Vô Tận Đan Điền

- Trước không nghĩ nhiều như vậy, đi Cửu Dương Sơn tìm kiếm đồ vật để cho vô danh pháp quyết vận chuyển, lại thuận tiện đi Tu La di tích nhìn xem!

Suy nghĩ hành trình về sau một lần, thân thể nhoáng một cái, ra Bắc Đẩu tinh cung, một lần nữa trở lại tiểu viện.

Tu luyện bất tri bất giác đã qua một đêm, lúc này mặt trời lên cao, trời đã sáng rõ.

Đi vào đại sảnh nghị sự của phủ thành chủ, đám người Ngụy Dã, Mẫn Tích Tích đã sớm chờ ở chỗ này.

- Ta đã chuẩn bị xong Giao Long Mã, chúng ta lên đường đi!

Lần này đi Cửu Dương Sơn, thành chủ Mẫn Ngạn cũng ý định đi theo, có cường giả Chân Tiên cảnh như hắn đi theo, Nhiếp Vân cầu còn không được, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Một đoàn người chuẩn bị thỏa đáng, dưới sự dẫn dắt của Mẫn Ngạn đi tới chuồng ngựa.

Mới đi đến trước mặt, Nhiếp Vân liền chứng kiến rất nhiều tuấn mã cao lớn, giống như Giao Long, mang theo khí tức bưu hãn đậm đặc.

Loại tuấn mã này trên người không phải lông bờm, mà là từng mảnh Long Lân, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, không ngừng lập loè, vô cùng thần tuấn.

- Cái này là Giao Long Mã, bởi vì trong cơ thể ẩn chứa Giao Long huyết mạch, nên cực kỳ cao ngạo, muốn cưỡi, đầu tiên phải đạt được tán thành, bằng không thì chỉ sợ ngay cả thân thể của nó cũng không cho ngươi lên!

Tiện tay kéo qua một thớt Giao Long Mã, Mẫn Ngạn nói.

- Ngay cả thân thể cũng không cho cưỡi?


Giương mắt nhìn đi, Nhiếp Vân quả nhiên phát hiện bất đồng.

Những Giao Long Mã này cả đám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mang theo hương vị cao ngạo tự tôn, tựa hồ mặc dù cường giả Chân Tiên đối với chúng mà nói cũng không có gì.

- Giao Long Mã, trong truyền thuyết là hậu đại của Giao Long, chỉ cần phóng qua Long Môn là có thể thành tựu Chân Long, bay lượn bầu trời, chính bởi vì huyết mạch thuần khiết, mỗi một thớt đều có lòng tự trọng rất mạnh, cho dù thực lực của ngươi mạnh, có thể đánh chết nó, nhưng chỉ cần chúng không nhận ngươi, liền không cách nào cưỡi!

Ngụy gia lão tổ Ngụy Dã giải thích.

- Còn cần chúng tán thành?

Nhiếp Vân còn là lần đầu tiên nghe nói cưỡi ngựa muốn phiền toái như thế.

- Kỳ thật trình tự tán thành rất đơn giản, ta nơi này có phù lục luyện chế đặc thù, chỉ cần đứng ở trước mặt ngựa, rộng mở tâm linh tới câu thông, đồng thời thiêu đốt phù lục, có thể lấy được đối phương tán thành!

Cổ tay của Mẫn Ngạn khẽ đảo, lòng bàn tay xuất hiện mấy tấm phù lục, vừa cười vừa nói.

- Rộng mở tâm linh?

Chân mày của Nhiếp Vân cau lại.

Rộng mở tâm linh, tương đương buông lỏng tinh thần để cho người khác tùy ý quan sát, để cho một con ngựa đến nhìn trộm hắn, hắn có chút không tiếp nhận được.

Nghĩ như vậy cũng không phải hắn keo kiệt, mà là bí mật của hắn thật sự nhiều lắm, ngay cả bọn người Lạc Khuynh Thành cũng không có nói cho, bây giờ rộng mở tâm linh đối với một con ngựa, làm sao có thể!

- Đúng vậy, trình tự vô cùng đơn giản, Nhiếp Vân đại nhân, nơi này có hơn mười con tuấn mã, ngươi trước tuyển một chút đi, chỉ cần chọn trúng, rộng mở tâm linh thiêu đốt phù lục là được!

Mẫn Ngạn cười đưa qua một phù lục.

Trước kia bọn hắn gọi tiền bối, Nhiếp Vân tuổi không lớn, bị một đám lão đầu gọi như vậy, nhịn không được có chút khó chịu, dưới yêu cầu mãnh liệt, cuối cùng đổi thành “Nhiếp Vân đại nhân”.

- Chọn lựa tuấn mã, ta nhìn xem...

Tiếp nhận phù lục, Nhiếp Vân nhìn sang hơn mười con Giao Long Mã kia.

Những Giao Long Mã này mỗi một thớt đều cao lớn hơn tuấn mã bình thường rất nhiều, vòng eo thon dài giống như long thân, móng vuốt hữu lực, tuy không biết sức chiến đấu ra sao, nhưng chỉ nhìn bộ dạng hùng vũ, Tiên Lực cảnh bình thường muốn chiến thắng, chỉ sợ cực kỳ khó khăn.

- Ân? Con này rất tốt! Ta muốn con này...

Đột nhiên con mắt Nhiếp Vân rơi vào một thớt Giao Long gần nhất.


Con tuấn mã này so với tuấn mã khác cao lớn hơn một đoạn, toàn thân huyết hồng, mang theo vẻ thần tuấn, khí tức phun ra tiếng vang, giống như Lôi Minh oanh động, xem xét liền biết rõ ở trong hơn mười con Giao Long Mã, xem như là hàng đầu.

- Ngươi tuyển con này?

Chứng kiến lựa chọn của hắn, sắc mặt của Mẫn Ngạn thoáng một phát trở nên cực kỳ khó coi.

- Làm sao? Chẳng lẽ đây là ngựa ngự dụng của ngươi, những người khác không thể dùng?

Nhiếp Vân có chút kỳ quái.

- Cái kia thì không phải, chỉ là con ngựa này... Ngươi nhìn xem nó có gì bất đồng với những con ngựa khác?

Mẫn Ngạn cười khổ.

- Ân? Chỉ là hơi lớn hơn một chút, mặt khác không có gì khác nhau a...

Nhiếp Vân nhìn kỹ, quả nhiên để cho hắn nhìn ra bất đồng.

- Tại sao con ngựa này không có yên?

Giao Long Mã khác đều có yên ngựa, dây cương, bàn đạp,… mà con này bóng loáng như ngọc, cái gì cũng không có, vừa rồi chỉ chú ý hình thái của nó, nếu như không phải Mẫn Ngạn nhắc nhở, thật đúng là không kịp phản ứng.

Không có những vật kia, làm sao cưỡi?

- Đúng vậy, con ngựa này không có yên ngựa, không phải ta không để lên, mà là con ngựa này thật quá cương liệt, căn bản không chịu mang! Con Giao Long Mã này là lúc trước ta ở chợ đêm của Cửu Dương thành dùng rất nhiều tiền mua được, nghe nói là Bảo mã trân quý, chỉ là tính tình quá liệt, không phục tùng được, lúc ấy ta không biết trời cao đất rộng, tự cho là mình có thể phục tùng, kết quả mua về mười năm rồi, một lần cũng không cưỡi được... Đại nhân, ta nhìn ngươi vẫn là chọn con khác a!

Mẫn Ngạn cười khổ nói.


- Tính tình quá liệt? Ta muốn thử xem a!

Vừa nhìn thấy con tuấn mã này, Nhiếp Vân đã bị hấp dẫn, nghe Mẫn Ngạn nói hứng thú càng lớn, đi tới trước mặt nó.

Vù vù!

Tựa hồ biết rõ mục đích của Nhiếp Vân, con tuấn mã này phì phì trong mũi, ánh mắt mang theo ý khinh thường.

Nhìn bộ dáng của nó, đã có linh trí rất cao, biết rõ mục đích của Nhiếp Vân, ánh mắt chẳng những khinh thường, còn mang theo đùa cợt cùng khiêu khích.

- Có ý tứ!

Thấy một con ngựa vậy mà có loại thái độ này với mình, Nhiếp Vân nhịn không được cười.

Từ Khí Hải Đại Lục cùng nhau đi tới, thấy thần sát thần, gặp Phật giết Phật, nếu như ngay cả một con ngựa cũng thu phục không được, thì không cần lăn lộn nữa rồi.

- Đại nhân đã một lòng muốn cưỡi con ngựa này, đây là phù lục câu thông thuần phục ngựa, ngươi câu thông với nó thử xem, thành công lại nói, không thành công tốt nhất đừng cưỡi lên, lần trước một tên đội trưởng không phục, cưỡng ép ngồi lên lưng ngựa, đã bị đạp chết... đội trưởng này thực lực đã đạt đến Tiên Thể cảnh đỉnh phong!

Mẫn Ngạn sợ Nhiếp Vân không biết tốt xấu trực tiếp nhảy lên lưng ngựa, nói gấp.

Hắn cố ý nói ra thực lực của tên đội trưởng, là muốn đối phương biết khó mà lui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui