Vô Tận Đan Điền

- Cho dù cửu tử nhất sinh hay thập tử vô sinh, ta đã lựa chọn con đường này thì ta sẽ kiên trì nó, ta sẽ đi tiếp!

Nhiếp Vân nói.

- Ah? Kiên trì bản tâm? Ha ha, ngươi biết bản tâm là cái gì không?

Nho sinh cười nói.

- Bản tâm là chân ngã!

- Ta tôn sùng đạo, kiên trì đạo, mặc dù biết rõ phía trước nguy hiểm, có nhiều nhấp nhô trắc trở cũng không cách nào dao động!

Nhiếp Vân nói.

- Kiên trì bản tâm tuy rất tốt nhưng nếu như ngươi ngay từ đầu lựa chọn sai lầm thì sao? Giống như ngươi muốn qua đi, đi thuyền có thể, bơi lội có thể, bắc cầu cũng có thể làm được, đạo cũng như thế, nhưng ngươi không nên tháo nước dòng sông, chẳng phải đã đi nhầm đường hay sao?

Nho sinh nói.

- Ah... Đạo của ta là cái gì? Chẳng lẽ ta ngay từ đầu đã đi nhầm?

- Xong, tu luyện nhiều năm như vậy lại đi nhầm đường, ta nên làm cái gì bây giờ?

- Đi nhầm đạo ngay từ đầu, nhất định tốn nhiều tâm huyết, chẳng lẽ ta cũng sai...

...


Nho sinh vừa dứt lời, trong đám người đã có tiếng nỏ non vang lên, trên mặt mọi người mang theo mờ mịt.

- Lợi hại!

Nhìn thấy bộ dạng mọi người như vậy, Nhiếp Vân biết rõ một câu của nho sinh nhìn như hời hợt nhưng đã đánh tan đạot âm mọi người, lúc này ánh mắt ngưng tụ.

Tuy hai người đối thoại bình thản không có gì lạ, cũng không có pháp lực chấn động, cũng không có tinh thần xông tới, Nhiếp Vân biết rõ giao phong như vậy mới là đáng sợ nhất.

Mỗi một câu đại biểu lý giải với đạo, nội tâm kiên định, một khi tin tưởng lời của đối phương sẽ làm đạo tâm của mình bị hao tổn, tất cả kiên trì, tất cả tu vi sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!

Linh hồn những người khác cũng không cường đại như Nhiếp Vân, cũng không có nhiều thiên phú như hắn, lý giải về đạo nông cạn tới cực điểm, tuy nho sinh không nhắm vào bọn họ nhưng vẫn làm đạo tâm bọn họ sụp đổ và lâm vào hỗn loạn.

- Đạo không có đúng sai, mỗi người đều cho rằng đạo của mình là chính xác, chẳng lẽ thật sự là chính xác? Đường ở dưới chân, cứ đi mới biết, kiên trì bản tâm không lay được mới có thể chính thức không bị mê hoặc, dũng cảm tiến tới, đi đến đỉnh phong chân chính!

- Đại đạo một vạn, lý giải tùy ý một đạo đều có thể dũng mãnh tinh tiến, ai có thể bảo chứng lý giải nhất định không có uốn cong, thuận buồm xuôi gió?

Bảo thủ bản tâm, đây là câu trả lời của Nhiếp Vân.

Ầm ầm!

Nhiếp Vân vận dụng thiên phú tiên âm sư chấn động truyền lý giải đạo và cảm ngộ võ đạo của mình trình bày rất kỹ càng, nó không ngừng truyền vào trong tai mọi người như thể hồ quán đính, tuyên truyền giác ngộ.

- Đúng, thiên hạ không có cái gọi là con đường chính xác nhất!

- Trên con đường tiến lên không thể nào không có ngăn cản, chỉ cần có được đạo tâm kiên trì tiến tới là có thể một đường tiến lên, vượt mọi chông gai!

- Chỉ một chút ngăn cản đã hoài nghi chính mình, không có khả năng thành tựu đại đạo!

- Kiên trì bản tâm, cho dù là sai lầm cũng phải xông ra một bầu trời.

Mọi người không ngừng nghị luận với nhau, đôi mắt của hắn càng ngày càng sáng.

- Có thể kiên trì bản tâm, nhận rõ con đường, tiền đồ không thể hạn lượng, các ngươi đi qua đi!

Nhìn thấy thiếu niên trước mắt chẳng những phản bác ngôn luận của mình, còn có thể làm mòi người đang mê man tỉnh táo lại, nho sinh vuốt vuốt chòm râu sau đó tươi cười gật gật đầu, hắn hơi nghiêng người.

