Chiếc Quả Phụ Nhỏ xung trận đi đầu phía trước đội tàu.
Đây chính là biểu tượng đội trưởng, cũng là linh hồn đội ngũ.
Tạ Vinh Quân đứng ở mũi tàu, phía sau là mười một gã đội viên tụ tập một chỗ.
Nhìn về phía chân trời bao la, ẩn hiện năm chấm đen nhỏ. “Đội trưởng! Chúng ta đuổi kịp rồi!” Bên tai vang lên tiếng kêu của đội viên mình. “Ta đã thấy, Lam Bình, cho tất cả thuyền gia tốc, lần này không thể để chúng chạy nữa!” Nói đến chữ chạy cuối cùng, Tạ Vinh Quân nhổ ra một tia oán khí từ kẽ răng.
Gã vậy mà lại để mấy người Thẩm Dịch chuồn mất ngay dưới mí mắt mình.
Bọn giảo hoạt chết tiệt này, cũng không biết là ai học được kỹ năng biến hình lừa gã một vố.
Bất quá loại kỹ năng này cũng không có tác dụng gì trong chiến đấu.
Gió mạnh quanh quẩn trên không, tụ lại, hóa thành động lực vô hình, thổi cánh buồm bay phất phới, tốc độ mười hai chiếc thương thuyền đột nhiên tăng mạnh.
Khiển Gió: kỹ xảo trụ cột của pháp sư hệ gió, có thể dẫn gió cho mình sử dụng, bất quá không có uy lực công kích gì.
Thuyền nương theo gió vượt sóng mà tiến, kích động ra từng lớp bọt nước, điểm đen trong tầm mắt dần dần phóng to, hóa thành năm chiếc thuyền lớn.
Tựa hồ thấy được đội thuyền đuổi theo phía sau, đội thuyền phía trước dừng lại, sắp thành hàng ngang, lẳng lặng chờ đợi đội thuyền phía sau đến, thoạt nhìn giống như bẫy rập.
Đội Thứ Huyết cũng không dừng lại chút nào, bọn hắn hỏa tốc chạy đến, không phải để dừng lại quan sát, mà là để chiến đấu và chém giết.
Mười hai chiếc thuyền tạo thành một mũi tên lớn đâm thẳng đối phương, phảng phất một cây đao xọc ngay nơi hiểm yếu của địch, trong mắt chỉ có dục vọng và khao khát thỏa mãn dục vọng, thế nên chớp mắt khí thế đã lên đến đỉnh điểm.
Khí thế có đôi khi trọng yếu như vậy, trọng yếu vượt qua hết thảy âm mưu quỷ kế.
Trước khi song phương tiếp xúc còn có thể dùng hết thủ đoạn thăm dò lẫn nhau, sau khi tiếp xúc thường thường liền biến thành ai gan lỳ hơn người đó thắng.
Lúc đội tàu vọt tới tới gần mục tiêu, cách chừng ba trăm thước, Tạ Vinh Quân không cần kính viễn vọng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt tươi cười ghê tởm của Thẩm Dịch.
Phẫn nộ trong lòng gã chốc lát bị đốt lên.
Nhưng gã lại không thể đưa thuyền của mình tiến thêm một bước.
Một phát đạn tên lửa gào thét bay tới đội tàu, oanh một tiếng, nổ ra một quả cầu lửa khổng lồ trên thân tàu Quả Phụ Nhỏ.
Ba gã thủy thủ khóc thét lộn nhào khỏi thuyền rơi vào trong nước.
Như thế vẫn chưa đủ.
Trước ngực một gã thủy thủ đột nhiên lóe lên huyết hoa, không kịp thốt ra tiếng nào đã ngã lăn ra boong thuyền. “Bọn hắn có ống phóng rốc-két và súng ngắm!” Tiểu Sửu bén nhọn nói. “Đình chỉ tiến lên, lui về phía sau 50m!” Tạ Vinh Quân kêu to.
Hướng gió đột nhiên nghịch chuyển, ngạnh sanh ngừng thuyền lại, rồi thổi thuyền ngược về sau.
Thẳng đến khi cách mục tiêu xa hơn chút ít mới dừng lại.
Sau lưng Tạ Vinh Quân, một gã mạo hiểm giả ăn mặc trường bào tuyết trắng đổ mồ hôi liên tục. “Lão đại, bọn hắn chuẩn bị cực kỳ đầy đủ! Rắc tâm muốn chơi viễn trình đối oanh với chúng ta!” Nói chuyện là Lộ Kỳ Áo, một đội viên dự đội Thứ Huyết.
Tác chiến trên biển, đầu tiên chính là so thực lực viễn trình.
Chiến lực chủ yếu của đội Thứ Huyết nằm tại cận chiến, thực lực viễn trình tương đối yếu kém. Mà bọn Thẩm Dịch lại sớm có chuẩn bị, trước khi tiến vào thế giới Cướp biển Caribe, cố ý mua ống phóng rốc-két viễn trình mạnh mẽ, chính vì thế cục này.
Vô luận thế giới Cướp biển Caribe cho bọn hắn nhiệm vụ như thế nào, chỉ cần nhiệm vụ tiến hành trên biển, chỉ cần bối cảnh là đại dương rộng lớn, vũ khí tầm xa chính là dùng tốt nhất trong tất cả các loại trang bị!
Đấy là Thẩm Dịch không biết nhiệm vụ lần này cần bảo hộ thuyền bè, bằng không hắn rất có thể buông tha học tập Vũ Hóa Long Xà Công mà chuyển sang mua hạm pháo hạng nặng, như vậy chống lại Tạ Vinh Quân sẽ càng nhẹ nhõm. Có hạm pháo hạng nặng nơi tay, thuyền gì cũng bị đánh nát.
Cho dù không có, hỏa lực hiện hữu của Thẩm Dịch cũng đủ để người nhức đầu.
Thực tế Thẩm Dịch cực kỳ giảo hoạt, đạn tên lửa chỉ đánh thuyền, súng ngắm chỉ đánh thủy thủ, thây kệ mạo hiểm giả, hiển nhiên biết rõ dùng ba thứ đó đối phó bọn hắn không có hiệu quả gì, nhưng thuyền và thủy thủ lại là điểm yếu chung của đội Thứ Huyết, hay là nói của tất cả mạo hiểm giả trong thế giới nhiệm vụ lần này. “Trần Dịch! Ngươi có thể bắn tới bọn hắn không?” Tạ Vinh Quân gào lớn. “Không được! Khoảng cách quá xa, tôi không có kỹ năng gia tăng tầm bắn!” Sắc mặt Tạ Vinh Quân càng trở nên âm trầm.
Khoảng cách ba trăm thước này chẳng khác gì một đường rãnh trời, chắn ngang lòng bọn hắn. Nếu muốn đột phá khoảng cách này, tất phải trả một cái giá thảm trọng.
Trầm tư một chút, Tạ Vinh Quân nói: “Lam Bình, ngươi đưa chúng ta sang.” “Ba trăm thước… Lão đại, tôi sợ tinh thần lực còn lại của tôi không đủ chèo chống.” Mạo hiểm giả ăn mặc trường bào tuyết trắng trả lời. “Không cần vận chuyển tất cả mọi người.” Mơ Chưa Tỉnh đột nhiên ngắt lời: “Mọi người xem, trên thuyền đối phương chỉ có một mình Thẩm Dịch, những người khác không thấy, phải cẩn thận bọn hắn có âm mưu khác. Giả sử nhóm chúng ta lên thuyền đối phương, bọn hắn sẽ thừa cơ phản công thuyền chúng ta… Chúng ta sẽ rất phiền toái.” Tạ Vinh Quân híp mắt một chút: “Có ý tứ, Thẩm Dịch muốn đùa chiến thuật với chúng ta. Đã như vậy chúng ta cứ qua một nửa, nửa còn lại… cũng đủ đối ứng với bọn hắn. Minh, Arnold, Vu Lập, Tiểu Sửu, Pandora, năm người các ngươi đi với ta giết Thẩm Dịch, những người khác lưu thủ.” Hắn thoạt nhìn điểm danh tùy ý, kỳ thật đã trải qua an bài tỉ mỉ. Minh và Arnold đều là hảo thủ cận chiến, thích hợp công kích gần, Không Gian Thứ Nguyên của Minh càng là kỹ năng tuyệt hảo ngăn chặn kẻ chạy trốn. Tiểu Sửu là mạo hiểm giả chuyên về nguyền rủa, có thể dễ dàng khắc chế Thuật Chữa Bệnh của Thẩm Dịch, năng lực triệu hoán ác ma của Pandora có thể ứng phó với lính nhảy dù. Còn Vu Lập có một loại năng lực có thể khiến súng mất đi hiệu lực, dùng để đối phó đạn đặc thù.
Mua tin tức không phải để chơi cho vui, mà để áp dụng châm chước nhằm vào kẻ địch. Có mấy tên thủ hạ này, cho dù Thẩm Dịch triệu hoán ra mấy trăm tên lính dù cũng đừng hòng chạy thoát.
Ngoài ra hai bên tất cả sáu người, thực lực phân bố đại khái bình quân, vô luận Thẩm Dịch muốn công kích bên nào, sáu người cũng đủ ứng phó, một khi sáu người khác hội tụ tới, vừa vặn hình thành thế giáp công.
