OÀ..ÀNH!
Một cú đấm hung mãnh thụi vào bụng La Hạo, đánh văng hắn nằm ngửa mặt lên trời.
La Hạo nghiêng người đứng lên: “Quân tử động khẩu bất động thủ, chúng ta nói chuyện tiếp, nhé?”
Đáp lại hắn là hai luồng đao khí sắc bén như tử quang phóng tới, xoáy cắt ra hai lằn máu thật sâu trên người La Hạo.
“Nhân loại hèn mọn…” Duriel đáp lại bằng vẻ khinh thường trào phúng.
Lại là một đường ánh đao lợi hại bổ về phía La Hạo, La Hạo sợ tới mức kêu to nhảy ra.
Nếu nói lúc trước Duriel vẫn chỉ là chơi đùa cùng La Hạo, như vậy giờ phút này nó đang ngày càng trở nên chăm chú, mà mỗi khi nó chăm chú thêm một phần, áp lực mà La Hạo cảm nhận được từ Ma vương thống khổ lại nhiều ra một ít, cái loại sợ hãi tử vong uy hiếp kia cũng tăng thêm một phần.
Công kích đến từ Duriel dần dần trở nên dày đặc, tốc độ công kích cũng càng lúc càng nhanh, cả vùng không gian đã biến thành một mảnh đao khí tung hoành. Đao khí bay múa đầy trời chẳng khác gì đao trận quanh quẩn, điên cuồng cắt xé da hắn, kéo lê từng vệt máu một, trên mặt, trên tay La Hạo đã tràn đầy vết máu, thoạt nhìn thật giống như bị người phụ nữ chanh chua hung ác nào đó cào vài đường trên mặt.
Tuy rằng mỗi một đao chỉ gây cho hắn một điểm thương tổn, nhưng khi tần suất trúng đao lớn đến một mức nhất định, tốc độ tổn thương cũng trở nên vô cùng nhanh, tựa như giọt nước nhỏ liên hồi dần dần biến thành dòng chảy.
Vì vậy nương theo ánh đao mạn thiên phi vũ, La Hạo kinh hãi phát hiện tốc độ tổn thất tánh mạng của hắn cũng theo đó càng lúc càng nhanh…
“Ê, ê, ngươi đánh chậm lại một chút a!” La Hạo kêu to.
Tiếng cười của Duriel càng tỏ ra bén nhọn: “Đáng tiếc, ngươi có năng lực phòng ngự cường đại, lại không hiểu được cách tiến công. Phòng ngự không có tấn công, chỉ có khoanh tay chờ chết!”
Đúng vậy, không có tiến công, liền không cách nào đánh vỡ xu thế cuồng chém liên tục của Duriel, nó đối phó thể loại như La Hạo thậm chí không cần tung ra tuyệt chiêu cao cường gì, chỉ cần song đao điên cuồng bay múa đã đầy đủ mài La Hạo sống sờ sờ đến chết.
Đúng lúc này, cả không trung đột nhiên vang lên một tiếng gào thét sắc nhọn.
Tiếng kêu này bén nhọn đến nỗi ngay cả Duriel cũng vì thế mà ngẩn người.
Sáu con kiến đen trống rỗng xuất hiện, đồng thời vọt tới Duriel.
Công kích đến quá mức đột nhiên, thế nên Duriel toàn bộ không phòng bị, hắn nhất thời không kịp phản ứng, bị đụng cả người bay lên, sáu con kiến đen lập tức bổ nhào lên người hắn, triển khai điên cuồng cắn xé.
Ánh đao không trung đồng thời tiêu tán, La Hạo chậm rãi đứng dậy, nhếch miệng lên: “Chết cái đầu ngươi ấy, hổ không phát uy, ngươi thực xem lão tử thành mèo bệnh. Ngươi không phải là muốn tiến công sao? Lão tử liền tiến công cho ngươi xem.”
Kỹ năng nguyên bộ Kiến Đen Thủ Hộ phát động, theo một con kiến tướng hóa thành tro bụi, còn lại năm kiến đen đồng thời dị hoá thành kiến hộ vệ.
Với tư cách người thủ hộ cường hãn nhất hoang dã Đông Khu II, sức cận chiến của năm con kiến hộ vệ tuyệt đối có thể so sánh một con Boss độ khó cấp hai đỉnh cấp, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất để Thẩm Dịch có can đảm cho La Hạo tiếp nhiệm vụ nghề nghiệp võ sĩ quầng sáng.
Ngay khoảnh khắc năm con kiến hộ vệ biến thân, đội trưởng kiến hộ vệ cầm đầu đột nhiên phát ra tiếng rít dài sắc bén, một đầu vọt tới Duriel, kỹ năng của đội trưởng Liên Hợp Công Kích phát động.
Một chiêu này có lực công kích vô cùng lớn, trực tiếp đè Duriel lên tường, khảm vào bên trong, để cho Duriel cũng nếm thử một lần cảm thụ của mập mạp lúc trước.
“Xinh đẹp!” Mập mạp giơ chân hô to.
Duriel chỉ thấy trong lòng dâng lên một hồi lửa giận.
“Lũ sinh vật nhỏ bé cũng dám khiêu chiến uy nghiêm vương giả. Cút ngay cho ta!” Hắn lên tiếng rống to.
Thân thể nó đột nhiên tỏa ra một vầng hào quang mãnh liệt, điên cuồng tản ra về bốn phía, mang theo một luồng khí lãng mạnh mẽ dày đặc, toàn bộ oanh bay năm con kiến hộ vệ.
Sau đó cánh tay đao của Duriel chấn động, mũi đao đã ngưng tụ một đoàn ánh sáng, Duriel hóa thành vòi rồng phóng tới La Hạo —— nó cũng không phải loại không có đầu óc, rất rõ ràng đánh bừa với kiến hộ vệ không có bất kỳ ý nghĩa.
Kỹ năng Xông Trận và Toái Tinh Đao lại lần nữa phát động liên tục.
Mấy con kiến hộ vệ hè lên một lượt, ý định cản trở Duriel, vừa đụng phải Duriel đã bị bắn bay rầm rầm. Duriel chẳng khác gì một cỗ xe tăng hạng nặng không thể ngăn cản, ùn ùn đánh tới La Hạo.
“Tổ cha nó!” La Hạo mắng một câu, mạnh mẽ quét ngang khiên nặng, ngăn cản trước người.
Toái Tinh Đao lấy xu thế siêu quần bạt chúng đánh lên khiên nặng, lực lượng khổng lồ đánh cho tấm chắn tung ra, thế tới không giảm, tiếp tục bổ về phía La Hạo, mắt thấy La Hạo sắp không tránh khỏi, đột nhiên trên người hắn lại nhiều ra một tầng áo giáp màu bạc.
Cánh tay đao đâm vào, áo giáp màu bạc lập tức vỡ toang thành ngân quang đầy trời, như làn mưa bạc bay múa xán lạn, Duriel thấy vậy cũng ngẩn ngơ theo đó.
Nó lần đầu tiên chứng kiến loại tràng diện này, tia sáng bạc trắng bay loạn trước mắt tựa như thiên sứ ánh sao, nhìn mẩn mơ cả mắt.
Đồng thời vào lúc ấy, trước mắt Duriel lóe lên kim quang, nó nhanh bước lui về phía sau, lại vẫn chậm một nhịp. Đao Đồng Tâm trảm ngay cánh tay đao bên trái, kỹ năng Đồng Tâm kèm theo lại lần nữa phát động, càng chém cho cánh tay trái của hắn rách một vệt lớn.
Duriel nằm mơ cũng không nghĩ tới biến hóa này, “GÀO” một tiếng kêu đau.
La Hạo lại hắc hắc đắc ý tiếp tục vung đao cuồng bổ, nương theo năm con kiến hộ vệ triển khai thế công liên tục.
Theo nhiệm vụ võ sĩ quầng sáng hoàn thành, áp lực trong lòng hắn đã đại giảm. Một khi dũng khí tăng lên, tự tin cũng theo đó tăng trưởng, lúc chiến đấu sẽ phát huy đặc biệt xuất sắc, đều bởi vì không cần lại sợ đầu sợ đuôi.
Thời khắc này hắn tự tin đầy cõi lòng, mấy thứ học tập ngày trước toàn bộ nổi lên trong óc, bởi vậy đối mặt Duriel vẫn công kích hung hăng khí thế, chẳng những phòng thủ xuất sắc, thậm chí còn có thể mượn cơ hội phản kích, đánh nhau đúng thật ra dáng.
Thời khắc này liên tiếp vài đao chém vào người Duriel, La Hạo đột nhiên nhảy lên, cho ngay một cước vào mặt Duriel.
Tuy một cước này tổn thương không cao, nhưng lại trực tiếp đạp Duriel bay ra ngoài.
Loại sự tình này ở ngày thường cơ hồ là không thể nào phát sinh, nhưng bây giờ lại xuất hiện như kỳ tích.
La Hạo đột nhiên phát hiện hóa ra mình cũng không phải yếu như vậy, không khỏi hưng phấn mà đưa mông uốn éo với Duriel, đồng thời giơ ngón giữa lên kêu gào: “Ha ha, ngươi thích thêm mấy lần như vậy sao?”
Ánh mắt Duriel chằm chằm vào La Hạo, phẫn nộ trong lòng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Nó đột nhiên khẽ gật đầu: “Ta phải thừa nhận, ngươi quả thật mạnh hơn ta tưởng tượng một chút, chỉ dùng 20% lực lượng, đích xác rất khó thu thập hết ngươi…”
Đầu La Hạo oong một hồi loạn hưởng: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
Duriel lại không để ý tới hắn, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: “40% lực lượng!”
Loan đao Dạ Nguyệt, mang theo sắc đêm buồn bã, đánh trúng lưng Chu Nghi Vũ, tựa như gió nhẹ thổi qua mặt hồ, mang theo gợn sóng rung động.
Chu Nghi Vũ tức thì phun ra một ngụm máu lớn, mắt thấy giữ không nổi thân xe ngã sấp về phía trước, ngay lúc sắp ngã xuống, hắn vỗ thân xe, xe mô-tô lập tức từ tư thái nằm ngang trên mặt đất xoay tròn bay lên, đúng là chiêu Vũ điệu xoắn ốc mà hắn đắc ý nhất.
Chỉ là lần này lại không phải sử dụng để tiến công, mà là để đào tẩu.
Gã có thân hình thon dài kia vừa thu loan đao lại, tay trái đã vươn ra nắn thành hình hổ trảo, hướng về phía trước hung hăng khẽ bóp, một cái trảo tay hình cọp bỗng thoát thể mà ra, chụp vào Chu Nghi Vũ.
“Nghi Vũ bỏ xe!” Thẩm Dịch kêu to xông lại.
Chu Nghi Vũ cũng không quay đầu nhảy ra khỏi xe, hổ trảo chụp lên xe gắn máy, gã đàn ông thon dài khẽ bóp tay, cách không ngạnh sinh sinh vặn xe mô-tô thành một cục bánh quai chèo.
Thẩm Dịch hất Xạ Nguyệt, ba phát đạn BB đã bay vụt đến gã mạo hiểm thon dài, tay trái vỗ lên xe, phát động Kích Hoạt, rốt cuộc phục hồi xe lại như cũ.
Mắt thấy đối phương muốn trúng đạn, đột nhiên phía sau người nọ lại xuất hiện một gã mạo hiểm mập mạp, duỗi ra một bàn tay mập mạp vung về phía viên đạn đang bay tới, ngón tay búng liền ba phát, toàn bộ búng văng ba viên đạn.
“Đạn Chỉ Thần Công.” Thẩm Dịch ngẩn người.
Mạo hiểm giả mập mạp cũng là ngẩn ngơ: “Ngươi vậy mà biết rõ.”
“Hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm!” Tay trái Thẩm Dịch giương lên Phi Trảo, chụp vào mạo hiểm giả mập mạp kia. Công pháp của tên mập này có được hiệu quả độc đáo khắc chế vũ khí loại ném bắn, có gã ở đây, đạn Xuyên Giáp của mình sẽ rất khó có chỗ phát huy, bởi vậy Thẩm Dịch phải ưu tiên công kích gã.
Mập mạp kia mắt thấy Phi Trảo bay tới, tiếp tục duỗi tay, đang lúc búng đầu ngón tay, tính đánh bay Phi Trảo, mạo hiểm giả thon dài lúc trước đột nhiên nhảy lên, một đao bổ ngang về phía Thẩm Dịch, cùng lúc đó, lại có thêm mấy kẻ mạo hiểm nhao nhao hiện thân từ phía sau.
Thẩm Dịch cũng không tránh né, mắt thấy Phi Trảo sắp chạm tới mập mạp kia, loan đao của mạo hiểm giả thon dài sắp bổ trúng, bỗng bên cạnh vang lên một tiếng gầm giận dữ như sấm: “Cút ngay!”
Hồng Lãng giống như con trâu rừng hung mãnh lao ra, chiến phủ quét ngang chặn đao đối phương, trở tay một cú đấm móc về phía người mạo hiểm kia, kỹ năng Huyết Tinh Cuồng Nhiệt phát động.
Ầm!
Phảng phất một cái búa tạ đánh vào mạo hiểm giả thon dài, người nọ máu tươi tung tóe ngã xuống. Không ngờ đúng lúc này Thẩm Dịch lại thu Phi Trảo về, vừa vặn chộp vào lưng người nọ, bắt gã trở về.
Mạo hiểm giả mập mạp kia sắc mặt đại biến: “Bạch Long coi chừng!”
Hồng Lãng đã hổ vồ về phía trước, toàn thân đón đầu một đao bổ tới của gã mạo hiểm thon dài. Cú húc này cơ hồ tụ tập tất cả lực lượng, đụng cho gã nọ mặt mũi nở đầy hoa. Cái gã tên Bạch Long kia cũng hung hãn không kém, trở tay một đao chém lên lưng Hồng Lãng, ăn sâu vào thịt chừng bốn năm phân, vậy mà Hồng Lãng lại không hề để ý, ngược lại ôm chầm lấy gã, càng là triệt kéo gã vào trong vòng vây lớp lớp của phe mình.
Ít nhất sáu bảy kẻ mạo hiểm đồng thời đánh về phía Hồng Lãng.
Tất cả mọi người là mạo hiểm giả kinh nghiệm sa trường, ai cũng biết tuyệt đối không nên cho kẻ địch cơ hội lấy chúng lăng quả. Chiến thuật đội Đoạn Nhận đả bại đội Thứ Huyết, bởi vì người còn sống truyền ra, cho nên không ít người biết rõ. Thời khắc này thấy người nọ lạc đàn, nhao nhao chạy lên cứu.
Có người muốn cứu, tự nhiên có người muốn ngăn. Bốn người Kim Cương, Avril, Chu Nghi Vũ cùng với Hoàng Thiên Ngưỡng đồng thời nghênh tiếp, một hồi đại hỗn chiến lập tức triển khai, chỉ là cái gã tên Bạch Long kia liền triệt để xui xẻo.
Kim Cương dẫn đầu xông lên, kỹ năng Trọng Kích phát động, một quyền đánh lên người gã, lập tức cho gã ba giây mê muội.
Sau đó Hồng Lãng còn nâng gã lên trên, hoàn toàn bạo lộ trước họng súng của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch giương tay đánh ra kỹ năng Nguyệt Ngân, nhắm ngay người này nã liền sáu phát, người nọ trúng mê muội, ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, sáu phát xuyên thấu thân thể, bị Thẩm Dịch giết ngay tại chỗ. Thẩm Dịch cũng không dừng lại mà sử dụng Cướp Đoạt với người nọ, trực tiếp đoạt luôn loan đao, động tác phảng phất nước chảy mây trôi, tự nhiên nối liền.
Thiên Thủy Dạ Nguyệt Đao cấp C: dưới ánh mặt trời lực công kích 20-24, dưới ánh trăng lực công kích 24-28. Kèm theo kỹ năng Thiên Thủy Nhất Sắc, đánh ra một đòn công kích hình quạt, tối đa có thể công kích mười hai mục tiêu, tổn thương trực tiếp 58 điểm, tổn thương đóng băng 22 điểm, công kích dưới ánh trăng tăng lên 20% uy lực kỹ năng.
Đám người mạo hiểm rải rác thấy một màn này đều đồng thời giật mình, tuy bọn hắn có nghe một ít về chiến thuật chia cắt bao vây vùi dập của đội Đoạn Nhận, lại không nghĩ tới lúc áp dụng sẽ sắc bén hung mãnh đến thế.
Một kẻ mạo hiểm kêu to lên: “Tập trung công kích, trước giết đội trưởng đối phương!”
Đã không cách nào ngăn cản đối phương áp dụng chiến thuật, vậy làm giống đối phương, thông qua tập trung công kích sớm giết một người.
Ý tưởng này cũng không hề sai, vấn đề là sau đó lại có một người kêu lên: “Không, trước hết giết tay cầm chiến phủ, tên kia là công cao thủ thấp!”
Lại có người chỉ vào Trâu Nghị kêu lên: “Trước hết giết tiểu tử bị thương kia!”
