- Chúng ta không cần hắn buông tha, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, linh hồn thân thiết rất thuần khiết, là vô cấu chi thể chân chính, rất tốt, linh hồn thuật thôi miên, thôi miên!
Minh Hoành vừa cười vừa nói, đột nhiên âm thanh của hắn biến thành bén nhọn mang theo linh hồn chấn động, ngay sau đó linh hồn chấn động đặc thù tập kích “Lạc Khuynh Thành” như mưa.
- Ngươi muốn thôi miên ta? Không có khả năng, ta sẽ không để cho ngươi thôi miên... Ta không thể để ngươi thôi miên...
Dường như “Lạc Khuynh Thành” cảm nhận được mục đích của đối phương, vẻ mặt hoảng sợ đau khổ chèo chống.
- Quả nhiên linh hồn tinh khiết khó thôi miên, đáng tiếc cảnh giới linh hồn của ngươi quá thấp, có giãy dụa cũng không thoát khỏi vận mệnh bị thôi miên, thuận theo ta đi!
Nhìn thấy “Nữ hài” không dễ dàng thôi miên như vậy, Minh Hoành tươi cười, hán hét lớn lần nữa sau đó sóng âm lại bao phủ “Lạc Khuynh Thành“.
- Ta không thể bị thôi miên...
“Lạc Khuynh Thành” thì thào tự nói một hồi, rốt cuộc không kiên trì nổi, ánh mắt trong nháy mắt phát sinh biến hóa, từ hoảng sợ biến thành dịu dàng ngoan ngoãn.
- Chủ nhân!
- Không sai!
Minh Hoành thở ra một hơi.
- Hiện tại ta hỏi ngươi, Nhiếp Vân có ở trong đám các ngươi hay không?
- Bẩm chủ nhân, Nhiếp Vân thời điểm ở tầng ba chiến đấu với văn minh ma vương, đến bây giờ còn không có xuất hiện!
“Lạc Khuynh Thành” bị thôi miên một năm một mười đáp.
- Còn chưa xuất hiện? Không sao cả, cho dù hắn che dấu, ngày mai cũng nhất định sẽ đi ra, ta và Minh Hinh hiện tại liên thủ rót một đạo lực lượng lên người của ngươi, ngươi lặng lẽ ẩn tàng, chờ hắn xuất hiện thì lập tức ra tay đánh lén hắn cho ta.
Sắc mặt Minh Hoành âm trầm cười khăc khặc lên tiếng.
- Vâng, chủ nhân!
“Lạc Khuynh Thành” không chút cự tuyệt.
- Ân!
- Cửu Thiên chi lực gia trì thân thể của ta, Phá Linh Nhất Kích.
Thấy nữ hài đồng ý, Minh Hoành thét dài một tiếng, vận dụng lực lượng càng lâu thì càng mệt mỏi, đạt tới cực điểm, chỉ trong nháy mắt một đạo lực lượng rót vào trong người “Lạc Khuynh Thành” và phong ấn ngay sau đó.
Ngay lúc này Minh Hinh cũng gia trì một kích mạnh nhất của mình vào trong người Lạc Khuynh Thành.
- Ha ha, không hổ là vô cấu chi thể, trời sinh có tính bao dung năng lượng rất mạnh, hai chúng ta giấu đại tuyệt chiêu trong người của nàng cũng không làm nàng nứt vỡ.
Thấy “Lạc Khuynh Thành” thành công ẩn tàng tuyệt chiêu của hai người, Minh Hoành cười ha ha.
- Hừ hừ, này Nhiếp Vân không xuất hiện thì tốt nhất, một khi xuất hiện, phát hiện người yêu nhất của hắn lại phản bội vào thời điểm mấu chốt, không biết hắn có biểu lộ thế nào?
Dường như Minh Hinh có thể nghĩ tới cảnh âm mưu thực hiện được và lạnh cười.
- Ổ Thao, ngày mai ngươi và hai người Phổ Chấn, Khuông Lâm làm việc theo kế hoạch, chúng ta đi trước, ngàn vạn không được tiết lộ tin tức của chúng ta ra ngoài.
Sau khi an bài tất cả, Minh Hoành khẽ nói.
- Thuộc hạ hiểu!
Ổ Thao liền vội vàng gật đầu.
- Ân!
Minh Hoành và Minh Hinh nhìn nhau, đồng thời gật gật đầu, lúc này không gian vặn vẹo và thân ảnh biến mất.
- Tốt, chúng ta cũng đi nhanh chuẩn bị thôi, có thể thoát ly gông cùm xiềng xích kiếm tâm thế giới hay không, thành bại vào lúc này cả.
Thấy hai đại sứ giả rời đi, Ổ Thao quay đầu nói với hai người Phổ Chấn, Khuông Lâm.
- Ân, hảo hảo chuẩn bị một chút a!
- Lần này chúng ta phải mang theo tất cả át chủ bài, hai sứ giả Linh giới sứ tuy đáp ứng rất sảng khoái nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận, vạn nhất bọn chúng đổi ý cũng có thể phòng bị.
Phổ Chấn, Khuông Lâm đều nhìn ra ý cẩn thận trong mắt đối phương.
Hiện tại bọn họ bị buộc lên thuyền hải tặc, không có cách nào, muốn sống càng lâu thì phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.
- Giang Thiệp, sau khi chúng ta ơời đi, không biết còn có thể quay về hay không, Phỉ Thúy Kiếm Cung cũng giao cho ngươi...
Nghe được hai người nói thế, dường như Ổ Thao cũng sớm có suy nghĩ này, hắn thở dài một tiếng và nhìn Giang Thiệp dặn dò một tiếng.
- Tông chủ, hai vị tiền bối, các ngươi vì kiếm tâm thế giới cam nguyện bị ủy khuất, xin nhận Giang Thiệp cúi đầu!
Thấy ba người nói mang theo sinh ly tử biệt, vành mắt Giang Thiệp đỏ lên, hắn đi tới hai bước sau đó khom người quỳ trước mặt ba nưgời.
- Hiện tại ngươi đã là tân nhiệm tông chủ Phỉ Thúy Kiếm Cung, không cần thi lễ lớn như vậy, ngươi... Ân?
Thấy Giang Thiệp hiểu chuyện như thế, Ổ Thao cảm thấy vui mừng, đang muốn ngăn cản hắn quỳ xuống, đột nhiên cảm thấy có lực lượng linh hồn cường đại tới cực điểm bao phủ tiểu viện, lập tức đấm thẳng vào ngực hắn.
Nắm đấm này phối hợp với lực lượng linh hồn cường đại, vừa xuất hiện đã bộc phát không gian hủy diệt, lực lượng thời gian, trước mắt sinh tử tiêu tan xoay quanh cái động tối tăm.
Ầm!
Còn chưa kịp phản ứng, Ổ Thao đã bị đánh trúng, nội tạng lập tức biến thành bùn nhão bay ra ngoài, linh hồn và ý chí cũng nhận phải trọng kích, tinh thần mơ hồ.
- Ah... Giang Thiệp ngươi làm gì...
Cảnh tượng trước mặt làm Phổ Chấn, Khuông Lâm đồng thời khiếp sợ, sắc mặt biến hóa,
Cho dù thế nào bọn họ không ngờ Giang Thiệp lại đột nhiên ra tay đối phó Ổ Thao.
Tuy khiếp sợ nhưng bọn họ còn chưa kịp ra tay, chợt cảm thấy hậu tâm có hai đạo kiếm ý phá không đánh tới với tốc độ cực nhanh vượt qua tưởng tượng, bọn họ còn không kịp phản ứng, linh hồn thân hình đồng thời chấn động, bọn họ giống như Ổ Thao, lúc này ngã xuống đất và toàn thân bị thương.
- Ngươi...
Giãy dụa xoay đầu lại, lúc này mới phát hiện “Lạc Khuynh Thành” bị hai sứ giả thôi miên lúc này đã cải biến bộ dạng Lạc Khuynh Thành và biến thành bộ dạng một thiếu niên.
- Ngươi là... Nhiếp Vân?
Thẳng đến lúc này hai người có ngốc cũng hiểu thanh niên trước mặt là ai, khó trách có thể làm cho hai đại sứ giả kiêng kỵ như vậy, thủ đoạn ngụy trang và thực lực như thế cũng thật sự quá mạnh mẽ.
- Hiện tại biết rõ đã trễ rồi, ba người các ngươi ngoan ngoãn làm khôi lỗi của ta đi.
Nhiếp Vân vừa xuất hiện liền tươi cười, hai mắt của hắn mở to và bắn ra hào quang đáng sợ.
Biết rõ ba đại tông chủ này có biện pháp câu thông tinh phủ chi linh, hơn nữa linh hồn đều đạt tới hai ngàn thê độ, cho nên Nhiếp Vân không dám do dự, vừa ra tay đã sử dụng thủ đoạn mạnh nhất, hắn sử dụng năng lực tiên âm sư phối hợp đầu
độc sư bí mật mang theo lực lượng đặc thù của phật môn hình thành vòng xoáy làm ý chí người ta mơ hồ, chậm rãi bao phủ ba người.
- Muốn thôi miên chúng ta, không có cửa đâu, hao tổn bảo vật, khẩn cầu trời xanh ban cho lực lượng diệt trừ kẻ ngỗ nghịch này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...