Cân nhắc theo góc độ chiến thuật, an bài như vậy tuyệt đối không có vấn đề, tiến có thể công, lui có thể thủ.
Nghe được Tạ Vinh Quân an bài, một gã đàn ông toàn thân thiết giáp bước ra trước một bước: “Lão đại, cho ta đi với.” “Không được! Số 47, ngươi quá nặng, Lam Bình mang ngươi sang sẽ tiêu hao càng nhiều tinh thần. Hơn nữa ngươi cũng không thích hợp tác chiến trên biển, thích hợp lưu thủ hơn!” “Thế nhưng…” “Ta biết ngươi muốn cái gì! Yên tâm, ta sẽ dẫn Thẩm Dịch còn sống về giao cho ngươi. Trước khi hắn nhổ ra thứ ngươi muốn, hắn sẽ không chết!” Gã thiết giáp lúc này mới không cam lòng thối lui.
Mạo hiểm giả trường bào lúc này mới giơ hai tay lên, lòng bàn tay liên tiếp thả ra sáu luồng sáng, phân biệt chụp vào 6 người Tạ Vinh Quân.
Kỹ năng Đôi Cánh Gió: sử dụng lên mục tiêu cố định, mục tiêu có được khả năng bay lượn, căn cứ sức nặng của mục tiêu, tiếp tục tiêu hao tinh thần lực.
Kỹ năng này không có thời gian hồi phục, có thể sử dụng liên tục, chỉ là lúc bay lượn cần tiêu hao tinh thần lực của người làm phép. Đồng thời sử dụng lên sáu người, có thể thấy Lam Bình cần tiêu hao tinh thần lớn đến bao nhiêu, mặc dù hắn chuyên nâng điểm tinh thần cũng không thể kiên trì thời gian quá dài.
Sáu người được gia trì cánh gió đồng thời bay lên, khoảng cách 300m nói xa không xa, nói gần cũng không gần, Lam Bình cố gắng kiên trì, rốt cục đưa bọn người Tạ Vinh Quân đến thuyền buôn, không kiên trì tiếp nữa, đình chỉ kỹ năng, lúc này tinh thần của gã cũng đã tiêu hao quá nửa.
6 người Tạ Vinh Quân rốt cuộc đặt chân lên tàu Khoai Tây.
Trên chiếc Khoai Tây, Thẩm Dịch đứng độc một mình.
Đối diện Tạ Vinh Quân, gương mặt Thẩm Dịch đã phủ lên chiêu bài tươi cười thông lệ của hắn. “Rốt cục lại gặp mặt, Tạ đội trưởng.” Tạ Vinh Quân lạnh nhạt nhìn một chút bốn phía, ngoại trừ những thủy thủ sợ tới mức run rẩy, gã không nhìn thấy bất kỳ một mạo hiểm giả nào khác. “Đúng vậy, đích thật lại gặp mặt.” Tạ Vinh Quân lành lạnh trả lời: “Ta đoán ngươi cũng đã sớm biết trước? Vì trận chiến hôm nay, ngươi hẳn đã chuẩn bị thật lâu? Chủ động lựa chọn thế giới trên nước, lợi dụng chênh lệch sở trường bơi lội suy yếu bọn ta, mua vũ khí tầm xa đối công với bọn ta, chuẩn bị của ngươi cũng coi như đầy đủ.” “Nếu như chỉ là mấy thứ ngươi nói, vậy còn không đủ.” “Đúng vậy.” Tạ Vinh Quân nhẹ gật đầu, gã trở đầu nhìn thuyền mình sau lưng, rồi quay lại nhìn Thẩm Dịch: “Xem ra ngươi cũng đã nhận được một ít tình báo tương quan về bọn ta, cho nên có chút tinh tường thực lực của bọn ta. Ngươi biết vô luận là nhân số hay chiến lực cá nhân, ngươi cũng không cách nào đối kháng bọn ta, dù cho đã có sở trường bơi, ngươi cũng không cách nào đền bù chênh lệch cực lớn này, nhiều nhất chỉ là kéo gần khoảng cách một chút. Cho nên, nếu muốn đánh bại bọn ta, biện pháp tốt nhất vẫn là tách bọn ta ra. Ngươi cố ý dùng ống phóng rốc-két và súng ngắm bức bách thuyền bọn ta không cách nào tới gần, để buộc chúng ta chủ động chia làm hai bộ phận, để ngươi tiêu diệt từng bộ phận phải không?” Trên mặt Thẩm Dịch dào dạt mỉm cười đắc ý: “Sớm biết không thể gạt được ngươi.” “Thế nhưng ta vẫn đến, biết rõ dụng ý của ngươi, ta vẫn lựa chọn chủ động mắc lừa.” Tạ Vinh Quân hừ lạnh: “Ngươi biết tại sao không?” Không đợi Thẩm Dịch trả lời, Tạ Vinh Quân đã tự biên tự diễn: “Bởi vì ta muốn cho ngươi cơ hội. Trên đời này khó bắt nhất không phải sói, cũng không phải cọp hay sư tử, mà là chuột. Chuột trời sanh cẩn thận nhát gan, chúng biết mình không thể nào là đối thủ của con người, cho nên vĩnh viễn sẽ không ngạnh kháng. Ngươi đánh nó, nó sẽ chạy trốn. Nhưng cọp, sư tử lại không giống, chúng có lực lượng, chúng tự cho là có thể đối phó con người, cho nên khi chúng chứng kiến con người sẽ không chủ động chạy trốn. Chỉ khi chúng không chạy trốn, chúng ta mới có thể có cơ hội một súng bắn chết bọn chúng.” “Cho nên ngươi cố ý mắc lừa, tự suy yếu thực lực, chính để cho ta cơ hội, chỉ có như vậy ta mới không chạy trốn?” “Ngươi không phải là đã tránh được một lần sao?” Thẩm Dịch nhún vai.
