Phùng Tiêu vẫn luôn thập phần cảm kích, lập tức đem chuyện của mình thuật lại tường tận một lần không chút giấu diếm.
- Thì ra là thế!
Có người làm chứng như Phùng Tiêu, mọi người không còn nghi hoặc, tất cả đều gật đầu.
Ẩn huyết thống là huyết thống đặc thù, dưới thủ đoạn nghịch thiên của sư phụ Nhiếp Vân, để cho hắn có được bản lĩnh không sao tưởng tượng nổi cũng rất bình thường!
- Tốt lắm, việc này sư phụ đã thông báo với ta, hi vọng mọi người đừng để lộ ra ngoài, nếu không tình cảnh của ta sẽ biến thành phi thường nguy hiểm!
Thấy mọi người không tiếp tục truy hỏi, Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, căn dặn.
- Phải, sư phụ ngươi nói không sai, chuyện này truyền ra ngoài đích thật là phiền toái! Lạc Chiêm Hào này lấy danh nghĩa khí hải thề, nếu ta truyền ra tin tức này, khí hải lập tức bị phá nát mà chết!
Khí hải tu luyện giả lấy khí hải thề, cũng giống như cơ đốc giáo dùng thượng đế thề, là lợi hại nhất, cũng là lời thề làm người tin phục nhất. Người làm trái lời thề, trong minh minh đều bị lời thề cắn lại, khí hải phá nát, chết oan chết uổng. Bởi vậy khi phát xuống lời thề này, chẳng khác nào tuyệt đối tuân thủ, tuyệt không dám làm trái!
- Phùng Tiêu cũng lấy danh nghĩa khí hải thề…
- Dương Ngạn cũng lấy danh nghĩa khí hải thề…
…
Những người khác nghe được lời thề của Lạc Chiêm Hào, tất cả đều vội vàng giơ tay phát xuống lời thề.
- Tốt lắm, mọi người đều là thân nhân bằng hữu của ta, dù không thề ta cũng tin các ngươi, bây giờ không phải lúc thảo luận việc này, mau theo ta đi vào, lấy được bảo tàng rồi nói sau!
Nhiếp Vân cười khổ vội vàng nói sang chuyện khác.
Bí mật lớn nhất của chính mình là sống lại cùng pháp quyết vô danh, về phần nhiều loại thiên phú truyền ra ngoài tuy rằng thật phiền toái, nhưng cũng không mang theo nguy hiểm gì quá lớn.
- Được, đi!
Mọi người cùng nhau đi tới trước cột đá thứ bảy.
- Mở!
Nhiếp Vân đứng trước nhất, khẽ vươn tay xoay chuyển cột đá, chỉ nghe vài thanh âm máy móc di chuyển răng rắc, lỗ thủng mở rộng, lộ ra cánh cửa lớn phía sau.
- Vào đi thôi!
Nhiếp Vân đã sớm biết bên trong không có nguy hiểm, đi nhanh vào.
Tiến vào bên trong sương mù vẫn nồng đậm, đi thêm khoảng hai mươi thước sương mù chậm rãi nhạt dần, xuất hiện một đại sảnh rộng lớn.
Đoạn đường này đúng như lời Nhiếp Vân đã nói, không có bất kỳ cơ quan cạm bẫy, là một con đường vô cùng an toàn.
- Ha ha, các ngươi có thể tới nơi đây đã nói các ngươi phá giải được ván vờ, thời gian ngắn như vậy, còn chưa tới nửa giờ đã phá giải được ván cờ kia, đem trân quý của ta đều cho các ngươi ta cũng yên tâm!
Vừa đi tới bên ngoài đại sảnh, mọi người lại nghe thanh âm của Lạc Khúc vang lên.
- Phá giải được ván cờ? Ai, xem ra chỉ lưu âm thì không được, nếu Lạc Khúc biết chúng ta căn bản không phá giải nghiên cứu ván cờ gì, chỉ sợ sẽ tức giận mà sống lại!
Nghe được thanh âm, Nhiếp Vân cười khổ.
- Ta lưu những thứ kia đối với những người dưới chí tôn mà nói mọi thứ đều vô giá, bất quá nói trước cho các ngươi biết, có một dạng đồ vật cho dù là tất cả những đồ vật khác cộng lại cũng không bằng, đồ vật kia có thể rơi vào trong tay ai phải xem duyên phận của các ngươi…
Thanh âm nói tới đây chậm rãi biến mất.
- Mỗi một kiện đều là vô giá, còn có một kiện còn đáng giá hơn toàn bộ những đồ vật khác cộng lại? Đó là cái gì?
Tuy rằng quan hệ giữa mọi người không tệ, không tồn tại chuyện cướp đoạt cạnh tranh, nhưng nghe được có đồ vật trân quý như thế, tất cả đều hưng phấn đỏ mắt, sốt ruột muốn biết đó là đồ vật gì.
Trong lòng mang theo kích động, mọi người đi vào đại sảnh.
Ở giữa đại sảnh đặt một quan tài cực lớn, hẳn là nơi đặt thi thể của Lạc Khúc, bên trái là giá binh khí, bên trên có đầy đủ chủng loại, khoảng hơn mười kiện, bên phải là giá sách, tràn đầy đủ loại bộ sách.
- Lạc Tinh chuy! Thiên Vũ đao! Linh Lung trường kiếm…mười mấy kiện đều là Hầu tộc thượng phẩm binh khí, còn có ba kiện vương tộc hạ phẩm binh khí?
Vừa nhìn thấy giá binh khí, Lạc Chiêm Hào lập tức hưng phấn kêu lên.
Những kiện binh khí này đều được ghi chép lại trong sách, nhưng không ai biết rơi nơi nào, không nghĩ tới đều nằm trong mộ của Lạc Khúc.
Cả Lạc Thủy thành chỉ có hai kiện Hầu tộc thượng phẩm binh khí, một là Liệt Diễm phủ của Dương Ngạn, một là Thần Phong kim thuẫn, không nghĩ tới nơi này có mười mấy kiện!
Còn có ba kiện vương tộc hạ phẩm binh khí.
Vương tộc cùng Hầu tộc là điểm ranh giới cực lớn của binh khí, nếu chỉ đơn thuần tính theo uy lực, mười thanh hầu tộc thượng phẩm binh khí còn không bằng một thanh vương tộc hạ phẩm binh khí.
Chỉ cần luyện hóa một thanh, dù gặp Trữ Vương hay Đông Vương cũng có thể đánh một trận chiến.
Không nghĩ tới Lạc Khúc tổ tiên còn lưu lại nhiều thứ tốt như thế.
- Đó là công pháp và vũ kỹ, còn có hơn mười bộ vương phẩm vũ kỹ!
Nhiếp Vân xoay người đi hướng giá sách cách đó không xa.
Trên giá sách tất cả đều là bí tịch, ghi chép lại vũ kỹ cùng công pháp mà Lạc Khúc từng tu luyện, khoảng hơn mười bộ, tuy rằng không thể so sánh với Cửu Chuyển Niết Bàn công của Nhiếp Vân, nhưng cũng rất lợi hại.
- Những đan dược này tuy không thể giúp thực lực tiến bộ nhanh hơn, nhưng dùng chữa thương, là bảo vật tu luyện hiếm có!
Trên giá sách còn có một chút bình đựng đan dược, mở nắp bình Nhiếp Vân ngửi qua một chút, đều nhận thức những đan dược kia.
Trong đó có Hỏa Viêm đan, có thể giúp người tu luyện thành Hỏa Viêm vũ kỹ, uy lực vô cùng.
Tinh Lực đan, người dưới khí tông cảnh bị trọng thương có thể trong thời gian ngắn khôi phục thương thế, tinh lực sung túc.
Bạt Sơn đan, có thể giúp người trong thời gian ngắn lực lớn vô cùng, khí nuốt sơn hà.
…
Tóm lại, những đan dược này đều thập phần trân quý, cho dù đối với cường giả chí tôn mà nói cũng vô cùng thưa thớt.
Có thể đem đan dược đều lưu ở đây, thậm chí Nhiếp Vân cũng phải thừa nhận Lạc Khúc thật sự rộng rãi.
- Ân? Đây là cái gì?
Ánh mắt Nhiếp Vân đột nhiên dừng trên một hòn đá nằm bên cạnh giá sách.
Hòn đá kích thước như một quả nho, toàn thân tối đen, từ ngoại hình mà xem làm cho người ta không biết nó là vật gì, đưa tay chạm vào Nhiếp Viên đột nhiên cảm
giác vô danh pháp quyết nhẹ nhàng dao động!
- Chẳng lẽ bên trong cũng ẩn chứa lực lượng đặc thù?
Nhớ tới chỗ tốt khi vận chuyển vô danh pháp quyết, ánh mắt Nhiếp Vân sáng lên, vội vàng cầm hòn đá trong tay, lặng lẽ đưa vào nạp vật đan điền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...