, ta nói rồi, ta sẽ báo đáp ngươi, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ lợi dụng tốt lực lượng thu được từ trên người ngươi, đem lực lượng này chém giết đầu Trấn Huyền Tu La này!
Rống xong một tiếng, hai tay của Huyễn Vũ không chút lưu tình liều mạng công kích Nhiếp Vân.
Hắn biết rõ thiếu niên trước mắt này thủ đoạn rất nhiều, hơn nữa lại có được thiên phú Mộc sinh. Một khi khiến cho đối phương thời gian thì nhất định đối phương sẽ khôi phục hoàn mỹ, đến lúc đó lại muốn đánh chết sẽ rất khó khăn.
- Ngươi... Thật ác độc! Quá vô sỉ a, ta hợp tác với ngươi, còn tin tưởng ngươi sẽ đưa Duệ kim chi khí, Ảo cảnh chi khí cho ta. Không nghĩ tới ngươi lại hèn hạ như thế.
Miệng Nhiếp Vân phun ra máu tươi, khí tức uể oải.
- Đồng ý đưa cho ngươi toàn bộ thiên phú chi khí? Ngươi muốn Duệ kim chi khí? Ảo cảnh chi khí? Hiện giờ ta có thể cho ngươi, bất quá, ngươi cũng không có mạng mà sử dụng a!
Vẻ mặt Huyễn Vũ dữ tợn đáng sợ, bày tay trái có hai đạo khí lưu bắt đầu khởi động, biểu hiện khí tức Duệ kim, Ảo cảnh. Tay phải lại không ngừng đánh về phía Nhiếp Vân.
Mỗi một kích đều dùng hết toàn lực, khai cương liệt thạch, di sơn hải đảo. Liên tục đánh ra mấy trăm chưởng, lực lượng cuồng bạo khiến cho Nhiếp Vân trước mắt xương cốt toàn thân triệt để vỡ vụn, nội tạng bị nghiền nát, cho dù không chết thì cũng không kém là bao.
Phanh!
Rốt cục, dưới công kích không ngừng curah ắn, Khí Hải Nhiếp Vân phát ra một tiếng nổ vang, triệt để vỡ tan!
Tu luyện giả, Khí Hải vỡ tan tương đương với một thân tu vi trôi theo nước chảy, bất kể Trước đó thực lực như thế nào, Khí Hải nghiền nát, đan điền nổ tung. Cho dù mạnh mẽ tới mấy, thiên phú cao cường tới đâu thì cũng tương đương như bài trí, Mộc Sinh chi khí cũng không có biện pháp gì!
- Ha ha, lần này để ta xem ngươi còn nhảy nhót thế nào, ngườidám đối nghịch với ta không ai có kết cục tốt cả, mà ngươi cũng không phải là ngoại lệ!
Thấy Khí Hải của Nhiếp Vân bị nghiền nát, Huyễn Vũ biết rõ đối phương không còn năng lực tiếp tục phản kích, hắn cất tiếng cười to, tay trái khẽ điểm, điểm hai đạo thiên phú chi khí chui vào trong thân thể đối phương.
- Gần đây ta là người giữ chữ tín, hiện tại Duệ kim chi khí và Ảo cảnh chi khí cũng đã cho ngươi rồi. Mà ngươi cũng nên ngoan ngoãn làm tế phẩm của ta, khiến cho ta câu thông Linh Hồn sư vĩ đại, ban cho ta lực lượng vô thượng a!
Tiện tay quăng Nhiếp Vân về phía trên tế đàn, Huyễn Vũ rống lên, trong mắt có quang mang lập loè, lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể ngăn cản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...