- Cho chúng ta đi qua? Không cần chiến đấu?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Chiến đấu đã chấm dứt, ta bại!

Nho sinh cười nói, hắn không có bởi vì chính mình thất bại mà cảm thấy khó chịu, bộ dạng mây trôi nước chảy.


- Đa tạ tiền bối!

Không nghĩ tới lần giao phong này chỉ là đối thoại, Nhiếp Vân âm thầm may mắn, hắn mang mọi người tiến lên phía trước.

Nói là may mắn, trên thực tế là do đạo tâm của hắn vững chắc, đổi lại trước khi tiến vào Vạn Giới Sơn, hắn nghe lời đầu độc như vậy nhất định sẽ dao động, sẽ hoài nghi kiên trì của mình la đúng hay sai.

Sau khi hắn luyện hóa văn minh ma vương, đạo tâm của Nhiếp Vân triệt để vững chắc, sẽ không bởi vì những câu nói đầu tiên như thế làm bối rối không chịu nổi.

- Quyển sách vừa rồi là bảo điển trân quý nhất Nho môn, ngươi có thể xem được chính là tạo hóa, trước khi đi tặng cho ngươi lời khuyên, mặc dù tuân theo bản tâm của mình sẽ gặp được rất nhiều khó khăn trắc trở nhưng sẽ không đi nhầm đường, cố gắng lên, thiếu niên!

Nho sinh cười một tiếng, hắn lặng lẽ ngồi tại chỗ và không nói gì nữa.

- Đa tạ!

Nhiếp Vân cúi đầu lần nữa, hắn mang theo mọi người ra ngoài cửa điện.

Vừa ra khỏi phòng, nho sinh đang ngồi đó xoay đầu sang nhìn về phương hướng mọi người biến mất, hắn vuốt vuốt chòm râu, trên mặt mang theo chờ mong nhàn nhạt.

- Chỉ mong hắn có thể thành công, chúng ta chờ ở nơi này thật sự quá dài...

...

Không biết những lời nho sinh vừa nói, tinh thần của Nhiếp Vân tập trung cao độ và tiến lên phía trước.

Đại điện này đi qua một cánh đồng bát ngát, mọi người mới vừa đi vào đã nghe âm thanh nổ vang, lúc này một con Hắc Hùng xuất hiện trước mặt mọi người.

Con Hắc Hùng này cao hai trượng, nhìn thể trọng cũng phải nặng tới mấy ngàn cân, nó đi mỗi một bước đều làm mặt đất rung động lắc lư, tiếng gào rú vang vọng như lôi đình.

- Thủ hộ quan này là ta, các ngươi ai xông vào?


Hắc Hùng vừa xuất hiện đã phát ra tiếng nói thật lớn, đôi mắt to của nó chằm chằm vào mọi người, trong mắt mang theo khinh thường.

- Ta!

Nhiếp Vân thả người nhảy lên phía trước.

- Bắt đầu đi!

Hắc Hùng còn trực tiếp hơn hai quan trước rất nhiều, nó rống to một tiếng, nắm đấm thật lớn phách không đánh tới.

Nắm đấm của nó còn lớn hơn cả đầu của Nhiếp Vân, dưới một kích của nó không khí bị áp nổ tung, dường như dẫn xuất một đạo quyền mang đáng sợ.

Kiếm có thể phát ra kiếm quang, đao có thể phát ra đao mang, nắm đấm cũng có thể phát ra hào quang, đủ thấy trình độ cứng cắn của nắm đấm mạnh hơn cả linh binh.

- Thiên thủ đón đỡ!

Nhiếp Vân biết rõ thực lực của gia hỏa này còn cường đại hơn Cổ Hưu cho nên không dám xem thường, lúc này vận chuyển thiên phú thiên thủ sư nghênh đón

Oanh!

Quyền chưởng va chạm, Nhiếp Vân bị man lực cực lớn trùng kích, hắn bay ngược ra ngoài và sắc mặt đỏ lên, cả đầu cánh tay của hắn chấn động suýt nữa bị đánh nát.

- Thật mạnh!

Từ khi tu luyện Linh Tê Luyện Thể Quyền tới cảnh giới lục trọng đại thành, Nhiếp Vân lần đầu tiên gặp được đối thủ có lực lượng mạnh như thế, hào quang trong mắt lập loè, hắn lớn tiếng hô to sau đó bàn chân đạp mạnh vào mặt đất, thân thể dán chặt vào mặt đất và xông thẳng về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui