Thời điểm trận địa pháo phát sinh bạo tạc nổ tung quy mô lớn, Sư đoàn bọc thép xe tăng số 2 Đức cũng đã đi đến tiền tuyến.
Chúng dừng lại cách trận địa người Anh 1200 thước, bắt đầu lần thứ nhất oanh kích từ xa. Hấp thụ giáo huấn dĩ vãng, Sư đoàn bọc thép Đức không tiếp tục chọn dùng chiến thuật công kích nghiền ép mặt đất trước sau như một, mà là đầu tiên vận dụng hỏa lực hạng nặng tiến hành thanh lý từng khu, sau đó lại phát động áp sát toàn diện.
Sáu mươi xe tăng phát ra đạn pháo mang theo đuôi lửa dài bay đến, đem từng mảng từng mảng kiến trúc san thành bình địa. Tất cả kiến trúc lộ ngoài mặt đất, bọn hắn hết thảy không buông tha.
Thánh đường Arnhem, một kẻ mạo hiểm đang dùng súng ngắm tiến hành bắn tỉa một phát lại một phát. Lúc một cỗ xe tăng chuyển di họng pháo nhắm ngay bên này, người mạo hiểm kia chỉ là khinh miệt cười cười. Mấy ngày nay tòa Thánh đường đã bị xe tăng oanh kích quá nhiều lần, nhưng thủy chung sừng sững không ngã.
Cho nên hắn chỉ là bĩu môi theo thói quen.
Bất quá sau một khắc, hắn nhìn thấy chí ít có bốn chiếc xe tăng đồng thời nhắm ngay chính mình.
Sắc mặt của hắn có chút biến hóa: “Má ơi!” Không do dự nữa, người mạo hiểm này hướng về lỗ lớn bên cạnh chạy tới, ý đồ trực tiếp nhảy khỏi Thánh đường, dùng thể chất mạo hiểm giả của hắn, theo độ cao này té xuống có lẽ sẽ thụ thương, nhưng tuyệt đối sẽ không chết. Nhưng vừa nhảy ra giáo đường, hắn liền thấy một phát đạn pháo đã đón mặt bay tới hắn. “Không!” Người mạo hiểm kia phát ra tiếng kêu thảm thê lương cuối cùng, trên cao nổ thành nát bấy.
Thánh đường Arnhem toàn bộ sụp đổ, biến thành một vùng phế tích.
Trên bầu trời cũng bắt đầu vang lên tiếng máy bay ném bom oanh tạc.
Nguyên hai mươi lăm khung máy bay ném bom Stuka, mỗi năm chiếc một tổ, xếp thành năm đội ngũ dạng Λ trên không trung, hình thành một trung đội phi hành, bay về hướng không phận trấn nhỏ. “Coi chừng, là Stuka! Tiêu diệt chúng!” Cuống họng Hồng Lãng lồng lộn rú lên.
Mười hai kẻ mạo hiểm đồng thời giơ súng hướng lên bầu trời xạ kích.
Kim Cương kêu to: “Ra tay!” Mạo hiểm giả dùng Trời giáng cuồng lôi kia ném súng sang bên, lao ra chiến hào nhấc hai tay lên trời.
Không trung đột nhiên hiện ra mảng lớn lôi vân, hai mươi lăm khung máy bay ném bom Stuka không tránh kịp, ít nhất hơn mười khung chui vào trong lôi vân. Dưới tầng mây lôi điện kịch liệt oanh kích, máy bay ném bom Stuka nhao nhao toát ra ánh lửa, trụy lạc hướng mặt đất, chỉ có số ít vài khung từ trong lôi vân thoát ra. “Ha ha, tám chiếc! Lão tử thoáng xử liền tám chiếc!” Người mạo hiểm này hưng phấn kêu to. Một phát Trời giáng cuồng lôi, uy lực mạnh mẽ, thực sự thoáng cái tiêu hao hết lượng lớn tinh thần của hắn, không có đủ thời gian thì đừng nghĩ khôi phục lại.
Bất quá một khắc liền sau đó, Kim Cương kêu to: “Coi chừng!” Người mạo hiểm kia kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp một viên đạn to lớn từ không trung bay xuống, hung hăng đánh lên đỉnh đầu hắn… Mười bảy khung máy bay ném bom Stuka sau khi trốn qua lôi vân, một lần nữa xếp thành đội hình, khởi xướng lao xuống mặt đất. Quả bom giống như trứng gà đẻ ra một viên tiếp nối một viên từ trong bụng chiến cơ rơi xuống, theo trình tự lần lượt cái này tiếp theo cái kia nổ tung trên mặt đất, khí lãng khổng lồ nổ ra mảng lớn khói bụi, tạo thành một bức tường sương mù.