Ba người ý kiến không đồng nhất, một tên muốn giết thủ lĩnh, một tên muốn bẻ gãy mũi nhọn, một tên trước phải ăn quả hồng mềm. Mỗi người trong bọn hắn đều có đạo lý, ý tưởng chưa hẳn sai, chỉ là vấn đề ở chỗ nêu ra như vậy ngược lại khiến cho ý kiến không đồng nhất.
Tuy mười bốn kẻ mạo hiểm có nhân số đông đảo, nhưng bởi vì trước đó không có hợp tác, khuyết thiếu ăn ý, ở giữa không có người phục chúng, rất ít người thậm chí đã xuất hiện ân oán trong lúc tranh đoạt nhiệm vụ, bởi vậy ai cũng không chiếm được đa số ủng hộ. Một nhóm người này nhất thời không biết đến cùng nên đối phó ai trước, rốt cuộc chỉ có thể mỗi bên tự đánh theo ý mình.
Tác chiến đoàn đội kiêng kỵ nhất chính là khuyết thiếu hệ thống chỉ huy thống nhất hiệu suất cao, một đám người ô hợp tập trung cùng một chỗ, nếu có thể đánh ra chiến đấu ra dáng mới gọi kỳ quái.
Trái lại bên Thẩm Dịch, nhóm Thẩm Dịch và bọn Hoàng Thiên Ngưỡng đều là đội ngũ, đã quen thuộc từ lúc huấn luyện bình thường, một khi giao thủ, trước tiên tìm chuẩn mục tiêu chung.
Bốn người đội Long Nha hợp tác đã lâu, cho nên tổ bốn người này đồng thời chọn năm kẻ mạo hiểm. Chớ nhìn bọn họ nếm mùi thất bại trong tay Thẩm Dịch, thực lực bốn người không hề yếu, ở Khu Phổ Thông ít nhất coi như là cấp tiêu chuẩn. Hoàng Thiên Ngưỡng và Lý Kiên Nhận đều là cận chiến, Tang Tam Tát và Hoằng Dận là dân viễn trình có một ít năng lực cận chiến, bốn người hai trước hai sau, dùng bốn đối năm không hề rơi xuống hạ phong chút nào. Bất quá đây không chỉ có mình nhân tố thực lực bản thân họ, quan trọng là… đối thủ bọn họ chọn lựa, có hai gã là mạo hiểm giả triệu hoán, hai gã mạo hiểm giả cận chiến, một gã Xạ Thủ viễn trình. Tổ hợp kiểu này thiện đánh lâu dài nhất, nhưng về mặt hiệp đồng công kích lại tồn tại thiếu sót cực lớn.
Mặc dù nhóm Hoàng Thiên Ngưỡng bị Thẩm Dịch bức bách không thể không chiến, nhưng muốn nói liều mạng là không thể nào đấy. Chọn lựa đối thủ như vậy, dùng bốn kèm năm, lại nói vừa không quá mất mặt, mà bản thân cũng ít nguy hiểm. Bọn họ phòng thủ làm chủ, không cầu giết địch, trước cầu chặn đường, bởi vậy đúng là đánh thành cục diện giằng co.
Chu Nghi Vũ thì cùng với Avril, Trâu Nghị chống lại ba kẻ mạo hiểm. Nói đến thực lực tác chiến, Chu Nghi Vũ và Avril kỳ thật đều có khiếm khuyết cực lớn, một người là thiên phú làm cho uy lực kỹ năng hạ thấp, trường kỳ sử dụng xe tác chiến, kỹ xảo cũng rõ ràng chưa đủ, một người mới từ Khu Dân Nghèo tiến vào Khu Phổ Thông, thực lực đang đứng ở đáy cốc. Ngược lại là gã Trâu Nghị này hơi có chút tiền vốn cuồng ngạo, tuy rằng bị thương, thực lực lại vẫn cường hoành như cũ, đơn đấu một người, đồng thời còn thi thoảng giúp Chu Nghi Vũ và Avril chia sẻ áp lực, tương tự ở vào trạng thái giằng co.
Còn Thẩm Dịch thì thay thế Ôn Nhu, cùng Kim Cương và Hồng Lãng hình thành tam giác trận, cũng là đối mặt ba kẻ mạo hiểm —— mười bốn kẻ mạo hiểm chỉ xuất hiện mười hai tên, còn có hai người thủy chung không xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...