"Trở về rồi?"
Lạc Chỉ Y nằm lỳ ở trên giường, nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca, cái tên này đến rất đúng hẹn.
"Hừm, ngươi... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn Lạc Chỉ Y nằm lỳ ở trên giường, muốn hỏi nàng bị làm sao, thế nhưng quan tâm chuyện của người khác hắn xưa nay chưa từng làm, không biết nên nói thế nào, nói được nửa câu thì ngưng, không còn đoạn sau, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
"Cũng không có cái gì, bị người ta đánh cho mấy đại bản mà thôi. Nếu tiểu Ca trở về rồi thì bắt đầu đi làm việc đi."
Nhìn vẻ mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca không dễ chịu, Lạc Chỉ Y hững hờ đáp. Lọ dược kia rất tốt, qua một ngày nữa liền có thể hành động như bình thường rồi.
"Đánh bằng roi? Ly Phong?"
Mặc Sĩ Tuyệt Ca tựa hồ chỉ nghe nàng bị đánh mấy đại bản, hơi thay đổi sắc mặt. Chẳng biết vì sao, nghe có người đánh nàng, ngực hắn liền cảm thấy có cơn giận.
Hắn hai ngày nay thu hồi Tu La Các, đem tất cả người đã phản bội hắn đưa đi gặp Diêm Vương, đồng thời cũng biết Lạc Chỉ Y nàng là ai, Ly quốc Thứa Tướng tam nữ nhi, thiên hạ đệ nhất rác rưởi hám sắc, Phong vương gia Vương phi.
Nhưng hắn làm thế nào cũng không thể đem nàng trước mắt cùng người hắn tra được xem thành một người, kém nhau quá nhiều. Đồn đại nàng là rác rưởi, nhưng nàng trước mắt chỉ bằng một thân tuyệt thế y thuật kia cũng thấy không thể nào là rác rưởi.
Đồn đại nàng hám nữ sắc, thấy mỹ nam liền run chân, chảy nước miếng, nhưng̀ khi nàng nhìn thấy hắn thì không có chút bệnh trạng ham mê nữ sắc nào, Mặc Sĩ Tuyệt Ca hắn thế nhưng cùng tứ đại công tử là mỹ nam nổi danh đấy.
"Ngươi không nghe thấy lời ta nói à? Ta bị ai đánh mấy đại bản không phải trọng điểm, trọng điểm là ta muốn ngươi bắt đầu từ bây giờ đi làm việc!"
Lạc Chỉ Y giận dữ, nàng từ sau khi bị đánh mấy đại bản thì niềm tin nắm giữ thế lực của chính mình càng kiên định hơn, nàng chán ghét tình hình mặc người xoa viên dẵm nát.
"Đi làm? Ý gì?"
"Chính là ngươi nên đi làm việc rồi."
Lạc Chỉ Y giải thích, đúng vậy, nàng tại sao lại cùng một cổ nhân giảng giải từ tân tiến như vậy đây.
"Muốn ta làm cái gì?"
"Cầm, nơi này có 10 vạn hai ngàn, ra bên ngoài mua một toà nhà hẻo lánh, sau đó đi tìm chút cô nhi có thiên phú hoặc là khất cái, tuổi tác ở mười hai tuổi trở lên, mười tám tuổi trở xuống. Đem bọn họ dàn xếp ở trong nhà, sau đó trở về tìm ta."
Lạc Chỉ Y đem ngân phiếu đưa cho Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
"Ừm."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca tiếp nhận ngân phiếu, lại từ phía cửa sổ biến mất. Lạc Chỉ Y xem phương hướng Mặc Sĩ Tuyệt Ca biến mất, khóe miệng co giật, lẽ nào không có cửa sao?
Thu hồi tầm mắt lại, rơi vào trầm tư. Hiện tại thiếu nhất vẫn là bạc a, phải làm thế nào mới có thể trong khoảng thời gian ngắn kiếm được nhiều tiền đây?
Sòng bạc? Đáng tiếc không biết nơi này có trò mạt chược cùng đánh bài hay không.
Thanh lâu? Đúng, thanh lâu! Ha ha, trời không tuyệt đường sống của người a...
"Thu Nhi, đem giấy và bút mực đến."
Lạc Chỉ Y đứng dậy nói.
"A? Tiểu thư, lấy giấy và bút mực làm cái gì a?"
Thu Nhi hỏi.
"Ta muốn phác họa."
Lạc Chỉ Y nghĩ đến phương Pháp kiếm tiền nên tâm tình tốt hơn.
"Phác họa?"
Thu Nhi kinh ngạc nói.
"Nhưng không có giấy bút a."
Thu Nhi yếu ớt bù đắp thêm một câu.
Tiểu thư dốt đặc cán mai, chớ nói là vẽ vời, nơi đây cũng không có giấy và bút mực a.
"Không có? Nha, vậy ngươi hiện tại đi mua đi."
"Dạ"
Thu Nhi đáp.
"Chờ đã, mua thêm một khúc cầm (đàn) nữa."
Lạc Chỉ Y xoay người giữ lại Thu Nhi.
"Cầm? Tiểu thư, ở đây chúng ta có cầm."
Lẽ nào tiểu thư khôi phục ký ức rồi sao? Tiểu thư lại vì vương gia mà luyện cầm? Ô ô ô, không muốn a, nàng yêu thích tiểu thư mất trí nhớ a.
"Há, ở nơi nào? Mau đem tới."
Không có giấy và bút mực, lại có đàn, thân thể của chủ nhân trước cũng thật là một nhân tài.
Thu Nhi ở trong góc tìm ra đàn, đưa cho Lạc Chỉ Y.
"Tiểu thư, ngươi khôi phục ký ức rồi?"
"Không có a. Đúng rồi, tiểu Thu, nhanh đi mua văn phòng tứ bảo về cho tiểu thư nhà ngươi."
Lạc Chỉ Y nói với Thu Nhi, a, tiểu nha đầu, nàng cảm thấy kì quái, tại sao sắc mặt nha đầu này đột nhiên khó nhìn như vậy, hóa ra là lo lắng nàng "khôi phục ký ức" a, ha ha.
"Ừm!"
Nghe Lạc Chỉ Y nói không khôi phục ký ức, mặt Thu Nhi biến chuyển biểu tình, nhanh chóng rời đi hoang viên.
Lạc Chỉ Y đem đàn phóng tới bàn đá trong vườn, ngồi vào chỗ của mình trên băng đá. Khẽ hất dây đàn, thử một chút âm, cũng không tệ lắm, tuy rằng không tính là tuyệt hảo, nhưng tổng thể cũng là một cây đàn tốt. Tay ngọc khẽ vuốt dây đàn, bắt đầu cất tiếng hát...
Núi một đoạn, sông một đoạn.
Cẩm tú lung linh.
Mơ một đời, nhớ một đời.
Phi hoa lạc trần.
Triều tịch theo trăng lên rồi lại xuống.
Vinh quang xanh ngời ngời.
Mất lại được, được rồi lại mất.
Ôn hương nhuyễn ngọc ngóng trông.
Trăm ngàn vinh sủng, càng sợ càng muốn có được.
Ân trọng tình nồng quá vội vàng.
Phi đao tuốt kiếm đã cạn lực, chén vàng ly ngọc không đổi thay.
Tỉnh giấc mộng lớn, gió gào trời rộng.
Kiếp này...
Từng tiễn người đi xa vạn dặm.
Mỗi bước mỗi loạn, mỗi đoạn lại quay đầu.
Kiếp này...
Ấm áp như bóng câu qua cửa sổ.
Vô ảnh vô tích, một sớm một chiều.
Giữa mưa bão...
Ôn hương nhuyễn ngọc ngóng trông.
Trăm ngàn vinh sủng, càng sợ càng muốn có được.
Ân trọng tình nồng quá vội vàng.
Phi đao tuốt kiếm đã cạn lực, chén vàng ly ngọc không đổi thay.
Tỉnh giấc mộng lớn, gió gào trời rộng.
Kiếp này...
Từng tiễn người đi xa vạn dặm.
Mỗi bước mỗi loạn, mỗi đoạn lại quay đầu.
Kiếp này...
Ấm áp như bóng câu qua cửa sổ.
Vô ảnh vô tích, một sớm một chiều.
Giữa mưa bão...
[Vinh Diệu - Nhậm Gia Luân]
(Vì ca khúc trong nguyên tác edit khó, nhiều từ ta không hiểu nên mạn phép thay bằng bài Vinh Diệu này nhé)
Một khúc kết thúc, dư âm lượn lờ, bất tuyệt mạnh mẽ, tại cửa hoang viên, chẳng biết từ lúc nào có bốn vị phong cách khác nhau đứng đó, họ đều là bốn mỹ nam tử phong hoa tuyệt đại.
Hồng y xinh đẹp tuyệt diễm, thanh y tiêu điều kiệt ngạo, bạch y phiêu dật như Trích Tiên, hắc y lãnh tuấn như hàn băng.
Tầm mắt bốn người đều tập trung ở trong hoang viên cỏ dại rậm rạp, ở thân ảnh màu trắng đang lẳng lặng đánh đàn kia.
Đó là khung cảnh thế nào a? Khu vườn hoang phế chìm đắm trong tiếng ca bi thương, cỏ dại mọc dài hơn người tựa hồ cũng cảm giác được phần đau thương này, nhẹ nhàng rung động.
Cảnh sắc như vậy, rất đẹp, thật sự rất đẹp, không phải vẻ đẹp diễm lệ xán lạn mà là vẻ đẹp thương cảm không trọn vẹn, mỹ nhập lòng người...
"Các vị cảm thấy bản vương phi đàn như thế nào."
Hờ hững âm thanh, cắt đứt không gian vắng lặng.
"Thiên hạ vô song."
"Khó nghe chết được!"
Hai loại đáp án đồng thời vang lên. Không giống nhau là một đáp án thì ba người cùng nói, một cái đáp án thì chỉ có một người.
"Hừm, ba người so với một người, số ít phục tùng đa số. Đến đây đi."
Lạc Chỉ Y đứng dậy đi tới trước mặt bốn người, duỗi ra tay trắng mềm mại không xương.
"Cái gì?"
Bốn người há hốc mồm, lấy cái gì?
"Thù lao."
Đôi môi khẽ mở.
"Cái gì? Lạc Chỉ Y, ngươi hướng chúng ta đòi tiền?"
Ly Phong không thể tin tưởng hỏi, nàng có biết hay không ngoài kia có bao nhiêu người tranh nhau đàn một khúc vì bọn họ, nàng ngược lại rất tốt, hướng bọn họ đòi tiền, nàng không biết rằng bọn họ nghe nàng đàn chính là vinh quang của nàng a!
"Vương gia chẳng lẽ bị yếu tai? Bất quá lúc nãy ngươi không nghe lầm, bản vương phi hướng về các ngươi yêu cầu thù lao nên có."
Tiền, tiền, tiền thật khó nghe a, vẫn là thù lao êm tai, mặc dù ý tứ như nhau.
"Tam tẩu mỹ lệ đáng yêu của ta, ngươi rất thiếu tiền sao?"
Ly Dạ trên mặt mang theo trêu chọc ý cười, đi dạo đến trước người Lạc Chỉ Y, dùng mê hoặc âm thanh hỏi.
Ha ha, tam tẩu này thú vị vô cùng, bất kể là lần trước nữa ở vương phủ, lần trước ở trên đường hay là lần này ở hoang viên, nàng đều để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
"Làm sao? Đường đường là tứ đại công tử còn muốn nghe "Bá Vương khúc" (*), chà chà, đúng là không thấy được, mỗi một người đều mỹ đến hoa nhường nguyệt thẹn, nhìn thế nào cũng không giống như du côn lưu manh thích chiếm tiện nghi của nhân gia a."
(*) Bá Vương Khúc: nghe xong không trả tiền.
Lạc Chỉ Y không nhìn Ly Dạ, trực tiếp nói, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, trả thù lao! Nếu không trả chính là du côn lưu manh.
"Ha ha, đúng đấy, có thể nghe được một khúc thiên âm như thế thì nên cho "thù lao". Kính xin vương phi vui lòng nhận."
Hoa Tưởng Dung ở trước lúc ba người khác tức giận đem một khối Mặc Trúc lệnh đưa cho Lạc Chỉ Y.
"Dung..."
Ba người kia kinh ngạc, chỉ cần ai cầm tấm lệnh này thì Dung trị liệu cho người đó.
"Này, ta nói, ngươi muốn đùa bản vương phi? Đưa cái phá nhãn hiệu cho ta làm chi? Bản vương phi muốn là bạc, hiểu không? Đương nhiên, ngân phiếu cũng được."
Lạc Chỉ Y đánh gãy lời nói của ba người, Hoa Tưởng Dung, thần y công tử, y thuật đệ nhất thiên hạ, nhưng̀ lãnh tâm lãnh tình, không dễ dàng cứu người, bất quá nếu nắm giữ Mặc Trúc lệnh, hắn nhất định sẽ xuất thủ cứu giúp, nên người trong thiên hạ vì Mặc Trúc lệnh này tranh chấp một mất một còn.
Bây giờ hắn lấy Mặc Trúc lệnh cho nàng, cũng coi như là xứng đáng một khúc nhạc của nàng rồi, nhưng̀ nàng là ai? Nàng là Lạc Chỉ Y, kiếp trước nắm giữ bốn cái bằng bác sĩ y học, vì lẽ đó, giữ một khối Mặc Trúc lệnh vô dụng đối với nàng, còn không bằng thực tế nàng lấy bạc - thứ đang khan hiếm trước mắt.
Cái gì? Bốn người há hốc mồm. Phá nhãn hiệu? Nàng có biết bao nhiêu người cầu Thần bái Phật muốn lấy được Mặc Trúc lệnh, bây giờ cho nàng, nàng lại còn nói là phá nhãn hiệu!
"Lạc Chỉ Y, Phong vương phủ thiếu tiền như vậy sao? Nếu để cho người ngoài nghe được còn tưởng rằng bản vương ngược đãi ngươi đấy!"
Phong nào đó đã quên những chuyện mình đã làm.
"Vương gia a, Phong vương phủ này của ngươi có thiếu tiền hay không, bản vương phi không biết, bất quá, ngươi dám nói ngươi không ngược đãi bản cô nãi nãi? Bây giờ mới mấy ngày trôi qua a, ngươi đã quên bốn mươi đại bản kia rồi?"
Lạc Chỉ Y trừng mắt về phía Ly Phong, bốn mươi đại bản, bản cô nãi nãi sẽ đòi lại.
"Ngươi... Tốt, ngươi không nói bản vương cũng quên đi, còn thiếu sáu mươi đại bản, nếu ngươi hiện tại dưỡng thương tốt rồi, vậy đem sáu mươi đại bản còn lại bù đắp đi! Đến..."
"Ô ô ô...."
Ly Phong còn chưa nói hết câu liền bị Ly Dạ "ô ô" chặn miệng.
"Ha ha, tam tẩu, hôm nay đa tạ một khúc của tam tẩu, ha ha, Minh, trong lồng ngực ta có ngân phiếu, giúp ta lấy ra, tạ lễ cho tam tẩu."
Ly Dạ một tay ôm Ly Phong đang giãy dụa liên tục, một tay che lại miệng Ly Phong, không cho hắn nói nữa.
Thượng Quan Thu Minh lấy ngân phiếu trong lồng ngực Ly Dạ ra, cũng lấy ngân phiếu trong lồng ngực của mình ra, đưa cho Lạc Chỉ Y. Mà Lạc Chỉ Y cũng không chút khách khí vui lòng nhận.
"Chờ đã."
Lạc Chỉ Y nhìn bốn người muốn rời khỏi, nàng lên tiếng ngăn cản, đi tới trước mặt Ly Dạ:
"Dạ vương gia đúng không? Ngươi đem Phong vương gia chiêu đãi ổn thỏa giúp ta nha!"
Mọi người còn chưa hiểu ý của Lạc Chỉ Y thì nàng đã dùng hành động chứng minh ý định của mình.
Hai tay thăm dò vào trong lồng ngực của Ly Phong tìm tòi, sau đó mặt mày hớn hở lấy ra một tờ ngân phiếu, vào thời khắc mọi người còn đang xuất thần đi tới trước mặt Hoa Tưởng Dung, hai tay đồng dạng dò vào trong lồng ngực hắn, lấy ra một tờ ngân phiếu, vẩy vẩy.
"Được rồi, các ngươi có thể đi, Thu Nhi đã đi ra ngoài mua đồ, bản vương phi không tiễn rồi."
Nói xong xoay người ôm lấy cây đàn, trước lúc bốn người còn chưa lấy lại tinh thần vận khinh công bay vào trong.
Ân, có tiền thật hạnh phúc a!
"Chết tiệt, Lạc Chỉ... Ô ô..."
Ly Phong vừa tránh khỏi ràng buộc của Ly Dạ liền gào to muốn tiến lên, kết quả lại bị Ly Dạ kéo trở về, một lần nữa bị che miệng lại, tha (đưa) đi...
"Chết tiệt, Dạ, ngươi tại sao lại giúp nữ nhân kia?"
Bốn người trở lại thư phòng của Ly Phong, hai mắt hắn trừng trừng Ly Dạ, hưng binh vấn tội.
"Ha ha, tam ca, ta đang giúp ngươi a! Rõ ràng yêu thích nhân gia, còn muốn gọi đánh gọi phạt, tam tẩu hẳn là sẽ thù rất dai đi, nếu như tam ca ngươi lần này lại đánh người ta, e sợ sau này sẽ không có cơ hội, ha ha ha, tà không muốn nhìn thấy tam ca đáng yêu của ta thương tâm a."
Ly Dạ miễn cưỡng ngồi ở trên nhuyễn giường chơi nhẫn ngọc trên tay. Trong lòng mặc niệm thêm vào một câu: Ta còn cảm thấy nàng rất thú vị, không muốn để nàng bị ngươi đánh.
"Giúp ta? Giúp ta nên để ta giáo huấn nàng một chút. Hừ! Ai yêu thích nàng rồi? Nữ nhân hám sắc, bản vương xem thường."
Ly Phong quên đi khiếp đảm Ly Dạ mang đến cho hắn. Nữ nhân đáng chết, lớn lối như vậy, hung hăng cũng coi như xong, nàng còn mò hắn, mò hắn cũng không sao, nhưng nàng còn mò Dung!
Nàng đến cùng có biết lễ nghĩa liêm sỉ hay không a, chết tiệt nữ nhân hám sắc! Hắn đường đường là Phong vương gia, làm sao lại thích nữ nhân như vậy!
[Ám Hương Ảnh Di nào đó: nhân gia mò là mò ngân phiếu mà.
Phong nào đó: thời điểm mò ngân phiếu cũng tìm thấy trên người bản vương rồi. Sao lại tiếp tục mò Dung?
Ám Hương Ảnh Di nào đó: =.= ]
"Ai nha, tam ca, ngươi cũng đừng vội nói, nếu như ngươi có lòng muốn đánh nàng, ta còn có thể kéo ngươi đến đây sao?"
Ly Dạ đối với khuôn mặt đang xấu xí của Ly Phong không thèm để ý tới. Ai... Người khó chịu a, động tâm rồi đi?
Ha ha, tháng ngày thú vị đến rồi a.
"Ai... "
"Ngưng Ngọc Cao."
Thấy Ly Phong bộ dáng như con vịt chết vẫn còn mạnh miệng, Hoa Tưởng Dung nhàn nhạt phun ra ba từ.
Ba từ này nhưng lại làm cho tầm mắt Ly Dạ cùng Thượng Quan Thu Minh đưa đến trên người Ly Phong.
Bọn họ còn nhớ Ngưng Ngọc Cao trên đời này chỉ có ba bình, một bình ở trong tay Hoàng Hậu, một bình trong tay thập nhất công chúa (thập nhất muội muội), còn lại một bình, không cần phải nói tự nhiên là ở trong tay Phong (tam ca) rồi!
Bất quá, hiện tại phải nói ở trong tay Lạc Chỉ Y rồi!
"Ha ha ha, tam ca, ha ha ha, ngươi... Ha ha ha... Còn muốn nói điều gì? Ha ha ha..."
Ly Dạ phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...