Một viên bom lửa rơi vào phụ cận mạo hiểm giả tập trung, tất cả mọi người sợ tới mức nhao nhao tránh né, sóng lửa vĩ đại trong nháy mắt mãnh liệt đánh tới.
Hai kẻ mạo hiểm tránh không kịp, bị lửa cháy mạnh thôn phệ, phát ra tiếng kêu gào thê thảm. “Mau lui lại! Mau lui lại!” Kim Cương phát ra tiếng hô to.
Ngắn ngủn trong vài phút, hỏa lực người Đức cũng đã bình định tuyến đầu trận địa, toàn bộ tuyến đầu biến thành một mảnh gạch vỡ ngói vụn.
Trên bầu trời máy bay ném bom vẫn còn lao xuống oanh tạc, bọn hắn đang tìm kiếm trọng hỏa lực của người Anh.
Mấy chiếc xe tăng cùng pháo bị Tiểu đoàn lính dù số 2 tịch thu được trở thành mục tiêu trọng hỏa lực cần công kích. Tụ quần bom rơi xuống trong khoảnh khắc biến mấy trọng điểm hỏa lực thành biển lửa.
Phòng tuyến thứ hai đã bị nhanh chóng xé rách. “Lùi đến tuyến thứ ba!” Frost kêu to.
Người Đức tiến công khí thế hung mãnh, đoàn quân Quỷ Đỏ Vương quốc Anh sau khi đã trải qua nhiều ngày chiến đấu, vô luận về mặt đạn dược, thể lực, sĩ khí, trang bị, kể cả nhân số đã ở vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối.
Điều duy nhất bọn họ hiện tại có thể làm chính là dùng không gian để đổi lấy thời gian, nhưng chút ít không gian này có thể đổi được thời gian thực sự là có hạn.
Trên trận địa đằng xa, một đạo nhân ảnh đang hóp lưng lại như mèo hướng bên này chạy tới, đạn pháo thỉnh thoảng nổ tung tại bóng người đang chạy kia, khí lãng đẩy tung người nọ lên không trung, lại rơi xuống mặt đất. Người nọ lộn mèo, tiếp tục chạy về bên này.
Là Ôn Nhu. “Mau qua đây!” Hồng Lãng kêu to.
Trên bầu trời một khung Stuka gào thét bay tới, liên tiếp ném ra ba trái bom tạc nặng ký, trong đó một trái đang rơi xuống đỉnh đầu Ôn Nhu.
Kim Cương làm một động tác hổ vồ mạnh mẽ từ bên trong chiến hào lao ra, hai tay nâng lên giơ một ngón chỉ quả bom rơi xuống xa xa kia.
Quả bom trên không trung kia vậy mà dừng lại, không tiếp tục rơi xuống.
Thân thể Kim Cương lập tức giống như là bị cái gì đó đánh mạnh, miệng, tai, mũi tràn ra một đống máu tươi. Hắn trợn trừng mắt: “Nhanh!” Ôn Nhu như thiểm điện cuồng xông về bên này, vọt tới cạnh Kim Cương, ôm hắn hướng bên trong chiến hào bổ nhào về phía trước, hai người nặng nề lọt vào chiến hào. Phía sau là một tiếng vang ầm ầm thật lớn, quả bom đã mất đi khống chế chạm đất nổ vang. “Móa nó, cô đúng là… thật nặng a.” Kim Cương trợn trắng mắt kêu to.
Ôn Nhu bật cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bụi bẩn hiện ra một tia cảm động: “Cảm ơn anh, to con, đã quên anh còn có chiêu này.” “Đáng tiếc năng lượng của ta không đủ, nếu như đầy đủ năng lượng mà nói có thể khống chế một chiếc máy bay đi đụng một chiếc khác. Đáng tiếc… Ta cần nghỉ ngơi thật tốt một hồi.” Kim Cương ho ra máu trả lời. Hắn không bị quả bom tạc trúng, lại bị chính mình vận dụng dị năng quá độ đưa đến tiêu hao làm bị thương.
“Thẩm Dịch như thế nào rồi?” Hồng Lãng vội hỏi: “Ta thấy hắn nổ rớt trận địa pháo, hắn đi ra chưa?” Trong mắt Ôn Nhu lóe lên một tia đau lòng, lắc đầu: “Hắn căn bản không có ý định đi ra.”
Họng súng Linh Hỏa Thuơng vẫn chĩa trên đầu Thiếu tướng Đảng Vệ Quân kia, ‘Vampire sờ mó’ thì gác trên cổ y.
Bên ngoài doanh trướng là cảnh tượng địa ngục khói thuốc súng tràn ngập, ánh lửa ngút trời, mấy chục tên binh sĩ Đảng Vệ Quân nhắm ngay họng súng đang bốc khói chỉ vào Thẩm Dịch.
Nét mặt của bọn hắn nghiêm túc và trang trọng, trong mắt lại không có lấy một chút kinh hoảng khi cấp trên bị kẻ địch cưỡng ép.
Tiếng nổ mạnh ùng ùng liền như là nhạc nền cho tràng cảnh cực độ khẩn trương ngay lúc này, khiến người kinh ngạc chính là, nó cũng không khiến người ta cảm thấy trầm trọng, nghiêm túc hay trang trọng, hoàn toàn ngược lại, nó lại mang theo một chút sắc thái hài hước hoạt kê.
Bởi vì vô luận là Thẩm Dịch hay là vị sĩ quan Thiếu tướng bị bắt cóc kia, trên mặt đều không có chút biểu tình. “Ngươi… đúng là quân nhân xuất sắc.” Tên Thiếu tướng Đảng Vệ Quân kia đột nhiên nói: “Thật khiến người kinh ngạc, ngươi rốt cuộc là như thế nào tiến vào trận địa của ta làm được hết thảy những chuyện này? Ngươi như thế nào có thể đột nhiên xuất hiện?” “Ngươi có phải nên cần quan tâm hơn tới cái mạng nhỏ của mình hay không?” Thẩm Dịch cười nói.
Thiếu tướng kia lại lãnh khốc trả lời: “Ta lại không cho là vậy, có lẽ ngươi cũng không biết Đảng Vệ Quân là người nào. Ngươi cho rằng bắt ta, ngươi có thể đi ra ngoài sao? Điều này quá buồn cười. Hiện tại cũng không phải năm tháng hòa bình. Đây là chiến tranh, mặc kệ người phương nào cũng phải có giác ngộ hy sinh vì quốc gia, mà Đảng Vệ Quân, là tồn tại trung thành nhất với Quốc trưởng. Nếu như nói cái thế giới này còn có chuyện gì để cho chúng ta cảm thấy sợ hãi, thì đó không phải tử vong, mà là không cách nào hoàn thành sứ mạng thần thánh Quốc trưởng giao phó chúng ta.” Thẩm Dịch có chút nheo mắt lại.
Hắn nhớ tới một ít truyền thuyết có quan hệ với Đảng Vệ Quân.
Nước Mỹ có một vị phóng viên chiến trường đã từng nói qua, theo khách quan mà bình chọn quân đội anh dũng nhất can cảm nhất đáng giá nhất lịch sử loài người, cần phải nhắc tới Đảng Vệ Quân trong Thế Chiến thứ hai.
Bỏ qua lập trường chính trị cùng phân biệt tín ngưỡng phải trái đúng sai, thành viên Đảng Vệ Quân Na-zi dưới trướng Hitler thời Thế Chiến thứ hai, nổi danh cuồng nhiệt, có can đảm vì nước hi sinh, tác chiến dũng cảm, không sợ chết, được xưng là quân nhân chuyên nghiệp đáng sợ nhất.
Nguyên soái Zhukov của Liên Xô đã từng nói, sĩ quan chỉ huy cùng thuộc hạ tương ứng trong bộ đội của ông một khi nghe truyền trận địa quân Đức phía trước xuất hiện Đảng Vệ Quân, trên căn bản là mỗi người đều viết xuống di thư, toàn thể trở nên nghiêm túc và trang trọng vô cùng, thậm chí xuất hiện tình huống đào binh. Ở trong hồi ký ông viết: “… Bọn chó Đảng Vệ Quân Na-zi kia là quân nhân chân chính, so với chúng, thủ hạ của ta cùng với Eisenhower đều là cmn trẻ ranh bộ đội nghiệp dư, theo đáy lòng mà nói, chúng là đối thủ đáng kính trọng.” Thời điểm Hitler tự sát, trong ngắn ngủn một tháng Đảng Vệ Quân có hơn 63000 người tự sát theo, hơn 70000 người trốn ở nơi hẻo lánh cự tuyệt đầu hàng bị đánh gục, về sau quân Mỹ thống kê, Đảng Vệ Quân Na-zi dưới trướng Hitler không có người nào chủ động tước vũ khí trước Liên quân, trên căn bản là đánh tới viên đạn cuối cùng mà bị bắt làm tù binh, đến nay di ngôn một vị trung sĩ Đảng Vệ Quân Na-zi “Nói cho Quốc trưởng rằng tôi đã hết sức, nói cho cha tôi rằng tôi vẫn luôn yêu thương ông” vẫn đang được lưu truyền rộng rãi.
Cho dù sau này, bởi vì Đảng Vệ Quân phạm phải rất nhiều hành vi phạm tội xú danh trong chiến tranh, càng là nhân vật sắm vai trò tích cực trong cuộc tàn sát đẫm máu mà trở thành cái đích cho người chỉ trích tại Thế Chiến thứ hai, nhưng trên thực tế bên trong Đảng Vệ Quân tổng cộng phân ra hai tổ chức: Đội hành động bí mật Đảng Vệ Quân cùng Đảng Vệ Đội võ trang. Người chủ yếu chấp hành tàn sát, là Đội hành động bí mật, Đảng Vệ Đội võ trang mới là đội quân trên chiến trường tung hoành ngang dọc, để cho kẻ địch nghe thấy mà biến sắc khiếp sợ. Tuy bọn hắn cũng có tham dự giết hại, nhưng so sánh muốn ít hơn rất nhiều, chỉ có điều đều là Đảng Vệ Quân, thay Đội hành động bí mật gánh trên lưng chút ít oan ức cũng không tính là oan.
Quân nhân chân chính theo lời Zhukov, chính là Đảng Vệ Đội võ trang, cũng là chi bộ đội Thẩm Dịch đụng phải ngay lúc này.
Bọn hắn đến cùng có lực chiến đấu bao nhiêu, Thẩm Dịch không cách nào biết, bất quá bọn hắn đến cùng có bao nhiêu lòng trung thành cùng tinh thần không sợ chết, Thẩm Dịch một khắc sau liền lập tức rõ ràng.
Bởi vì tên Thiếu tướng Đảng Vệ Quân kia sau một khắc đã cao giọng hô lên: “Vinh quang của chúng ta, gọi là trung thành! Vì Quốc trưởng, tất cả mọi người nghe lệnh, chuẩn bị khai…” Tất cả binh sĩ Đảng Vệ Quân đã đồng thời chuẩn bị bắn ra viên đạn trong thuơng. “Đợi một chút!” Thẩm Dịch kêu to.
Gã Thiếu tướng Đảng Vệ Quân kia phát ra tiếng cười lãnh ngạo: “Để súng xuống, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, nhưng ngươi không có khả năng đạt được thêm nữa….” “Ta cảm thấy ta chỉ nên dùng phương thức của mình để đổi lấy cơ hội sống sót sẽ tốt hơn.” Thẩm Dịch cười hắc hắc trả lời.
Hắn cũng không tin lời người Thiếu tướng này vừa nói.
Đảng Vệ Quân tuy được xưng dũng cảm thiện chiến, tương tự cũng nổi tiếng về khoản tâm ngoan thủ lạt.
Một gã Thiếu tướng Đảng Vệ Quân bị một gã lính dù Vương quốc Anh bắt cóc, chuyện này truyền đi tuyệt đối là không dễ nghe, có tám phần khả năng, sau khi Thẩm Dịch thả vị Thiếu tướng này ra, liền bị đánh chết tại chỗ.
Bất quá hắn có nắm chắc giảm xuống thấp nhất loại khả năng này. “Ngươi không phải muốn biết ta vào bằng cách nào sao? Thật đáng tiếc ta không cách nào biểu diễn nữa, bất quá có lẽ ta có thể cho nhìn xem màn biểu diễn khác.” Thẩm Dịch nói xong từ trên người mình cởi ra áo chống đạn Kevlar.
Ném áo chống đạn xuống đất, hắn xuất ra thanh súng lục nhỏ nói với Thiếu tướng kia: “Nhìn rõ ràng.” Hắn giơ súng lục lên nhắm ngay áo chống đạn trên đất, đoàng đoàng đoàng nã liền ba phát.
Động tác của hắn rất chậm, nhưng rất rõ ràng, không để cho binh sĩ Đảng Vệ Quân bất luận khả năng hiểu lầm gì.
Ánh mắt Thiếu tướng kia đăm đăm.
Chiếc áo chống đạn Kevlar dưới xạ kích từ khẩu súng trên tay xuất hiện ba lỗ nhỏ, nhưng viên đạn vẫn là hiển nhiên dừng lại trên áo chống đạn, cũng không có xuyên qua xuống mặt đất. “Ta nghĩ ngươi biết rõ ý vị của nó là như thế nào, đúng không?” Thẩm Dịch cười đến vô cùng thoải mái. “Phát minh thật kinh người, ta trước kia chưa bao giờ thấy qua.” Thiếu tướng dùng giọng khô khốc nói. “Đúng vậy.” Họng súng Thẩm Dịch bỏ ra khỏi đầu Thiếu tướng.
Tiện tay xuất ra một lọ nước thuốc khôi phục trung cấp ném cho Thiếu tướng kia: “Uống hết cái này, thương thế của ngươi sẽ tốt.” Sau đó quẳng súng vào trong huân chương, súng của Thẩm Dịch biến mất, cử động kia càng khiến đối phương xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Dịch chậm rãi giơ hai tay lên: “Ta đầu hàng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...