Cảm giác ôm một người đã chết có lẽ sẽ rất đau, nhưng Diệp Vân Xuyên lại không cho rằng anh sẽ buồn như thế.
Cậu cũng chưa từng nghĩ qua Đường Phong của hôm đó sẽ có gương mặt thế nào? Với anh, cậu cũng chỉ là tình hờ, là một người bạn, là kẻ qua đường.
Nhưng là kẻ không bao giờ có được vị trí trong trái tim anh.
Cậu nặng nề mang cơ thể đang chao đảo bước đi, thuốc đã uống nhưng đầu vẫn quay cuồng, đau buốt.
Dạ dày cũng quặn thắt từng cơn, sức lực như làn nước trôi đi, bàn tay ôm bụng dần siết chặt.
Thật đau.
Diệp Vân Xuyên vô lực thều thào gọi - "Sếp..."
"Sếp...!"
“Phong..." - Anh không vào thì tôi sẽ chết ở đây, anh có tin không? Diệp Vân Xuyên hài hước nghĩ.
Và trí hài hước của cậu quả thật rất thần kỳ, Đường Phong thật sự là không dám để cậu chết.
Tiếng gọi yếu ớt kéo anh về thực tại, bóng dáng nào đó vẫn chưa thấy tăm hơi.
Đường Phong hốt hoảng chạy vào nâng cậu dậy, lo lắng hỏi - "Cậu sao vậy? Lại đau dạ dày hả?"
Diệp Vân Xuyên mệt mỏi đáp - "Sếp...!Tôi...!đau đầu, đau....!dạ dày."
Đường Phong nhìn bộ dáng dở sống dở chết của cậu mà cau mày nói - "Biết đau dạ dày còn không biết ăn rồi mới về sao? Đáng đời cậu!" - Miệng thì mắng nhưng nhìn tên chết tiệt trong vòng tay mình, bộ dáng yếu ớt đến tội nghiệp nên anh cũng không nỡ nặng lời.
Diệp Vân Xuyên khổ sở nói – “Sếp, tôi muốn ăn cháo.”
“Hừ, cậu cũng biết ăn sao, sao không nhịn đói tới sáng mai rồi ăn luôn một thể.
Cậu đúng là đứa trẻ to xác, hừ, muốn ăn thì tự đặt đi, tôi không rảnh.
Đứng lên, về phòng.” – Đường Phong kéo tay cậu đặt lên vai mình, nhưng mà cậu đi không nổi.
Cuối cùng là Đường Phong phải cõng cậu về phòng.
Cậu thật sự là nhẹ, cao thì cao nhưng sao lại nhẹ như vậy? Đường Phong chợt nhớ ra lần trước anh giúp cậu thay đồ, quả thật là cậu ốm đến có thể đếm dao găm.
Bất giác anh cảm thấy bản thân hình như thật sự đã thành gà mẹ, cậu ta ốm thì có liên quan gì tới anh kia chứ? Còn muốn anh vỗ béo sao? Cũng được nhưng phải trừ vào lương.
Diệp Vân Xuyên không hề biết tiền lương của mình bị Đường Phong thương nhớ cho nên rất tỉnh mà chờ sếp mang cháo vào cho mình, ăn cháo rồi uống thuốc, sau đó ngủ một giấc ngon lành.
“Tách!” - Ánh đèn vụt tắt, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.
Nhưng Đường Phong lại cảm thấy rất bình yên, cả buổi trời bận rộn lại khiến anh nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Nơi đó, không còn ký ức đen tối của ngày hôm qua.
Để rồi khi sớm mai tỉnh giấc, một ngày mới đối với anh là một niềm vui.
Diệp Vân Xuyên đang ở trong bếp vội vội vàng vàng chiên cho anh hai quả trứng opla ăn cùng bánh mì, trên bàn đã pha sẵn ly cafe thơm nồng còn bốc khói, đúng gu mà anh thích.
Đường Phong ngồi vào ghế, vui sướng thưởng thức cafe, ngồi chờ được phục vụ.
Rồi sau đó, anh cau mày nhìn Diệp Vân Xuyên đang ăn vội miếng sandwich phủ mứt dâu với ly sữa tươi nhỏ xíu.
Phần ăn của cậu là tiền lương tháng rồi chắt chiu được, cho nên ăn uống sa hoa không nằm trong danh sách của cậu.
Đường Phong ăn sáng mà như nhai sáp, chả trách cậu ta ốm trơ xương, ăn như vậy mập được mới lạ đó.
Cuối cùng anh nhịn không được mà hỏi - "Cậu....!ngày nào cũng ăn như vậy sao?"
"Phải!"
"Lương của cậu cũng không có thấp, tại sao không ăn đầy đủ một chút?"
"Tôi phải để dành tiền trả nợ, sếp không cần lo lắng cho tôi, lương của tôi quả thật là không đủ để sếp trừ nữa đâu, bằng không thì đến bữa sáng tôi cũng không có để ăn!" - Cậu nói lại sự thật hết sức trần trụi vì anh mà hào phóng đưa cho cậu một đồng là sẽ trừ ngay vào tiền lương.
Đường Phong mà trừ lương của cậu nữa là cậu thật sự sẽ bỏ bữa sáng, cắt giảm bữa trưa, chỉ ăn bữa tối thôi đó.
Người ta có câu "đã nghèo mà còn gặp ông sếp khốn nạn" chính là như vậy đó.
Mà cũng không phải là anh keo, tính anh rất sòng phẳng, nói tặng là tặng, nói cho mượn là cho mượn nhưng không có đòi nợ vì anh trừ luôn vào lương.
Đúng là tư bản, mà hình như anh biết tử huyệt của cậu là tiền lương hay sao á, cứ canh chỗ đó mà đâm hoài.
Đường Phong bị nói tới mắc nghẹn - "......" - Trừ có mấy đồng lương thôi mà, có cần làm quá lên như vậy không hả? Lần đầu tiên trong đời anh mới nhìn thấy một cấp dưới dám uy hiếp sếp mình trắng trợn tới như vậy, càng chết tiệt hơn là tên thư ký lưu manh của anh nói được là làm được.
Đường Phong hậm hực vét sạch bữa sáng rồi đi luôn, không thèm chờ cậu.
------------------------
Lại một ngày cuối tuần đẹp trời, trên những con đường tấp nập.
Trần Lạc Kỳ mặc một bộ đồ hết sức giản dị với áo thun trắng xoắn nhẹ để lộ phần eo thon gọn và một bên bờ vai nhỏ nhắn, mịn màng, quần jean rách gối cực cá tính, tóc đuôi ngựa bồng bềnh, giày thể thao giản dị.
Không điệu đà, không chưng diện hàng hiệu, không son phấn dày cộm.
Cô khoác lên mình những gì giản dị nhất để đi dạo phố, rảo bước qua những con đường, đảo mắt tìm những quán ăn ngon.
Đi lâu, chân có chút mỏi cho nên cô vào ngồi trong một quán cafe gần mặt đường có nhiều người qua lại, ngăn cách với con đường là một hàng rào thấp trồng thật nhiều hoa đẹp rực rỡ.
Cô đặt túi xách lên ghế, gọi một tách cafe đặc biệt.
Trời đẹp thế này mà không rủ bạn thân đi chơi thì cô có lỗi với lương tâm quá, vì hai cô thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng không mập, nên gặp dịp là ăn thôi.
"Alo Uyển Như, cậu tới đâu rồi? Tôi đang ở quán cafe cũ chờ cậu này, sao? Ò vậy nhanh lên nhé, Tôi đói lắm rồi!" - Cô buồn hiu cúp máy.
Nhưng...!túi của cô đâu rồi? Đậu xanh, dám ăn cấp túi của bà.
Trần Lạc Kỳ vừa ngẩng mặt liền nhìn thấy tên trộm vừa bỏ chạy được vài bước.
Cô tức tối hét lên - "Có trộm, đứng lại cho tôi!" - Sau đó cô bật người nhẹ nhàng nhảy qua khỏi hàng rào hoa, một đường đuổi theo tên trộm - "Dám trộm đồ của bà, đúng là ngứa mình."
Tên trộm chạy thiếu điều muốn vắt giò lên cổ, trong lòng không ngừng run rẩy, gào thét, “bộ cô ta là vận động viên marathon hả”? Hắn xô ngã vài người đi đường để cản cô lại nhưng tất cả đều vô dụng.
Tốc độ của Trần Lạc Kỳ nhanh khủng khiếp, vài người ngã về phía cô cũng không khiến cô chậm một giây này, cứ chạy như bay.
Tên trộm tự nhận mình là có đôi chân nhanh nhất làng cướp “giật đường phố” thế nhưng hôm nay lại bị một cô gái liễu yếu đào tơ đuổi chạy như chó, hắn khóc không ra nước mắt.
Mọi hôm chỗ nào cũng là đường quen lối cũ, sao hôm nay… cái lùm mía nó đường thoát thân ở đâu rồi? Tên trộm chạy như điên, cứ mỗi lần hắn rẽ là y như rằng chẳng thể nào cắt đuôi được.
“Còn ngoan cố, đứng lại mau, nếu không thì đừng có trách bà đây độc ác!” - Trần Lạc Kỳ chạy phía sau, miệng vẫn không ngừng cảnh cáo nhưng tên này ngoan cố thì cô cũng chả cần nhẹ nhàng làm gì.
Thế nhưng ngay khi cô sắp tóm được tên trộm thì không may lại tông trúng một tên xui xẻo vừa đi ra từ một nhà hàng nào đó, vì anh ta bước ra từ phía sau tấm biển quảng cáo của nhà hàng cho nên cả hai đã không nhìn thấy nhau.
Cú tông rõ mạnh làm người nọ lăn mấy vòng trên mặt đất, còn Trần Lạc Kỳ thì lộn đúng một vòng rồi trụ vững người, ngồi dậy hết sức ổn và đẹp mắt.
Tầm này chắc thuộc dạng tông xe tông cộ chứ không phải vô tình tông phải anh, vì cô chạy rất nhanh và sức lực thì nào phải sức của một cô gái mong manh.
“Xin lỗi nhé, tôi không cố ý!” - Cô gấp gáp nói xin lỗi anh chàng xui xẻo rồi cô liếc mắt tìm tên trộm.
Hắn đang băng qua đường và sắp chạy thoát.
Cô đang rất không vui, lập tức đuổi theo, một chiếc xe mui trần lướt ngang qua, cô bật người lộn nhào qua khỏi xe, nhẹ nhàng tiếp đất rồi tiếp tục đuổi theo như đang đóng phim hành động, động tác đẹp không chê vào đâu được.
Mọi người thiếu điều muốn đứng tim - “Trời đất, bộ cô ta không cần mạng hả?”
“Quào, ngầu lòi! Đỉnh!” – Vài người thì khen không ngớt, còn huýt sáo, cho cô một ngón cái.
Thể loại phim hành động thực tế này không phải ngày nào cũng được thấy đâu.
Người bị cô tông trúng cũng hơi bất ngờ, anh ta nhanh chóng đứng lên, phủi bụi trên quần áo, đưa đôi mắt xanh biếc nhìn theo cô đầy hứng thú.
Một cô gái rất mạnh mẽ, rất cá tính.
Vài người đi theo phía sau, thấy anh ta bị tông ngã thì hốt hoảng nói - "Sếp, anh không sao chứ? Có cần chúng tôi..."
Anh ta vẫn nhìn theo hướng mà cô vừa biến mất đáp - "Không cần, chúng ta đi thôi!"
Một khúc nhạc nhẹ lướt qua nhưng lại mang cho anh một các xúc thật mới lạ, đó một đóa hồng đầy gai thật mạnh mẽ.
Và hoa có gai thì đâm rất đau, tên trộm không chạy được bao lâu đã bị tóm.
Cô quét chân ném hắn qua vai rồi vặn cho trật khớp.
Dám phá hỏng tâm trạng của cô thì bao nhiêu đó vẫn còn nhẹ lắm, cô đập vào đầu tên trộm một phát - "Kêu cái gì mà kêu, còn kêu nữa bà sẽ vặn gãy luôn cái tay còn lại.
Dám trộm đồ của bà.
Muốn chết!" - Cô lại tăng thêm lực tay khiến tên trộm bị cô đè dưới đất đau tới kêu cha gọi mẹ, mãi tới khi cảnh sát tới thì hắn mới được cứu.
Cuối cùng, sau khi ăn hết hai ly kem thì cô mới vui trở lại.
Nhiếp Uyển Như phía đối diện lại thiên về ngọt ngào nữ tính với bộ váy rủ mềm mại, mái tóc đen bồng bềnh uốn xoăn nhẹ thả bên vai, nhưng ai nói hồng đẹp là hồng chẳng gai tên đó lầm to rồi.
Cô ngồi thưởng thức ly kem của mình, nhàm chán nói - "Bên bộ phận của cậu thế nào, mấy lão già khôn lỏi đó có nói gì cậu không?"
Trần Lạc Kỳ nhún vai đáp - "Cũng tạm, toàn một lũ lõi đời nên cho rằng bản thân có thể một tay che trời.
Có thế lực, có quan hệ...!cũng có sai lầm.
Cậu nói xem, khi nào thì cho mấy lão đó về hưu?"
"Tuỳ cậu, dù gì chúng ta cũng cũng đã nhúng tay vào rồi thì làm cho tốt.
Một con sâu cũng có thể làm rầu nồi canh, cũng có một vài tên còn đang mơ tưởng CP của chúng ta!"
"Ồ vậy sao? Vậy...!chúng ta chơi trò bắn tỉa đi.
Thử xem ai hạ được nhiều hơn!" - Trần Lạc kỳ mỉm cười, nơi đáy mắt hiện lên tia hứng thú, khí thể như một con sói đang chuẩn bị cho cuộc đi săn của mình.
Nhiếp Uyển Như cười ngọt ngào đáp - "Được, bắn hạ được sâu lớn tính điểm gấp đôi! Ai thua thì mời một chuyến du lịch sông nước bảy ngày."
"Đồng ý, chốt kèo!" - Hai người nhìn nhau, mỉm cười rồi nghéo tay đạt thành thoả thuận, nếu nói Tần Hiên Lãng là dân nằm vùng chỉ điểm thì họ chính là nằm vùng bắn tỉa.
Thân phận của cả hai bên khác nhau vì cha mẹ của hai người là cổ đông lớn trong tập đoàn, cho nên lần này hai cô nàng về nước là muốn giúp Đường Phong chỉnh đốn lại hệ thống cao tầng, ổn định tình hình kinh doanh trong nước.
Nếu hỏi vì sao họ không biết Tần Hiên Lãng? Thì tại vì họ quanh năm ở bên nước ngoài, còn Tần Hiên Lãng thì mới đầu quân mấy năm gần đây
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...