Tạ Vinh Quân nói không sai, nếu gã không mắc mưu, không chia người của mình thành hai bộ phân, như vậy gã chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Dịch chạy trốn.
Với Tạ Vinh Quân mà nói, gã tuyệt đối sẽ không bình tĩnh chơi trò trốn tìm với một đội ngũ tép riu.
Chỉ có cho Thẩm Dịch cơ hội, hắn mới sẽ đánh cuộc một lần, buông tay một phen, như vậy mới có thể giải quyết nhanh chóng một hồi đuổi giết vốn có khả năng trở nên dài dòng buồn chán.
Thẩm Dịch nhìn Tạ Vinh Quân: “Vậy ngươi cũng đã biết rõ, mấy người Hồng Lãng đang ẩn núp dưới nước chuẩn bị tập kích chiến hữu phía sau ngươi.” “Ẩn núp tới gần là thật, tập kích thành công lại chưa hẳn.” Tạ Vinh Quân mỉm cười.
Trên mặt biển xa xa, bốn bóng người đột nhiên đồng thời lao ra, phảng phất như suối phun bắn về phía tàu Quả Phụ Nhỏ.
Đúng là Hồng Lãng, Kim Cương, Ôn Nhu và La Hạo.
Sáu kẻ mạo hiểm lưu thủ trên thuyền đã sớm chuẩn bị, đồng thời phát động công kích bốn người, trò dự mưu phân tách đánh lén này đã sớm nằm trong dự kiến của đội Thứ Huyết.
Mắt lạnh nhìn Thẩm Dịch, khuôn mặt Tạ Vinh Quân hiện ra vẻ tươi cười khinh bỉ: “Thấy không, người của ta sớm đã chuẩn bị. Dùng sáu đối bốn, dùng mạnh đối yếu, người của ngươi phải thua. Còn ngươi… Thẩm Dịch, hôm nay ngươi chết chắc rồi!” Khóe miệng Thẩm Dịch lại mân lên một nụ cười lạnh lùng: “Ngươi thật sự không đần, Tạ Vinh Quân, bất quá ngươi đã phạm vào một sai lầm lớn.” “Gì cơ?” Tạ Vinh Quân ngẩn người.
Thẩm Dịch gằn từng chữ trả lời: “Ta nói… sai lầm lớn nhất ngươi phạm phải, chính là ngươi không để ý lúc trước ta làm thế nào chạy đi dưới mí mắt ngươi.” Lời Thẩm Dịch vừa dứt, gương mặt hắn đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, một mảnh kim loại sáng lạnh xuất hiện trong mắt Tạ Vinh Quân, tỏa ra hào quang màu bạc chói lóa.
Nhìn một màn kinh người này, cả bọn đều giật mình há mồm trợn mắt.
Tạ Vinh Quân rốt cuộc sáng tỏ, lúc trước biến hình không phải là Thẩm Dịch, thậm chí không phải bất cứ kẻ nào trong đội ngũ của hắn!
T-1000!
Thẩm Dịch vậy mà có được T-1000!
Sau một khắc gã rốt cục ý thức được, kêu nhanh qua kênh đoàn đội: “Mơ Chưa Tỉnh, các ngươi nhớ coi chừng! Thẩm Dịch không có ở đây! Hắn cũng đi đánh lén các ngươi!” Trên mặt biển Caribe, một bóng người cấp tốc lao ra từ đáy nước, giữa bọt nước tung tóe đầy trời, Linh Hỏa Thương phá không liên tiếp phun đạn lửa thiêu đốt hừng hực, gào thét đánh về phía lồng ngực Mơ Chưa Tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...